Chương 36

“Bệ hạ...” Nàng nắm lấy đôi tay khớp xương rõ ràng kia, cười cười, ôn nhu an ủi: “Ta không có ý muốn trách người, ta biết người vì suy nghĩ cho ta mới đưa ta về nhà mẹ, ta rất cảm động, bệ hạ đối tốt với ta trong lòng ta rất rõ ràng.”

Nghe vậy, người đối diện cuối cùng cũng nở nụ cười. Dứt lời, xe ngựa cũng chạy tới cửa Hầu phủ.

Hai vị quốc trượng sau khi nhận được tin tức đã lo lắng chờ đợi trong nhà, nghe sai vặt nói đã thấy xe ngựa tới đây, liền đi tới cửa nghênh đón.

Vừa thấy đế hậu hai người xuống xe, nhị lão đang muốn khom mình hành lễ, lại bị Thẩm Nghiên vươn tay ngăn cản.

“Nơi này không có người khác ta cũng là con rể hai người, không cần phải lễ.” Hắn khẽ cười nói.

Nhị lão khó khăn đồng ý, sau đó liền dẫn bọn họ vào phủ.

Đối với việc bệ hạ đột nhiên tới đây, nhị lão ít nhiều vẫn có chút câu nệ, sợ lơ là làm chậm trễ hắn sẽ liên lụy không tốt đến nữ nhi nhà mình

Tuy bọn họ biết đương kim bệ hạ là người nhân từ, tính tình ôn hòa độ lượng, nhưng dù sao cũng chưa bao giờ ở chung với hắn, trong lòng khó tránh khỏi sẽ sợ hãi. Ngay cả khi trả lời cũng theo thói quen chắp tay đáp lại, Thẩm Nghiên nhắc nhở hai lần lúc do bọn họ mới chậm rãi giữ lại lễ nghi.

Lúc mới bắt đầu nói chuyện, Nguyễn Thanh Hồi cùng mẫu thân chỉ ở một bên im lặng lắng nghe, đây là gia giáo của Nguyễn gia.

Sau đó, Thẩm Nghiên thường xuyên nhìn nàng, lấy đề tài nam nhân nói về mình, cho nên nàng mới ngẫu nhiên nói thêm mấy câu xen vào.



Hai vị trưởng lão trong đại sảnh đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng, ánh mắt vị Cửu Ngũ chí tôn này nhìn nữ nhi của mình tràn ngập yêu thương cùng hạnh phúc, không khác gì những cặp phu thê bình thường.

Như thế xem ra, cuộc sống của nữ nhi ở trong cung cũng không quá tệ, bọn họ làm phụ mẫu cũng có thể an tâm.

“Đúng rồi,” Thẩm Nghiên nhìn xung quanh một vòng, hỏi quốc trượng: “Thê đệ ở đâu? Sao ta lại không nhìn thấy hắn?”

“Hồi...”

Quốc trượng thu bàn tay đang định nâng lên của mình, ho nhẹ một tiếng: “Bệ hạ, Trạch Minh còn đi học ở Quốc Tử Giám, vẫn chưa trở về. Nếu bệ hạ muốn gặp nó, vậy để ta lập tức phái người đi gọi nó về.”

Nói xong ông liền đứng dậy, thật sự muốn phái người đi truyền tin, cũng may Thẩm Nghiên vội vàng vươn tay ra cản lúc này mới ngăn được ông.

“Không cần không cần, ta chỉ muốn hỏi một chút mà thôi. Nghe nói năm nay hắn muốn tham gia kỳ thi mùa thu, ta khâm định quan quan chủ khảo là Trương Thừa cũng là lão sư của hắn, bởi vậy ta mới muốn gặp một lần nhìn xem tài học của hắn như thế nào. Chẳng qua cũng không cần vội vàng là lúc này, nếu hôm nay không gặp được sau này nhìn thấy văn chương của hắn ta cũng có thể nhìn thấy tài năng của hắn.”

Vốn chỉ là mấy lời nói tùy ý không thể bình thường hơn, cũng không biết quốc trượng đại nhân nghe ra cái gì, vội vàng cùng phu nhân cùng nhau đi đến giũa nhà, vén áo quỳ xuống.

“Nhạc phụ, người làm gì vậy?”

Hắn vội vàng đi tới đỡ quốc trượng, Nguyễn Thanh Hồi cũng không vì sao bọn họ lại phải quỳ, vội đi tới nâng mẫu thân, nhưng không biết vì sao nhị lão nhất định không chịu dậy.

“Bệ hạ, thần có tội!” Quốc trượng xúc động quỳ trên đất, ngay cả tự xưng cũng đổi lại là “Thần”.



“Thần cùng Trương gia là thế giao, tiểu nhi tử luôn thích đi sau Trương Thừa, hơn nữa Trương Thừa cũng thường xuyên dạy hắn học, hai nhà tính toán xong liền để Trương Thừa làm lão sư của tiểu nhi tử.

“Chỉ là thật sự không nghĩ tới, năm nay bệ hạ lại để Trương Thừa làm chủ khảo kỳ thi hương. Vốn dĩ thần muốn tránh tị hiềm để nhi tử hủy bỏ việc tham gì kỳ thi năm nay, nhưng tiểu nhi tử nhất quyết không chịu lấy tuyệt thực ra kháng cự. Thần và phu nhân dã khuyên bảo nhiều lần nhưng không có kết quả, lại không đành lòng thật sự để nó đói chết, nên đành phải đồng ý để hắn tiếp tục tham gia khoa cử.

“Thỉnh bệ hạ tha tội cho tiểu nữ nhi, thần và phu nhân nguyện ý gánh chịu tất cả mọi tội lỗi!”

Thì ra là vì chuyện này, Thẩm Nghiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Nhạc phụ người đứng lên trước lại nói!” Hắn lại vươn tay đỡ đối phương dậy lần nữa, nhưng quốc trượng vẫn cứ bất động ở đó.

Không còn cách nào khác, hắn đành phải chuyển ánh mắt về phía Nguyễn Thanh Hồi bên cạnh, ánh mắt cầu cứu cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ.

Nguyễn Thanh Hồi rất nhanh đã hiểu ý, ngồi xổm xuống đỡ phụ thân: “Cha, nương, hai người đứng lên trước đi, bệ hạ không thích những người thân cận quỳ với mình. Nếu hai người còn không đứng dậy, sẽ xem như chọc giận long nhan, nữ nhi tới cùng các ngươi bị phạt.”

Không có ai hiểu cha như nữ nhi, chiêu này quả nhiên hữu hiệu.

Chỉ thấy thân mình nhị lão run lên, quay đầu nhìn nhau cuối cùng cũng chậm rãi đứng lên.

Thẩm Nghiên thở phào một hơi.