Từ Phàn lâu đi ra, Thẩm Nghiên lệnh cho xe ngựa rẽ vào một góc về phía Hầu phủ, cũng chính là mẫu gia của Nguyễn Thanh Hồi.
Dường như hành trình này đã được tính toán từ trước, mà không phải là quyết định nhất thời, trên đường đi, Thẩm Nghiên nở một nụ cười mãn diện xuân phong *, cong mắt nhìn Nguyễn Thanh Hồi vén rèm lên.
(Mãn diện xuân phong: Mặt mày hớn hở)
Cảnh tường đường phố bên ngoài xe vô cùng quen thuộc, chính con đường nàng đã đi qua hàng ngàn lần, nghi ngờ trong mắt dần chuyển thành kinh ngạc.
“Bệ hạ.” Buông rèm xuống quay đầu lại, nàng ngồi thẳng người, mở to đôi mắt hạnh hỏi: “Người muốn tới nhà của ta?”
“Ngươi nhìn này con đường này, không phải nhà mẹ đẻ của ngươi thì còn là ai?”
Vừa dứt lời, đã thấy khuôn mặt nàng hiện lên vẻ vui sướиɠ. Nhìn người trong lòng vui vẻ, hắn cũng cảm thấy vô cùng cao hứng.
Nhưng rất nhanh, khóe môi đang cong lên của nàng liền hạ xuống: “Bệ hạ, ta cảm thấy việc này không ổn.”
Nghe vậy, hắn cũng thu lại khóe một, mặt lộ ra vẻ khó hiểu: “Vì sao không ổn?”
“Người là thiên tử, nào có đạo lý để thiên tử đi bái kiến quốc trượng? Nếu để phụ mẫu ta biết được, bọn họ tất nhiên cũng sẽ vô cùng sợ hãi, khẳng định sẽ muốn mắng ta không biết quy củ.”
“Chỉ là......” Thẩm Nghiên mím môi suy tư một chút, ánh mắt đảo qua có chút áy náy, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở nóc xe, chỉ là không có nhìn nàng.
Sau đó nghe hắn lẩm bẩm một câu: “Bọn họ đã biết...”
“Cái gì?!” Nàng kinh ngạc nói.
Nếu bây giờ không ở trong xe, chỉ sợ là nàng đã lập tức đứng lên: “Bệ hạ người đã báo trước cho bọn họ rồi sao?”
Người trước mặt nắm chặt tay đặt trên đầu gối, ngoan ngoãn ngồi khoanh chân, cúi đầu giống như một tiểu hài tử phạm lỗi, nhỏ giọng "ừm".
Nguyễn Thanh Hồi nhìn dáng vẻ kia của hắn, bất đắc dĩ thở dài: "Bệ hạ, sau này người không thể tùy hứng như vậy. Hôm nay đã nghỉ triều cũng thôi đi, nếu để cho mấy ngôn quan đó biết người đi tới phủ quốc trượng, vậy đó chính là lỗi của phụ mẫu ta. Triều thần nhất định sẽ cho rằng bọn họ ỷ vào việc là nhạc phụ nhạc mẫu của bệ hạ mà không biết phép tắc, không có lễ giáo. Ta thật sự ..."
Dừng một chút, nàng cũng hơi cúi thấp đầu: “Ta thật sự không muốn nhìn thấy phụ mẫu mình bị quần thần luận tội, thỉnh bệ hạ sau này... Chớ cs tùy hứng làm bậy.”
Lời này vừa nói ra, Thẩm Nghiên ngơ ngẩn nhìn nàng một lúc lâu.
Nếu nàng không nói rõ ra lợi và hại của việc này, hắn đúng thật sự không có nghĩ đến.
Hôm qua hắn chỉ nghĩ từ khi A Hồi vào cung chưa từng được gặp lại phụ mẫu, vì thế muốn thừa dịp hôm nay là ngày Chức Nữ cầu duyên, mang nàng xuất cung ra ngoài đi dạo cũng để nàng về thăm nhà một lần.
Hoàng Hậu khác với nữ tử bình thường, đế hậu đại hôn sẽ không được về nhà, nhưng nếu đã là người thân, nữ nhi sao có thể không nhớ cha mẹ mình được?
Hắn cảm thấy A Hồi cũng rất nhớ, chỉ là ngoài miệng A Hồi không nói ra, cho nên hắn mới đưa ra quyết định hôm nay.
Chỉ là vừa rồi nghe nàng nói xong, lúc này hắn mới bỗng nhiên phát giác hành vi này của mình đúng là có thể làm hại để một nhà nhạc phụ nhạc mẫu.
Đại Hạ khác với nhưng triều đại khác. Thái Tông hoàng đế vì tránh cho con cháu vì quyền lực mà trở thành bạo quân, bởi vậy rộng đường ngôn luận, tán thưởng những người ngay thẳng dám nói thật, lập một lượng lớn ngôn quan gián thần để giám sát hoàng quyền.
Thậm chí còn đưa ra một quy tắc, đó là các hoàng đế kế vị của Đại Hạ không được phép gϊếŧ bất kỳ ngôn quan gián thần nào chỉ vì vui buồn của bản thân..
Cũng vì nguyên nhân này, xưa nay quan gián thần luận tội đều không có cố kị gì. Thiên tử cũng được, hoàng thân cũng thế, chức trách không thể trốn tránh của bọn họ là giám sát mỗi tiếng nói cử động.
Nghĩ xong, Thẩm Nghiên nắm lấy tay nàng, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, áy náy nói: “Thật xin lỗi, A Hồi. Ta chỉ nghĩ rằng ngươi đã xa nhà gần nửa năm, nhất định rất nhớ cha mẹ nên mới muốn đưa ngươi về thăm nhà, lại không suy xét thấu đáo chuyện này ”.
“Chỉ là ngươi không cần lo lắng, nếu các ngôn quan đó buộc tội ta mặc kệ là được. Dù sao cũng không phải chuyện gì lớn, để bọn họ nói năm ba ngày là được.”
Tuy Nguyễn Thanh Hồi thật sự lo lắng cho chuyện sau đó, nhưng sao nàng có thể không biết, Thẩm Nghiên đưa ra quyết định này là suy nghĩ vì mình?
Huống chi, bản thân nàng cũng không có ý trách hắn, chỉ là muốn nhắc nhở hắn sau này làm việc gì cũng phải suy xét toàn diện, dù sao thì hắn cũng là quân chủ một nước.
Lúc này hắn thực sự đang xin lỗi mình, một tiếng "xin lỗi" ẩn chứa sự ủy khuất tiến vào lòng nàng, khiến nàng đột nhiên cảm thấy nếu vừa rồi nếu có sai vậy nhất định tất cả là lỗi do mình.