Chương 34

Mặc dù biết A Hồi không có ý đó, nhưng hắn quả thực sẽ bí mật mở cửa sau cho Nguyễn Trạch Minh. Sẽ không để cho hắn giành được giải nguyên cao trung, nhưng ít nhất cũng để hắn là kinh khôi.

Thấy biểu cảm nghẹn lại của hắn, Nguyễn Thanh Hồi biết hắn đã rõ được suy nghĩ trong lòng mình, lại nói tiếp: “Bệ hạ, ta biết người sẽ làm, đó cũng là nguyên do ta không muốn nói cho người biết.”

"Khoa cử có chế độ công bằng. Có lẽ người chỉ cảm thấy chẳng qua là vị trí của một kỳ thi hương mà thôi, đợi sau đó đến kỳ thi hội để hắn dựa vào thực lực của mình. Nhưng bệ hạ, nếu người mở cửa sau cho Trạch Minh vậy hắn sẽ chiếm mất vị trí của người khác."

“Đại Hạ nhiều kẻ sĩ, trong đó đã phần đều là học trò nghèo, việc mong muốn nhất chính là sau này có thể kim bảng đề danh đền đáp xã tắc, có thể để người trong nhà không còn phải lo lắng chuyện áo cơm. Nếu để Trạch Minh cứ thế chiếm lấy vị trí của một người khác, như vậy đừng nói là hắn ngay cả ta cũng cảm thấy không yên.”

Thẩm Nghiên bị những lời này làm cho vô cùng áy náy, cúi đầu càng lúc càng thấp trước mặt nàng: “Nhưng ta… ta chỉ muốn…”

“Ta biết.” Nàng vươn tay vuốt ve gò má của hắn, nhẹ giọng an ủi: “Ta biết bệ hạ chỉ muốn đối tốt với người nhà của ta, làm cho họ vui vẻ. Nhưng ngoài trừ bệ hạ là tế tử Nguyễn gia, bệ hạ cũng chính là hoàng đế Đại Hạ, người là người không thể phá vỡ công bằng nhất."

"Cho nên...Phần tâm ý này của bệ hạ ta xin cảm tạ trước. Kỳ thật trước khi bệ hạ lập ta làm hoàng hậu, phụ mẫu ta cũng đã rất vui mừng. Về phần Trạch Minh, hắn đã có một người tỷ tỷ làm hoàng hậu, cho nên dù hắn có thi không đậu thì cuộc đời của hắn vẫn sẽ bình thản rộng mở”

“A Hồi...” Hắn mím môi, biểu cảm trên mặt như sắp khóc.

Ngay sau đó hắn liền ôm nàng vào lòng, vùi vào hõm cổ nàng, dùng sức cọ cọ: "Sao ngươi lại tốt như vậy..."

Không chỉ hiểu được hắn, còn thời thời khắc khắc suy nghĩ vì hắn, suy nghĩ vì Đại Hạ.

Mình thật sự đã tìm được một bảo bối quý báu, sau này nhất định phải đối xử tốt với nàng hơn nữa.

“Được rồi.” Người nào đó cọ tới mức nàng ngứa lên, bật cười mấy tiếng: “Nếu mọi chuyện đã qua vậy bệ hạ cũng đừng giận ta nữa.”



Vừa dứt lời, Thẩm Nghiên lập tức hôn mạnh một tiếng “bẹp” vào mặt nàng: “Không tức giận không tức giận, đều là do ta nghĩ nhiều, A Hồi đừng giận ta.”

“Ta nào dám.” Nàng bất đắc dĩ cười cười.

Mọi việc đều đã rõ ràng, hai người thu dọn đồ đạc tính toán rời khỏi Phàn lâu.

Nguyễn Thanh Hồi lại đội chiếc mũ có mạng che mặt màu trắng đơn giản, đi bên cạnh Thẩm Nghiên cùng hắn rời khỏi phòng.

Đi tới hành lang hắn đột nhiên nhớ tới gì đó, nghiêng đầu hỏi: “Đúng rồi, tại sao Trương Thừa lại vừa ý với Trạch Minh? Dựa trên hiểu biết của ta đối với hắn, hắn là Trạng Nguyên tam nguyên luôn tự cao tự đại, ta chưa từng nhìn thấy hắn từng thưởng thức qua người nào.”

Nghe Thẩm Nghiên đánh giá Trương Thừa như vậy, nàng không nhịn được, che miệng cười thành tiếng: “Bởi vì...Thê đệ của người là học trò của hắn.”

“!”

Bất ngờ! Thê đệ là người đi theo phái thực lực căn bản sẽ không dùng đến cửa sau.

May mắn thê đệ không biết, nếu không nhất định sẽ cảm thấy mình chịu nhục từ đây sẽ ghi hận tỷ phu là hắn.

Ngay khi hắn đang im lặng suy nghĩ, phía trước đột nhiên có hai nữ tử đi chậm tới đây, hành lang bốn người không thể đi được, thấy các nàng sắp đυ.ng phải A Hồi, hắn vội vàng vươn cánh tay dài ôm A Hồi đến trước mặt mình.

Bọn họ không va chạm với nhau, mà chỉ lướt qua, chỉ là không may, ngọc bội bên hông Nguyễn Thanh Hồi lại bang một tiếng rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh ngay tại chỗ.



“Thực xin lỗi thực xin lỗi.”

Trong đó có một nữ tử váy đỏ búi tóc song ốc lập tức quay lại, ngồi xổm xuống nhặt hai nửa ngọc bội lên:"Vừa rồi do ta quá nóng vội, nhất thời không chú ý, ta thật sự rất... -"

Lời còn chưa dứt, một đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh Hồi không chớp mắt, đột nhiên nhếch miệng cười: "Tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp."

Lúc này hai người mới phát giác được hành động vừa rồi làm mũ che mặt của Nguyễn Thanh Hồi bị vén lên một góc lụa mỏng, Thẩm Nghiên vội vàng bỏ nó xuống.

Cách một tầng mỏng lụa, Nguyễn Thanh Hồi ôn nhu mở miệng: “Cảm ơn, ngươi cũng thực đáng yêu.” Sau đó lại duỗi tay ra: “Đưa ngọc bội cho ta đi.”

“Nhưng nó hỏng rồi...”

Tiểu cô nương cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay, khẽ mím đôi môi anh đào, không biết là thương tiếc ngọc bội hay cho rằng mình cần phải bồi thường, không tha cho túi bạc.

“Không có việc gì.” Nàng cầm lấy hai nửa ngọc bội, cười nói: “Chỉ là vật chết mà thôi, vỡ cũng không sao. Thấy ngươi vội vàng như vậy, nhất định có việc gấp, ngươi mau đi đi."

Tiểu cô nương còn muốn nói gì đó, nhưng người đi bên cạnh đột nhiên nói nhỏ vào tai nàng ấy: “Thấy hỉ, xưởng...Người đó vẫn còn đang đợi, người ta không cần chúng ta bồi thường vậy chúng ta mau đi đi, để người đó phải chờ đợi cũng không tốt.”

Nghe vậy, nàng ấy rối rắm tại chỗ một hồi, ngước mắt chớp hai cái: "Tỷ tỷ xinh đẹp, chúng ta đi trước đi, thật sự rất xin lỗi."

“Không sao không sao, các ngươi mau đi đi.”

Tiểu cô nương kia cúi đầu rối rít hành lễ, liền cùng bằng hữu rời đi.