Chương 7

Cần cổ trắng nõn non nớt kia rõ ràng đã bị hắn để lại ấn ký, sao có thể biến mất nhanh như vậy được nhỉ? Hắn nhếch môi, thầm nghĩ, lần sau nhất định phải làm cho ấn ký ba năm ngày mới có thể biến mất mới được.

“Bệ hạ.” Chu Toàn An đứng phía sau đánh gãy suy nghĩ của hắn, khom người nhắc nhở: “Người đặt nhầm nơi.”

Hắn cúi đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện ra đặt con dấu vào chính giữa, lập tức cực kỳ xấu hổ

Nhưng lúc này hoàng hậu lại đưa mắt nhìn hắn, hỏi: "Làm sao vậy?"

“Không có việc gì, không có việc gì.” Hắn vội vàng che lại, sau đó cười gượng một tiếng: “Chỉ là vừa rồi bỗng nhiên thất thần mà thôi, A Hồi cứ tiếp tục làm đi.”

Nguyễn Thanh Hồi gật đầu nhìn đi chỗ khác.

Chu Toàn An đứng bên cạnh nhìn thấy bệ hạ cuối cùng cũng thu hồi tâm tư, âm thầm thở dài.

Ngày thường bệ hạ chỉ cần hai canh giờ là có thể phê duyệt xong đống tấu chương, nhưng hiện tại vừa phê duyệt xong một quyển, còn thiếu chút nữa phê sai.

Ai, thật đúng là sắc đẹp mê người.

Người nọ bị chậm trễ tự nhiên cũng biết mình lơ đễnh, cho nên lúc này mạnh mẽ thu liễm lại chút tâm tư của mình, tập trung toàn bộ lực chú ý vào tấu chương trước mặt, bắt đầu cẩn thận phê sửa.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, chờ đến khi hắn sửa sang xong tất cả tấu chương trời đã xế chiều, mặt trời ngã về tây.

Thẩm Nghiên duỗi người, đang định gọi A Hồi, lại phát hiện nàng đã dựa vào án thư ngủ thϊếp đi.

Có lẽ đây là lần đầu tiên tiếp xúc với sự vụ phức tạp, phiền chán của hậu cung, nửa canh giờ trước Nguyễn Thanh Hồi đã không thể chống lại sự mệt mỏi mà ngủ thϊếp đi.

Người nào đó nhẹ nhàng đi tới, cúi người nhìn chằm chằm khuôn mặt kia một hồi, trong lòng bỗng dâng lên một suy nghĩ, chậm rãi lấy bút lông trong tay nàng ra, lại cố nén cười nhẹ nhàng vẽ lên chóp mũi nàng một vòng tròn.

Trong lúc mỹ nhân ngủ mở khẽ nhíu mày, giơ tay gạt đi.

Thẩm Nghiên không nhúc nhích, chờ hô hấp của nàng ổn định lại, liền cầm bút lên vẽ mỗi bên má ba nét.



Sau đó lặng lẽ đặt bút lông lại tay nàng, ở bên tai nhẹ giọng gọi nàng: "A Hồi, tỉnh lại đi."

Nguyễn Thanh Hồi chậm rãi mở đôi mắt đang còn ngái ngủ, nhìn thấy người lên tiếng, đầu óc đang hỗn loạn lập tức thanh tỉnh.

“A Hồi đã hứa sẽ bồi ta, kết quả mình lại ngủ trước, ngủ rất ngon có phải không?” Hắn cố ý hỏi.

Da mặt nàng vốn đã mỏng, bị hỏi như vậy lập tức có chút xấu hổ, cúi đầu thấp giọng hứa hẹn: "Ta. . . Lần sau nhất định sẽ không ngủ."

"Ta giỡn với A Hồi thôi, ngươi nhất định không được xem là thật."

Thẩm Nghiên nhẹ nhàng kéo tay nàng ra hiệu đứng lên, còn mình lại ngồi xuống ghế ôm eo nàng, để nàng ngồi lên đùi mình: “Hậu cung quả thật có rất nhiều việc, ngươi cứ thong thả, đừng gượng ép bản thân mình. Nếu mệt mỏi gây ra bệnh, ta nên đi tìm ai để lý luận đây?"

