Chương 9

"Chuyện này có gì mà không nhớ, thường phục của trẫm đều là do ngươi đưa tới cho Toàn An."

"Vâng, vâng, đều do nô tỳ đưa tới."

Hắn nghiêng mắt nhìn thấy một cung nữ đang quỳ gối bên cạnh Lưu cô cô, trên mặt vẫn còn hiện rõ năm ngón tay đỏ bừng, hỏi: “Vừa rồi trẫm nghe thấy tiếng Lưu cô cô quở trách, tò mò hỏi một câu, nàng ta đã làm sai chuyện gì?”

Nghe thấy bệ hạ bởi vì tiếng quở trách mới quay lại, sắc mặt Lưu cô cô lập tức tái xanh, âm thầm liếc mắt hung dữ nhìn cung nữ kia.

Sau đó trên mặt bày ra tươi cười đáp: “Tiểu cung nữ này không biết trời cao đất rộng, dám nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hoàng thượng, lại vì thế mà làm rơi y phục của Thái hậu, cho nên nô tỳ mới trách phạt nàng."

Bên cạnh cung nữ kia quả thật có một kiện y phục. Vừa rồi Lưu cô cô nói ra nguyên nhân, cô nương kia cũng không phản bác, như vậy hẳn là sự thật.

Thẩm Nghiên đưa mắt nhìn nàng ta, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao ngươi lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng trẫm?”

Có lẽ không ngờ bệ hạ lại nói chuyện với mình, tiểu cô nương sửng sốt, vội vàng đáp: “Nô tỳ, nô tỳ vào cung chưa lâu, còn chưa được nhìn thấy Bệ hạ, nhất thời tò mò cho nên..."

Nữ nhân cắn chặt môi dưới, giơ hai tay lên trước mặt nói: "Là nô tỳ không hiểu quy củ, xin bệ hạ thứ tội."

Đột nhiên trên đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, nàng ta lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy giữa mày Thẩm Nghiên đã thoải mái hơn khi ngồi trên kiệu một chút.

“Lần này gặp được rồi, sau này đừng tò mò nữa.” Nói xong, hắn nhìn về phía dì Lưu cô cô: “Các cung nữ không hiểu quy củ, cô cô chỉ cần dạy dỗ vài câu là được, hơn nữa Thái Hậu vẫn luôn nhân từ, sẽ không vì một kiện y phục mà trách tội ngươi, ngươi nói có phải không?”

"Vâng vâng vâng, bệ hạ nói chí phải, nô tỳ xin tuân theo dạy bảo của bệ hạ."

Sau khi giải quyết xong chuyện giúp đỡ người khác, tâm tình Thẩm Nghiên đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn, xoay người ngồi lên kiệu, tiếp tục đi tới Nhân Minh Điện.

Hắn hoàn toàn không nhận ra có một ánh mắt nóng rực luôn theo sát mình.



Cuối cùng cũng đến Nhân Minh điện, vừa xuống kiệu hắn đã không chờ nổi nóng lòng muốn đi tìm A Hồi, vừa gặp mặt liền vùi đầu vào cổ nàng cọ cọ.

“Hôm nay ta rất ủy khuất, ngươi phải bù đắp cho ta.” Hắn buông người trong lòng ra, giống như tiểu hài tử lôi kéo tay nàng làm nũng.

Nguyễn Thanh Hồi bất đắc dĩ cười cười, nhận chén trà Thanh Loan bưng tới đưa cho hắn: "Người ủy khuất như thế nào, nói cho ta biết."

Thẩm Nghiên uống hết nước trà, cùng nàng ngồi vào bàn ăn, trong lúc dùng bữa kể lại những chuyện xảy ra trong triều hôm nay cho nàng nghe.

Vốn muốn được nàng an ủi, không ngờ nàng lại nói: “Hôm nay bệ hạ ngủ gật trong nghi nghe chính sự, Vệ tướng giáo huấn bệ hạ cũng là chuyện thường tình, nghe nói khi bệ hạ ở Đông Cung, Vệ tướng là thầy của người?"

