Chương 14

Sau khi xác nhận tất cả đều bình thường, lại nói: "Ngươi đưa thứ này đến Văn Đức điện cho Bệ hạ, ta đi nghỉ ngơi một lát."

“Dạ.”

Thanh Loan nhận hộp vuông lui ra ngoài, gánh nặng chăm sóc hoàng hậu ngủ trưa đặt lên đầu Vân Đàn.

Nguyễn Thanh Hồi nằm trên trường kỷ nhắm mắt nghỉ ngơi, Vân Đàn đắp cho nàng một chiếc chăn mỏng, đứng ở bên cạnh cầm chiếc quạt tròn khẽ quạt gió.

Cũng may đầu hạ ve còn chưa kêu, cùng với từng đợt gió nhẹ truyền đến, nàng đã nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Ánh mắt Vân Đàm chưa từng rời khỏi nàng, nhìn thấy mày đẹp của nàng đang cau lại dần dần giãn ra, hô hấp cũng trở nên đều đặn và lâu dài, liền lặng lẽ lui ra khỏi điện.

Lần nữa quay lại, trong tay còn mang theo một thùng đựng băng nhỏ. Nàng ta một bên đề phòng người trên giường thức dậy, một bên động tác vẫn nhẹ nhàng thêm những viên băng mới vào thùng.

Chờ cho đến khi thùng băng nhỏ kia hoàn toàn tan hết, lúc này nàng ta mới lặng lẽ lui ra ngoài, đặt thùng gỗ ra ngoài sau đó quay lại cầm quạt.

Nguyễn Thanh Hồi đang ngủ cảm thấy hơi lạnh, mơ màng trở mình, theo bản năng kéo chăn mỏng trên người lên quấn quanh thân thể.

Đợi hô hấp của nàng bình ổn trở lại, Vân Đàn liền kéo nhẹ tấm chăn mỏng xuống một chút, ngay sau đó đi tới sau lưng nàng, dùng sức quạt mạnh hơn.

Ước chừng hơn nửa canh giờ, Nguyễn Thanh Hồi mới từ từ tỉnh lại.

“Nương nương, ngài tỉnh. Nô tỳ đi rót nước cho ngài.”



Nói xong, Vân Đàn rót nước ấm đã chuẩn bị sẵn đưa cho nàng, cẩn thận nhắc nhở: “Ngài vừa mới ngủ dậy, uống chút nước ấm cho ấm bụng.”

Nàng không nghĩ nhiều, ngửa đầu uống: “Thanh Loan đã trở lại chưa?”

“Hồi nương nương, Thanh Loan tỷ tỷ đã trở lại, thấy có nô tỳ ở đây với ngài nên đã đi ra ngoài là chuyện khác.”

“Ừm.”

Không biết vì sao, lần này Nguyễn Thanh Hồi tỉnh lại cảm thấy thân mình có hơi lạnh. Nàng nhìn liếc nhìn bầu trời đầy nắng bên ngoài, nghĩ có lẽ trong điện này quá râm mát, hơn nữa mình vừa mới tỉnh nên nhiệt độ cơ thể chưa tăng trở lại, liền gọi Vân Đàn đi lấy áo khoác tới mặc thêm cho mình.

Sau khi rửa mặt để xua đi cơn buồn ngủ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nàng đi vào thư phòng xử lý sự vụ, làm cho tới khi sắc trời bên ngoài cửa sổ đã dần hạ xuống.

Bên ngoài đại sảnh đột nhiên truyền đến một tràng tiếng cười, là Thẩm Nghiên trở lại.

Nàng vội vàng ra nghênh đón: “Bệ hạ gặp được chuyện gì vui vẻ sao? Lại cười vui vẻ như vậy.”

“A Hồi để ta nói cho ngươi biết, hôm nay thật đúng là quá hả giận.” Hắn gấp không chờ nổi kéo tay nàng ngồi xuống, trên mặt mang theo nụ cười: “Hôm nay ta cùng với nhóm Đài Gián, Trung Thư thảo luận chính sách mới, mấy vị đài gián kia kiệt lực phản đối, không thể làm gì được liền giả thiết ra một số việc chưa xảy ra tự mình dọa mình, còn nói văn vẻ là hy vọng ta suy nghĩ chu toàn.”

