Giờ Tỵ, Nhân Minh Điện.
Thái y vừa mới rời đi, Nguyễn Thanh Hồi dùng khăn đã thấm nước lau cẩn thận từng chút từng chút vết máu khô trong mũi hắn.
“Vừa rồi thái y nói gì người có nghe không? Nói người tính nhiệt tràn đầy, dặn người ngày thường ăn ít đồ cay nóng đi.” Nàng hơi nhíu mày lại, vừa lau cho hắn vừa không quên cẩn thận dặn dò đồ ăn hằng ngày của hắn.
“Từ ngày mai trở đi ta để Ngự Thiện Phòng đổi sang món ăn thanh đạm, bất kể món nào có ớt người cũng không thể ăn. Ngày mùa hè vốn đã nóng bức, người lại thường xuyên mệt nhọc nhất định không thể để từ bệnh nhỏ trở thành bệnh nặng.”
“Thức ăn gây ra khi nào?”
Thẩm Nghiên ngoan ngoãn ngửa đầu, tùy ý để nàng nhét một góc khăn tay vào lỗ mũi, ngoài miệng lại không chịu ngồi yên phải trêu chọc hai câu: “Rõ ràng là do mấy lời thì thầm của A Hồi làm lòng ta phát hỏa, lúc này mới chảy máu mũi.”
Tay cầm khăn khựng lại một chút, cô ngẩng đầu nhìn anh, cũng lười không muốn để ý tới hắn.
Vết máu đã gần như lau sạch hết, Nguyễn Thanh Hồi thu tay lại, lại bị hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay.
“Nhạc mẫu nói những lời này đó, nửa câu đầu ngươi không cần để trong lòng, về phần nửa câu sau...” Hắn nhếch môi cười nói: “A Hồi, khi nào chúng ta thử làm có được không?”
Trong lòng nàng cả kinh vội vàng rút tay về, xoay người đi nhanh tới cạnh bàn: “Thử, thử cái gì? Ta ta, ta cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa thấy cũng không nghe.”
Giờ phút này trong lòng nàng vô cùng hối hận, sớm biết hắn không biết che giấu như vậy nàng nhất định sẽ không nói cho hắn biết.
Tưởng tượng lời nói hôm nay của mẫu thân, nàng liền cảm thấy thẹn đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nào có thân mẫu nào lại nói với nữ nhi mấy cái này?
Hay là chỉ vì nàng đang ở hậu cung, cho nên không thể không học những thứ đó? Nhưng nàng không thích chút nào, đừng nói là muốn học..
Đang nghĩ ngợi, một lòng ngực ấm áp, rắn chắc đã ghé sát sau lưng.
Thẩm Nghiên từ phía sau vòng tay qua ôm eo nhỏ của nàng, cằm gác trên vai nàng, nói một câu không nặng không nhẹ: “Không muốn thử thì chút ta không thử, A Hồi chỉ cần làm theo suy nghĩ của mình là được.”
Người trong ngực đột nhiên im lặng, nàng cúi đầu xuống, ngón trỏ không ngừng vuốt ve hoa văn trên khăn trải bàn, không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì.
Sau một lúc lâu, nàng nghiêng đầu nhìn về phía hắn: “Bệ hạ…rất hy vọng ta thử sao?”
Không nghĩ tới A Hồi sẽ hỏi chuyện này, hiển nhiên làm cho hắn sửng sốt, sau đó gật đầu thành thật trả lời: “Đúng vậy, đương nhiên hy vọng, không có nam nhân nào lại không thích. Nhưng ta biết A Hồi không thể làm, cũng không thích, ta chỉ muốn thuận theo suy nghĩ của A Hồi.”
Nàng quay đầu, lại lần nữa lâm vào trầm mặc.
Hôm nay mẫu thân kéo nàng vào một góc, thần bí nói với nàng: “Hiện tại bệ hạ đang sủng ái ngươi, sau này cũng sẽ nạp thêm phi tử. Nữ nhân ở trong hậu cung, phải tranh thử thời gian tính toán trước cho mình. Hoặc là, sinh hạ hoàng tử củng cố hậu vị, hoặc là ở nơi khác dùng công phu mị sủng.”
Nơi khác là gì, không cần nói cũng biết.
