- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn
- Chương 55
Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn
Chương 55
Khang Chiêu mở cửa ghế phụ, ôm eo cô ra hiệu lên xe.
“Đấy gọi là đôi bên cùng có lợi.”
Chợt Liễu Chi Nhàn sực nhớ ra một chuyện, nhưng trong chốc lát lại chẳng thể hỏi thành lời.
Gia cảnh Khang Chiêu khá giả, đáng nhẽ không nên thông đồng với thương nhân mới phải.
Không biết vì Liễu Chi Nhàn đã viết rõ cảm xúc lên mặt hay là Khang Chiêu có khả năng nhìn thấu quá mạnh.
“Em nghi ngờ anh và Phàn Kha làm chuyện mờ ám?”
Trong chớp mắt, Liễu Chi Nhàn nhận ra một vấn đề còn nhạy cảm hơn.
“Liệu có ai đó vì muốn lợi ích từ anh mà đến tìm em không?”
Khang Chiêu sửng sốt.
Liễu Chi Nhàn nắm tay, hắng giọng đầy trịnh trọng.
“Đồn trưởng yên tâm, nhất định em sẽ bảo vệ sự trong sạch của anh.”
Đôi mắt đào hoa híp lại, khóe miệng loáng thoáng ý cười.
“Sự trong sạch đã bị em vấy bẩn rồi còn đâu, hả?”
*Rầm* một tiếng, cửa xe bên ghế phụ đóng lại.
Liễu Chi Nhàn ngớ ra, đoạn bật cười.
Khang Chiêu ngồi vào ghế lái, gương mặt ấy vẫn như mọi khi – điển trai hào sảng, nhưng vì đã chứng kiến vẻ phong tình ở anh nên Liễu Chi Nhàn chỉ muốn khıêυ khí©h ranh giới cuối cùng của anh.
Cherokee từ từ rời khỏi bãi đậu xe.
Liễu Chi Nhàn nghiêng người, tay đặt trên quần chà lui chà tới như vuốt lông mèo, chẳng mấy chốc lòng bàn tay đã nóng lên.
“Chưa đủ bẩn, vẫn còn chỗ để phát huy đây.”
Bàn tay trắng muốt đặt trên quần đen, tựa mỹ ngọc được dâng lên.
Khang Chiêu thong thả nói: “Hay là anh lái xe lên núi?”
“…”
Mỹ ngọc rụt về, chỉ còn lại lớp vải lót màu đen.
Liễu Chi Nhàn ra vẻ bình tĩnh, nghiêm mặt nói: “Trong lúc lái xe nhớ chú ý an toàn.”
Tối hôm ấy hai người tới nhà bà Liên ăn cơm.
Toàn là những gương mặt thân quen – trước khi Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu chính thức quen nhau, hai người vẫn thường xuyên cùng ra cùng vào nên mọi người đều quen nhau.
Đến khi bọn họ ở bên nhau thật thì mọi người lại lấy làm bất ngờ: Ơ, thế không phải trước nay hai người đang hẹn hò à?
Trong trấn nhỏ không có nhiều nơi để hẹn hò, vợ chồng bình thường hễ tan làm là lại về nhà, cùng quây quần bên bàn cơm nóng hổi.
Ở vườn ươm cũng có nhà bếp, nhưng Liễu Chi Nhàn không biết nấu ăn, lại không muốn phiền Khang Chiêu đã vất vả còn phải nấu cơm.
Rất nhiều lần đang hẹn hò thì giữa chừng anh lại có công việc đột xuất, Liễu Chi Nhàn càng không muốn tốn nửa tiếng lái xe lên huyện chỉ vì một bữa ăn cho có vẻ.
Một ngày ba bữa cũng chỉ để lấp bụng, điều cô mong chờ hơn cả là đi dạo tiêu thực sau bữa ăn cùng Khang Chiêu.
Trước kia ở thành phố, cứ mỗi tháng Liễu Chi Nhàn sẽ đi nhậu với Hi San San một lần. Nhưng từ ngày đến trấn Nam Ưng, chuyện thức đêm gần như được loại bỏ, làm việc nghỉ ngơi không khác gì người già.
Thậm chí ngay tới trạng thái yêu đương bây giờ cũng vậy, toàn bị Hi San San gọi đùa là “vợ chồng già”.
Ban ngày, Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu sống chung như bạn bè, đến chiều lại ngọt ngào như mới cưới.
Cô thật sự rất thích những ngày tháng yên ổn thế này.
Rời khỏi nhà bà Liên, Liễu Chi Nhàn nửa than nửa lẩm bẩm: “Anh Tiểu Chiêu, em không biết nấu ăn, sau này phải làm sao đây?”
Khang Chiêu tiện tay mở cửa xe cho cô, “Em thấy thế nào?”
Khang Chiêu đi vòng về ghế lái, Liễu Chi Nhàn không thấy được biểu cảm của anh, không biết anh đang hỏi vui hay nghiêm túc hỏi ngược.