Nàng ngoan ngoãn gật đầu, chợt thấy hắn ghé sát vào mặt nàng cẩn thận nhìn một lát, sau đó cười nói: "Thì ra A Hồi là tiểu miêu yêu."

“Cái gì?” Một câu nói không rõ ràng khiến nàng có hơi bối rối.

Thẩm Nghiên ra hiệu cho Chu Toàn An mang một chiếc gương đồng đến, Nguyễn Thanh Hồi nhìn thấy bộ dạng của mình bên trong, lập tức cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

"Bệ hạ!"

Nàng nhíu mày giận dữ nhìn hắn một cái, đứng dậy cầm gương, vươn tay sờ mấy vết mực đen trên mặt mình, lại đưa tới trước mặt.

Quả nhiên là mực nước!

"Bệ hạ! Sao người có thể..." Nàng nhất thời nghẹn lại, từ trước đến nay nàng luôn được dạy dỗ không được nói ra một lời quá mức.

Huống chi, người trước mặt trêu chọc nàng không ai khác chính là đương kim thánh thượng, dù cho nàng có xấu hổ cỡ nào cũng không được nói một lời, chỉ có thể cắn chặt môi dưới không nói nên lời.

Nhìn thấy nàng như vậy, Thẩm Nghiên vừa rồi còn tươi cười lập tức luống cuống.

Hắn vội vàng đứng dậy, ôm lấy mặt nàng, nhẹ nhàng dỗ dành: “A Hồi đừng khó chịu, ta sai rồi, sau này ta không chọc ngươi nữa, cho dù A Hồi có biến thành miêu yêu ta cũng vui vẻ."



Dứt lời, liếc mắt nhìn Chu Toàn An, để người lập tức lui ra ngoài thuận tiện đóng cửa cho hai bọn họ.

Thẩm Nghiên ôm nàng vào lòng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng: "A Hồi, ngươi đừng khó chịu được không? Ta bảo đảm, sau này ta sẽ không vì vui đùa chọc ngươi như vậy nữa."

Trên đời này, có bao nhiêu bậc đế vương sẵn sàng hạ thấp hình tượng để dỗ dành người?

Nguyễn Khinh Hồi căn bản không phải người lạnh lùng, nghe được giọng điệu gần như khiêm tốn của vị cửu ngũ chí tôn trước mặt, trong lòng đã sớm mềm nhũn rồi.

"Bệ hạ...ta không khó chịu..."

Vừa dứt lời, thân thể đột nhiên được buông lỏng ra, nụ cười trên mặt nam nhân lại khôi phục: "Ngươi không khó chịu sao?"

Nàng gật đầu, khuôn mặt lại bị hắn ôm trong lòng bàn tay: "Tính cách của A Hồi tốt như vậy, ta sẽ không nhớ được giáo huấn. Chỉ là sau này A Hồi có thể tùy thời giáo dục ta là được."

Nói xong, không đợi nàng phản ứng lại, đã tự mình hôn lên đôi môi hồng nhuận trước mặt.

“Kỳ thực, tiểu miêu yêu thật sự rất đáng yêu.” Trong con ngươi của hắn thoáng qua một tia thất vọng:“Ta còn tưởng rằng ngươi cũng thích, chỉ là không thích cũng không sao, ta gọi người rửa sạch cho ngươi."

Thẩm Nghiên vừa định quay người gọi người, lại đột nhiên bị nàng nắm lấy góc tay áo.

Nguyễn Thanh Hồi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nếu bệ hạ thích, cứ để lại đi. Bệ hạ thích, ta…ta cũng sẽ thích."

Dường như có thứ gì đó kịch liệt nhảy lên, Thẩm Nghiên sững sờ tại chỗ, những lời cuối cùng vang vọng trong đầu hắn.

Không biết lý trí đã biến mất từ lúc nào, hầu kết Thẩm Ngạn lăn lộn một hồi, thấp giọng hỏi: “A Hồi có đói bụng không?”

“A?” Nàng sửng sốt một chút, thành thật đáp:“Ta còn chưa đói bụng, bệ hạ có đói bụng không?”

Nam nhân gật đầu ừ một tiếng, sau đó đưa tay vuốt ve mặt nàng, cúi đầu xuống.

Trước khi bị che kín miệng, nàng nghe thấy ba chữ cuối cùng - "Ta đói bụng."