Nói xong, mẫu thân lấy từ trong tay áo ra một quyển sách nhỏ đưa cho nàng, nàng không biết là vật gì, liền tiện tay lật xem vài tờ.
Vừa nhìn thấy rõ ràng nội dung bên trong, quyển sách “Bang” một tiếng rơi xuống đất. Nàng vội vàng nhặt lên trả cho mẫu thân, xấu hổ đỏ mặt nói với mẫu thân vài câu liền vội vàng đào tẩu.
Mà những lời nàng vừa nói với Thẩm Nghiên vừa rồi trên hành lang, không chỉ là những lời mẫu thân nói, mà ngay cả chuyện quyển sách nàng cũng nói cho hắn biết.
Những hình ảnh đó cứ khắc sâu vào đầu nàng làm nàng không cách nào vứt đi được, làm xáo trộn tâm trí, mới khiến cho nàng dọc đường đi không dám nhìn thẳng vào hắn, càng không nói là dựa sát lại với nhau.
Những việc này, nàng thật sự làm không được cũng không thích làm.
Nàng tự nghĩ làm nhất quốc chi mẫu là phải phò tá bệ hạ, nắm giữ hậu cung vì bệ hạ phân ưu, mà không phải cả ngày nghĩ như thế để tranh sủng với người khác.
Nếu sau này bệ hạ thật sự nạp thêm phi tử, nàng cũng sẽ chân thành lấy cái gọi là tỷ muội ra đối đãi, mà không phải tâm sinh ghen ghét, điên cuồng tranh sủng, làm hại bệ hạ ưu phiền.
Nhưng biết được đạo lý này, không có nghĩa là nàng có thể khắc chế được bản năng tư tâm của con người.
Nhớ lại những gì hắn đã đối xử tốt với mình nửa năm qua, nếu một ngày nào đó nàng cũng nhìn thấy hắn đối xử tốt với một người khác, thậm chí còn đối xử tốt hơn với mình bây giờ.
Nghĩ đến tình cảnh đó, nàng chỉ cần nghĩ đến đã cảm thấy trong lòng không ngừng chua xót.
Thẩm Nghiên thấy nàng im lặng thật lâu, còn tưởng rằng vừa rồi mình lại nói bậy cái gì đó nên sửa lại: “Kỳ thật... Ta cũng không phải đặc biệt thích. Thứ nam tử bình thường thích, ta có thể thích sao? Ta yêu thích tao nhã, chỉ thích cùng A Hồi tâm sự chuyện thơ văn, nói chuyện quốc sự, nữ tử khác không hiểu được đâu.”
Mới vừa nói xong, hắn lại lập tức nghiêng đầu nói thêm: “Phi phi phi, không có nữ tử khác, không thể nào có nữ tử khác, ngươi đừng nghe nhạc mẫu nói bậy, ta chỉ cần một mình A Hồi.”
Mỹ nhân trong ngực cuối cùng cũng cười lên, Nguyễn Thanh Hồi xoay người ngẩng đầu nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt đẹp: "Thật sự không thích?"
Thử! Này nhất định là thử!
Hắn ưỡn thẳng ngực, nặng nề gật đầu: “ừm! Không thích!”
“Vậy được rồi.” Nàng mở tay ra, ra vẻ đáng tiếc mà nhún vai:“Ta còn nghĩ sau này có lẽ có thể thử một chút, chẳng qua nếu bệ hạ không thích vậy tì quên đi.”
Dứt lời, nàng xoay người đi về hướng trong điện.
Thẩm Nghiên vội vàng giữ chặt tay nàng, cong khóe môi cười nịnh nọt: “Thê tử muốn thử, ta làm trượng phu đương nhiên phải tận lực phối hợp, sao có thể để thứ mình thích đặt trước thê tử? Ngươi nói có phải hay không? “
Trong lòng nàng nhưng lại nhìn sang bên phải làm bộ như có điều suy nghĩ, trầm tư một lát nói: “Ta không nghĩ như vậy, trong《 nữ giới 》 có viết thê tử nên đặt sự yêu thích của phu quân lên đầu tiên, coi trượng phu là trời.”
“......”
Chờ xem, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn đốt sạch《 nữ giới 》kia.