"Đúng vậy, là lão sư của ta..." Hắn cong môi, trên mặt vẫn còn tủi thân: "Nhưng ta không có nói Vệ tướng không nên giáo huấn ta, ta chỉ muốn A Hồi an ủi ta..."

Nhìn dáng vẻ cúi đầu mất mát của hắn, Nguyễn Thanh Hồi không đành lòng nói thêm gì nữa, đành thuận theo hỏi hắn: "Vậy bệ hạ muốn an ủi như thế nào?"

Âm cuối vừa dứt, đôi mắt sáng ngời của người nào đó lập tức ngước lên, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Trong lúc hốt hoảng, dường như nàng còn nhìn thấy một cái đuôi đang vẫy sau lưng đối phương, vô cùng vui vẻ.

Thẩm Nghiên cười sung sướиɠ nói: “Ta muốn A Hồi hôn ta.” Nói xong, liền quay mặt đi.

Nguyễn Thanh Hồi hơi sửng sốt, liếc nhìn mấy người cung nữ đứng thẳng trong phòng, ngượng ngùng uyển chuyển từ chối: "Bệ hạ, có nhiều người nhìn như vậy."

"Ôi, da mặt của A Hồi thật mỏng. Còn mệt ta đêm qua không nỡ để A Hồi đói bụng, cho nên hôm nay mới buồn ngủ. A Hồi còn không có chút áy náy, thật đúng là làm người ta thương tâm."

Nói xong còn ra vẻ sắp khóc, rũ môi xuống hít mũi hai lần.

Thật sự không có cách nào với hắn, nàng khẽ thở dài, đưa tay ra. Ngay lập tức nam nhân vui sướиɠ đưa mặt tới gần, thành công nhận được nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước của mỹ nhân.



Tất cả những ủy khuất và phiền muộn trong cả ngày đều biến mất trong nháy mặt vì nụ hôn này.

Thẩm Nghiên vui vẻ đến Văn Đức Điện phê duyệt tấu chương, sau đó vui vẻ trở về cùng người trong lòng ăn tối, buổi tối còn hưởng thụ mỹ vị ngon nhất trần gian.

Cuộc sống thật không còn gì mỹ mãn hơn.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã là cuối xuân.

Thanh Loan nói với nàng hôm nay Thượng Y Cục sẽ đưa y phục mùa hè tới Nhân Minh Điện, cần nàng phải tới xem qua, nửa canh giờ nữa họ sẽ đến.

Cùng lúc đó, tại Thượng Y Cục.

Một cô nương lôi kéo Lưu cô cô quản sự đến một góc nói chuyện, không nói hai lời, đã nhét một túi bạc nặng trĩu vào tay Lưu cô cô.

Lưu cô cô ước chừng số bạc trong tay, nghi ngờ nhìn nàng ta: "Không nói ý của người, chỉ nói đến bạc này, ngươi từ đâu mà có? Không phải là..."

"Cô cô yên tâm đi, số bạc này đều là tài sản cha mẹ cho nô tỳ trước khi nô tỳ nhập cung, rất sạch sẽ."

Lưu cô cô nheo mắt đánh giá nàng ta một lần nữa, nhưng trong lòng không kìm được lòng tham nên vẫn nhận tiền.

"Nói đi, ngươi muốn ta làm gì?"

Cô nương kia cong môi, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia tham vọng: "Hy vọng cô cô có thể để nô tỳ đưa y phục mùa hè đến Nhân Minh điện, đồng thời..."

Nàng ta dừng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua.

Sau khi xác định xung quanh không có ai, nàng ta chắp hai tay lại, thì thầm vào tai Lưu cô cô: “Đồng thời hy vọng cô cô có thể phối hợp với nô tỳ, diễn một vở kịch.”