Nguyễn Thanh Hồi vội vàng che kín mặt, không ngờ bị Thẩm Nghiên ở bên cạnh phát hiện được, dừng một chút, chậm rãi vươn tay che trán nàng.
“A Hồi, có phải ngươi bị bệnh hay không?”
“Không, không có.”
Nàng hoảng hốt kéo tay hắn ra, nhích sang bên cạnh một chút.
Người nào đó mở lớn đôi mắt như chuông đồng không thể tin được, nhìn nàng chán ghét tránh mình qua một bên, chỉ cảm thấy một vũ tiễn vô hình “Hưu” một phát bắn thẳng vào tim hắn.
Hức, ngươi dịch thì ta cũng dịch, xe ngựa chỉ lớn có như vậy, xem ngươi dịch đi nơi nào!
Nói hành động liền hành động, Thẩm Nghiên cũng dịch sang bên, tiếp tục dựa sát lại với nàng.
Nguyễn Thanh Hồi ngước mắt lên nhìn hắn một cái, lỗ tai đỏ lên, lại dịch sang bên cạnh thêm chút nữa, nhưng người nào đó lại tiếp tục đuổi theo.
“......”
Không khí nhất thời lâm vào yên tĩnh.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc nàng cũng nhẹ giọng mở miệng: “Bệ hạ, người...người đừng dựa dần vào ta.”
Lại thêm một vũ tiễn vô hình“Hưu” một phát bắn thẳng vào ngực hắn.
Thẩm Nghiên ôm l*иg ngực không hề chảy máu, hít sâu một hơi, sau đó đột nhiên ôm chặt lấy cánh tay của nàng: “Ta cứ muốn dựa gần ngươi đó, làm sao vậy? Ngươi đi đâu ta đi đó.”
Vừa dứt lời, xe ngựa vừa lúc tiến vào cửa cung, ngoài xe Chu Toàn An lên tiếng nhắc nhở nói: “Bệ hạ, nên đổi kiệu.”
Nàng lại liếc hắn một cái, thấy hắn ưỡn ngực không chịu buông tay, liền thở dài một hơi, đành phải kéo theo hắn cùng nhau xuống xe.
Trong hành lang gần cửa cung có đặt hai chiếc ghế kiệu, Nguyễn Thanh Hồi đương nhiên sẽ ngồi vào cái của mình, nhưng không ngờ tiểu gia hỏa này vẫn nhất quyết không chịu buông ra, còn muốn ngồi cùng với nàng.
“Bệ hạ, cái này chỉ đủ cho một người ngồi.” Nàng bất đắc dĩ nói.
“Ta biết.” Hắn nâng cằm lên, lại ôm cánh tay nàng chặt hơn: “Ai bảo ngươi không chịu ngồi gần với ta, ta nhất định phải dựa gần vào ngươi.”
“Ta đó là bởi vì —”
Câu chuyện tiếp tục phát triển, nàng nhìn một vòng mười mấy cung nhân xung quanh, cuối cùng không nói hết câu tiếp theo.
Thấy nàng muốn nói lại thôi, Thẩm Nghiên liền đuổi theo hỏi: “Vì cái gì? Nếu ngươi có nguyên nhân hợp lý, bây giờ ta sẽ lập tức buông tay ra.”
“......” Trầm mặc giây lát, nàng quyết đoán lựa chọn từ bỏ: “Không có gì, người tiếp tục kéo đi.”
Nói xong, nàng liền đứng dậy lựa chọn đi bộ. Các cung nhân ở phía sau muốn đuổi theo, lại bị ánh mắt liếc tới của Chu Toàn An ngăn cản lại.
Vì thế một đế một hậu ghé sát vào nhau cùng đi bộ dưới hành lang trong màn đêm yên tĩnh. Thỉnh thoảng có gió đêm thổi qua, mang theo một tia sảng khoái xuyên qua tường cung màu đỏ son, rải rác trong ánh trăng lạnh lẽo mông lung.
Thẩm Nghiên quay đầu nhìn chằm chằm sườn mặt người trong lòng, nhìn một hồi lâu chỉ thấy sắc mặt nàng vô cùng bình tĩnh, vành tai đỏ ưng vừa rồi trong xe ngựa đã sớm trở lại màu da, một nhúm tóc bị gió đêm thổi lên phất phơ giữa mặt, được ánh trăng rắc thêm chút ánh bạc mỏng manh.
“A Hồi.” Hắn bỗng nhiên lên tiếng.
Nguyễn Thanh Hồi vẫn chưa quay lại nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt “ừm” một tiếng.
“Nhạc mẫu và ngươi nói gì vậy?”
Vừa dứt lời, người bên cạnh liền sửng sốt, sắc mặt trở nên hoảng loạn, vành tai vốn trắng nõn dưới ánh trăng thượng màu đỏ, bằng mắt thường có thể nhìn thấy dùng tốc độ nhanh chóng chuyển sang màu đỏ.
Có người trộm cười trong tối.
Hắn không ngốc, từ sau khi Nguyễn phu nhân nói với nàng gì đó, nàng liền bắt đầu không thích hợp. Đầu tiên là ở trong xe ngựa không biết suy nghĩ tới cái gì mà nghĩ đến nhập thần, rồi sau đó lại không chịu nhìn thẳng hắn, mới vừa rồi còn không muốn cùng ngồi sát với hắn.
Rõ ràng là lời Nguyễn mẫu nói có vấn đề! Ngược lại hắn muốn nhìn xem, lời này rốt cuộc giấu giếm huyền cơ gì, có thể khiến A Hồi trở nên kỳ quái như vậy.
Chỉ thấy Nguyễn Thanh Hồi cắn môi dưới hết lần này đến lần khác để lại một hàng dấu răng nhợt nhạt, nàng đột nhiên xoay người đối mặt với hắn, ngước mắt nhìn hắn một cái, lại hạ mắt nhìn xuống, lại đi xuống. .
“Ai nha, A Hồi!” Thẩm Nghiên không chịu nổi dáng vẻ kỳ quái của nàng, đôi tay ôm lấy bả vai nàng, cúi người nhìn thẳng nàng: “Ngươi có cái gì thì cứ nói, ngươi biết bất kể ngươi nói gì ta cũng không trách tội ngươi mà.”
Nàng mím môi, liếc mắt nhìn trái phải một cái.
Lúc này đã gần qua giờ Tuất, ngoại trừ hoàng thành tư cách đó không xa, không có cung nhân nào dám xuất hiện ở hành lang bọn họ đang đi, xung quanh đêm khuya thanh vắng, vắng lặng không một tiếng động, là hoàn cảnh rất thích hợp để nói thầm với nhau.
Vì thế liền thấy nàng nhón mũi chân, hợp lòng bàn tay lại nói nhỏ bên tai hắn gì đó.
Đợi nàng nói xong một chữ cuối cùng, khuôn mặt Thẩm Nghiên cũng đỏ lên giống như mặt nàng, liền khụ khụ vài tiếng thiếu chút nữa là ngừng hô hấp.
Đột nhiên, một chất lỏng lành lạnh từ trong lỗ mũi chảy ra, hắn vươn tay sờ, đặt ở trước mắt nhìn, lập tức hít hà một hơi.
Máu mũi!