“Ngươi nói thi hành chính sách mới sao có thể không nguy hiểm? Thế sự đều sẽ có nhưng nguy hiểm không có cách nào dự đoán được, nếu như bởi vì việc khó khăn còn chưa phát sinh mà chùn bước, phồn vinh của Đại Hạ khi nào mới có thể tiến xa hơn?”

“Nhưng sau khi ta dùng những lời này phản bác lại, bọn họ lại bắt đầu sử dụng chiêu thức cũ. Một đám tháo mũ cánh chuồn dọa từ quan để bức ta. Ta còn tưởng lần này nghị sự kết quả phần thắng vẫn sẽ thuộc về bọn họ, nhưng không nghĩ tới có một người ngay lúc này đứng dậy, A Hồi ngươi đoán xem đó là ai?

Nguyễn Thanh Hồi lắc đầu: “Ta không đoán không được.”

“Là Trương Tư Gián!”



Tiếng nói vừa dứt, nàng nhất thời sửng sốt, nhíu mày nói: “Trương Thừa?”

Người trước mắt đang tươi cười sung sướиɠ cũng sửng sốt trong chốc lát, nghe giọng điệu của nàng, rõ ràng là có quen biết với Trương Thừa.

“A Hồi quen hắn sao?”

Nàng gật đầu: “Phụ thân và Trương thúc thúc có quan hệ rất tốt, bởi vậy hai nhà chúng ta cũng thường xuyên đi lại.”

Nghe vậy, Thẩm Nghiên mím môi, sung sướиɠ vừa rồi lập tức vụt tắt: "Thì ra đó là trúc mã của A Hồi, theo như ta nói, Trương tư gián trước giờ luôn kiệm lời, thờ ơ với người khác, nhưng hôm nay hắn lại lại dùng thực lực của bản thân để khẩu chiến với bốn vị đài gián.”

“A Hồi ngươi không nhìn thấy được, mấy vị quan đài gián giỏi ăn nói đều bị Trương Thừa nói cho á khẩu không trả lời được, mặt xám mày tro, cuối cùng không thể không đồng ý cho ta thi hành chính sách mới, ngẫm lại thật hả giận.”

Nụ cười trên mặt nhất thời đông cứng lại, hắn nghiêng đầu liếc nhìn Nguyễn Thanh Hồi, rũ môi cố ý nói: "Khó trách Trương Thừa nguyện ý nói thay ta, thì ra là ta nhờ phúc của A Hồi."

Nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng là ghen tị này, nàng bất đắc dĩ cười cười, kiên nhẫn giải thích: “Ta và hắn chỉ là đã quen biết từ lâu, gia phong trong nhà xưa nay luôn nghiêm khắc, mỗi lần ta gặp hắn ngoại trừ vài câu hỏi thăm đều không có gì khác, cũng tuyệt đối không có tình cảm gì với hắn."

“Ta đương nhiên tin tưởng A Hồi.” Hắn kéo nàng đứng dậy, tay vòng qua eo, vùi đầu vào cổ nàng khẽ dụi dụi: “Chỉ là đùa với ngươi một chút thôi mà, A Hồi không cần nghiêm túc như vậy. Ta biết, A Hồi chỉ thích ta, thích ta nhất có phải không?”

Chỉ cần hắn làm nũng dính người thật sự khiến nàng không có cách để phản kháng lại, giơ tay vỗ nhẹ lên lưng hắn, ôn nhu trả lời: “Đúng—— ta chỉ thích bệ hạ, thích bệ hạ nhất.”

Người nào đó cuối cùng cũng vui vẻ, buông nàng ra hôn nhẹ lên môi nàng: “Đi thôi, chúng ta đi ăn tối.”

Dứt lời, liền nắm tay nàng muốn đi vào phòng, còn chưa đi được một bước, bên cạnh đột nhiên truyền đến vài tiếng ho khan.