Chương 50

Nhưng nếu là hắn ta thi được tiến sĩ, không chỉ có tiền đồ sáng chói một mảnh, mà những trọng thần trong triều cũng sẽ tranh cướp nhau gả nữ nhi cho hắn ta, đến lúc đó chỉ cần hắn ta viết một tờ hưu thư, liền có thể bỏ lại rắc rối lớn là Giai Ninh.

Thật đúng là tính toán đẹp cả đôi đường.

Khi thân tín báo chuyện này cho thái hậu biết, bà chỉ hận không thử ngay lập tức băm thư sinh kia thành trăm mảnh! Đáng tiếc, trước khi yến tiệc, bà còn chưa xác định được tính cách của thư sinh kia ra sao, để tránh tình cảm rạn nứt, nên không báo trước cho Giai Ninh tới đây.

Mặc dù bây giờ thái hậu đã biết mục đích của thư sinh kia, nhưng không có bằng chứng, nhân chứng duy nhất lại là thân tín của mình, Gia Ninh có thể tin được sao?

Vốn dĩ Giai Ninh đã biết mình không xem trọng tình cảm của hai người bọn họ, nếu như tùy tiện nói cho khuê mật biết chuyện này, Giai Ninh không những không tin, ngược lại sẽ cảm thấy mình cố ý oan uổng cho thư sinh kia.

Nghĩ như vậy, Thái hậu vẫn quyết định tạm thời giữ bí mật chuyện này, việc đầu tiên bây giờ là không được để Gia Ninh gả cho người bụng dạ khó lường kia.

Vì vậy bà liền dựa vào sủng ái của tiên đế đối với mình, xin người hạ chỉ tứ hôn gả Giai Ninh cho Trấn Bắc Hầu lúc ấy vừa mới kế thừa tước vị, cũng chính là Nguyễn phụ hiện giờ.

So với thư sinh nghèo kia, bà càng xem trọng Nguyễn hầu gia hơn. Bởi vì mỗi khi Nguyễn hầu gia đối mặt với Giai Ninh, luôn loạn tới mức không nói được một câu hoàn chỉnh, vì thế Giai Chanh mới là luôn cho rằng hắn là tên ngốc.

Nhưng bà lại biết, Nguyễn hầu gia thích Giai Ninh, rất thích vô cùng thích.

Tuy hiện tại hắn chỉ là một hầu gia nhàn tản, nhưng hắn hiểu thi họa, thú vị cao nhã, gia giáo lại cực nghiêm, sau này nhất định sẽ đối xử tốt với Giai Ninh, là một phu quân chân chính đáng để phó thác cả đời.

Đáng tiếc, lúc đó Nguyễn phu nhân không thể hiểu được dụng tâm của thái hậu.



Sau khi Giai Chanh biết chuyện này, chỉ chất vấn một câu: “Có phải do ngươi cầu xin thánh chỉ tứ hôn hay không?”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Giai Ninh không hỏi thêm câu nào nữa, cũng không nói gì, không quay đầu lại rời khỏi cung, từ đó không hề chủ động liên lạc với Thái hậu, cũng không trả lời thư từ.

Ngay cả người khác nhắc tới, Nguyễn phu nhân chỉ giả vờ như chưa từng có người này trong đời, theo thời gian, liên lạc giữa hai người cũng bị chặt đứt.

Giai Ninh không có cách nào cãi lại thánh chỉ, gả làm thê tử cho Nguyễn hầu gia. Mà thư sinh nghèo kia cũng thi rớt khoa cả, u ám trở về quê nhà.

Bây giờ, cuối cùng Nguyễn phu nhân cũng biết được toàn bộ chân tướng.

Đã hơn hai mươi năm trôi qua, bà tự nhiên không cảm thấy hơn hai mươi năm sau, Thái hậu sẽ tìm lý do lừa dối mình.

Huống hồ, bà không thể không thừa nhận lựa chọn của Thái Hậu là đúng, Nguyễn hầu gia từ lúc thành thân với mình đến giờ, chưa bao giờ từng nạp một người thê thϊếp nào, mấy chục năm vẫn như cũ yêu thương bà, tôn trọng bà, thật đúng là phu quân đáng để phó thác cả đời.

Đối mặt với sự thật đã muộn hơn hai mươi năm, Nguyễn phu nhân đứng trước rào chắn, hồi lâu không nói nên lời...

*

Chờ đến khi cung yến kết thúc, Nguyễn Thanh Hồi mới nhìn thấy được mẫu thân nhà mình. Vẻ mặt Nguyễn phu nhân ngưng trọng đi về chỗ bên cạnh, không nói một lời.



Hôm nay, nàng biết mẫu hậu muốn gặp nương, nhưng nhìn dáng vẻ này của nương chẳng lẽ là do nói chuyện không thoải mái sao?

“Nương, tuy con không biết người và mẫu hậu nói gì nhưng...” Nàng xoa tay mẫu thân, nhẹ nhàng vuốt vuốt: “Nhưng chuyện cũng đã qua, hy vọng người không cần quá để ý tránh làm bản thân không vui.”

Nguyễn phu nhân gượng cười lắc đầu: "Không có gì, chúng ta đã là thông gia, ta sao có thể không tâm quan tâm bà ấy? Yên tâm, nương đã giải quyết xong rồi."

Nguyễn Thanh Hồi bán tín bán nghi nhìn bà, mẫu thân ngoài miệng nói đã giải quyết xong, nhưng trên mặt vẫn lộ ra biểu tình lo lắng không yên, cũng không biết đã thật sự giải quyết hay chưa hay chỉ nói dối để không muốn mình phải lo lắng.

Chẳng qua chuyện ân oán của trưởng bối nàng không tiện nhúng tay vào, trước mắt đã sắp tới giờ đóng của cung, nàng nên tiễn mẫu thân ra khỏi cung trước.

Nguyễn phụ cùng Nguyễn Trạch Minh đã sớm chờ ngoài cửa cung, mẫu tử hai người ngồi kiệu vội vàng đến muộn. Sau khi đưa Nguyễn phu nhân tới trước mặt hai người, Nguyễn Thanh Hồi dặn dò mấy câu rồi chuẩn bị rời đi. Vừa quay người lại thì đột nhiên bị mẫu thân tóm lấy tay.

“Nương, người còn gì muốn nói sao?”

Nguyễn phu nhân mở miệng do dự không nói nên lời, cân nhắc một hồi, cuối cùng thấp giọng dặn dò: "Thanh Hồi phải chăm sóc cho mẫu hậu ngươi thật tốt, nhất định phải đối xử với bà ấy tận tâm tận lực hơn cả với ta, có nhớ kỹ không?"

Nàng sửng sốt một hồi, lập tức hiểu ra mẫu thân thật sự đã không còn khúc mắc.

Vì thế cười gật đầu, nói: “Vâng, nữ nhi nhớ kỹ.”

Ba người Nguyễn gia rời khỏi cung, Nguyễn Thanh Hồi nhìn xe ngựa hầu phủ chạy càng lúc càng xa, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc hạnh phúc mãnh liệt.