Hiếm khi thấy một người cứng nhắc như nàng lộ ra biểu tình đáng yêu như vậy, Thái hậu không khỏi cười nhẹ vài tiếng, lại nói tiếp:“Tổ phụ ngươi là lão thần khai quốc, có công lớn với Đại Hạ. Hơn nữa gia phong và phẩm hạnh của Nguyễn gia là điều không thể nghi ngờ."
“Thứ hai, phụ thân của ngươi có tước vị nhưng không có chức quan, cũng không có quan hệ gì trong triều, có thể ngăn cản khả năng có ngoại thích can thiệp vào chính sự. Đây là suy nghĩ của các cựu thần trong triều, người trong kinh thỏa mãn hai điều kiện này cũng chỉ có mình ngươi."
Thì ra là như vậy, Nguyễn Thanh Hồi cuối cùng đã cởi bỏ được những nghi ngờ trong lòng. Nàng còn tưởng rằng, người có thể ngồi ở trung cung đều xuất thân từ danh gia vọng tộc, mẫu tộc là người có quyền có thế.
Dù sao tân đế mới lên ngôi không lâu, tất nhiên phải cần thế lực của mẫu tộc hoàng hậu giúp hắn bảo vệ ngôi vị. Như thế mà nói, là do chính nàng suy nghĩ việc trong cung này quá hiểm ác.
Nghĩ một hồi, nàng cúi người nói: “Đa tạ mẫu hậu đã giải đáp, là thần thϊếp suy nghĩ nhiều.”
"Không thể trách ngươi, từ xưa đến nay bên trong bức tường cung cấm này đúng là đã có quá nhiều tinh phong huyết vũ*."
(Tinh phong huyết vũ: đẫm máu tanh nồng, gió tanh mưa máu)
Thái hậu đỡ nàng dậy, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng trấn an: “Chỉ là, Nghiên nhi thừa hưởng tài đức sáng suốt của tiên đế, cũng từ đó hắn còn kế thừa một nhóm quần thần vì nước vì dân, sau này hậu cung sẽ không còn gió tanh mưa máu nữa."
Nguyễn Thanh Hồi gật đầu, nghe xong mấy lời này, tâm trí vốn nặng nề của nàng bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn rất nhiều .
Thái hậu nói đúng, hoàng cung bây giờ đã khác với lúc tiên đế còn tại thế, triều đình thanh minh, bá tánh an khang, quốc gia phồn thịnh.
Cho dù sau này bệ hạ có thêm nhiều phi tần thì nàng cũng sẽ không khó khăn với bọn họ, hẳn là nên xử lý tốt việc hậu cung cùng Bệ hạ phân ưu, làm một hoàng hậu hiền lương thục đức.
Có như vậy mới không phụ lòng mong đợi của Thái hậu, triều thần và bá tánh.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
-
Buổi trưa.
Thẩm Nghiên đi thẳng đến Nhân Minh điện, thâm chí trên đường đi còn có mấy lần muốn thúc giục cung nhân nâng kiệu đi nhanh hơn, nhưng hắn không đành lòng, đành phải một mình nhẫn nhịn.
Cuối cùng cũng tới Nhân Minh điện, kiệu còn chưa hoàn toàn đặt xuống, hắn đã không nhịn nổi đi nhanh vào điện, trong miệng còn không quên gọi lớn: “A Hồi!”
“Bệ hạ, ngài đi chậm chút, chú ý bậc cửa dưới chân…” Chu Toàn An một đường chạy theo sát phía sau, nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Nghiên vội vàng cứ lo sợ hắn sẽ sơ ý vấp ngã.
Nguyễn Thanh Hồi nghe thấy tiếng gọi, vội vàng chạy ra nghênh đón nhưng lại bất ngờ đυ.ng vào ngực một người, vừa định lùi lại phía sau thì đột nhiên bị người đó ôm vào lòng.
“Có A Hồi ở đây thật tốt.” Thẩm Nghiên ôm thân thể mềm mại vào trong ngực, sau khi cảm nhận được sự xúc cảm chân thực, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Thanh Hồi có hơi khó hiểu: "Sao ta lại không có ở đây, bệ hạ có chuyện gì sao?"
Sau khi buông nàng ra, hắn liếc mắt các cung nhân trong diện, sau đó đưa hai tay chụm lại ghé sát bên tai nàng, nhỏ giọng nói: “Hôm nay khi vào triều, ta ngủ gật, mơ thấy hôm qua khi ta định hôn ngươi, ngươi đột nhiên tan thành mây khói biến mất, sau đó Toàn An xuất hiện nói cho ta biết, hoàng hậu của ta không phải Nguyễn Thanh Hồi..."
Khi mỹ nhân trước mặt nghe rõ nội dung, trên đôi má trắng nõn hiện lên vẻ ngượng ngùng.
Nhưng người nào đó lại hoàn toàn không biết, tiếp tục độc thoại: "Ngươi có biết ta làm sao tỉnh lại không? Ta bị dọa cho tỉnh lại! Thế nhưng Toàn An lại nói hoàng hậu ta lập chính là hắn!"
Vừa dứt lời, nàng liền nhịn không được, lập tức cười thành tiếng.
“A Hồi, ngươi còn cười.” Thẩm Ngôn vô cùng ủy khuất nói tiếp: “Hôm nay chỉ vì ta ngủ quên, nên còn bị mấy gián viện kia thay phiên nhau giáo huấn đó.”
"Được, được, ta không cười nữa."
Nàng cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình, nhưng lại càng không thể khống chế, câu nói vừa rồi không ngừng đi vào đầu thậm chí còn khiến nàng không tự chủ được nghĩ tới khuôn mặt trang điểm đậm của Chu Toàn An.
Vì thế cười càng thêm lợi hại, không có cách nào ngăn lại được.
Nhìn thấy Nguyễn Thanh Hồi vui vẻ, lúc này Thẩm Nghiên vốn nên cảm thấy quẫn bách, không những không cảm thấy không vui, ngược lại còn vì nụ cười của nàng mà vui vẻ theo.
Tâm tình vui sướиɠ khiến hắn đột nhiên đi tới bế nàng lên, không coi ai ra gì xoay vòng vòng: "A Hồi, ngươi có biết khi ngươi cười lên trông rất giống như tiên nữ trong thoại bản không."
Nàng bị hành động đột ngột này làm cho giật mình, nhất thời không những không cười nổi, hơn nữa nhìn quanh một vòng thấy các cung nữ đang che miệng cười trộm, vành tai bạch ngọc lập tức đỏ bừng như hạt mã não.
"Bệ hạ mau thả ta xuống, mọi người đang nhìn..."
Thẩm Ngạn nhìn thoáng qua bên trái bên phải một cái cung nhân lập tức cúi đầu, lại nhìn thấy đôi tai đỏ như rỉ máu cả Nguyễn Thanh Hồi, cười càng thêm vui vẻ, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
Hắn đặt mỹ nhân xuống ôm vào lòng, thấy nàng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng hôn lên má đối phương còn kèm theo một tiếng "ba" thật lớn, tất cả mọi người đều nghe thấy.
"Nhìn thì cứ nhìn đi, ta không muốn che giấu niềm vui của mình dành cho A Hồi."