Hơn nữa…
Cô tự đặt ra câu trả lời của anh sẽ là: Anh biết là được.
Chênh lệch lớn quá.
Liễu Chi Nhàn bĩu môi nói: “Em sẽ cố gắng học, chỉ cần anh không ngại làm chuột bạch…”
Khang Chiêu cười nổ máy.
“Học cái gì, cố kiếm tiền đi rồi thuê giúp việc.”
“…”
Quả nhiên cô chưa bao giờ đoán được trong đầu anh nghĩ gì.
Liễu Chi Nhàn: “Có lý.”
Khang Chiêu bổ sung: “Nếu em muốn học thì anh dạy cũng được.”
Liễu Chi Nhàn nhại giọng anh: “Nếu anh đã biết thì việc gì em phải lãng phí thời gian nữa, làm chuyện khác không tốt sao?”
“Đi thôi, vận động tiêu thực nào.”
Khang Chiêu cười cười, đạp chân ga.
…
Tuy nói thế nhưng cả hai không hề làm thật.
Khang Chiêu nghiêm túc báo cáo lịch trình gần đây, Liễu Chi Nhàn mở lịch trên điện thoại ra xác nhận từng mục một, thêm chú thích, thảo luận về thời gian có thể ăn chung tiếp theo.
Không ngạc nhiên chút nào, phải thêm mấy ngày nữa.
Khang Chiêu trêu: “Em còn cẩn thận hơn cả nhân viên bán hàng đấy.”
Liễu Chi Nhàn cười cười: “Em cũng sợ mình bận rồi quên, nếu so sánh thì thời gian của em linh hoạt hơn, sẽ cố gắng cân đối với anh.”
Cô nói chuyện nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm điện thoại, đang cài đồng hồ báo thức.
Bảo là nói chuyện với Khang Chiêu, chẳng thà nói đang tự lẩm nhẩm.
Chính vì thế nên cứ nghĩ gì là cô lại thốt ra hết, bộc bạch tình cảm với anh một cách tự nhiên.
Trong mối tình trước đó, Khang Chiêu và đối phương chưa bao giờ nhân nhượng nhau, cầm cự lâu ngày, cuối cùng chia tay trong không vui.
Nay lại bỗng gặp được một người con gái cực kỳ ăn ý, lại sẵn sàng hy sinh càng khiến Khang Chiêu rung động, đồng thời cũng cảm thấy có sự áy náy chung của những người hành cùng nghề.
Khang Chiêu lại gần ôm lấy cô.
“Đừng ghi nữa, có thời gian anh sẽ đến tìm em.”
Tất nhiên Liễu Chi Nhàn không biết được nội tâm mạnh mẽ trong anh, vỗ nhẹ vào lưng anh.
Tới khi buông ra, Liễu Chi Nhàn nói: “Em thấy vẫn nên phải ghi…”
Khang Chiêu bật cười bất đắc dĩ.
Sau khi đại công cáo thành, Liễu Chi Nhàn nói: “Vẫn tốt hơn là hẹn hò với quân nhân, một tháng chỉ gặp được một hai ba bốn năm sáu lần.”
Khang Chiêu im lặng.
“Ờ…” Liễu Chi Nhàn chun mũi, “Một hai ba lần.”
Khang Chiêu cân nhắc: “Tới tháng Bảy tháng Tám có thể sẽ bận hơn.”
Liễu Chi Nhàn: “Một lần.”
Khang Chiêu chồm người tới dán vào môi cô.
Liễu Chi Nhàn trấn an anh: “Được rồi, không sao mà. Anh không ở đây em cũng có thể tự chơi, tìm tụi Ni Ni San San chơi.”
Quả nhiên Khang Chiêu lại “mất tích” mấy hôm nữa.
Ba hay bốn ngày sau, Liễu Chi Nhàn lái xe đến nhà ông ngoại ở thôn Đồng Bình.
Lúc sắp rẽ vào đường xi măng trong thôn thì chiếc Cherokee quen thuộc bỗng lướt qua, xe chạy theo hướng tới huyện.
Thứ nhất là đang lái xe, thứ hai là nghĩ chắc Khang Chiêu đang bận nên Liễu Chi Nhàn không gọi hỏi
Đến khi dừng xe cô mới nhắn tin, nói với Khang Chiêu là vừa nãy suýt thì gặp anh.
Nhưng đối phương không trả lời.
Liễu Chi Nhàn đã quá quen với việc Khang Chiêu thỉnh thoảng biến mất giữa chừng, bởi vậy cũng không nghĩ sâu xa.
***
Tại khoa nhi bệnh viện thành phố.
Khổng Mân gọi số kế tiếp, trong lúc chờ người vào, bà cầm lấy cốc nước.
Đúng lúc này điện thoại rung lên.
Bạn cũ gọi đến, thật là hiếm thấy.
Khổng Mân nhận điện thoại từ cựu thị trưởng.
Bên kia chỉ nói một câu: “Tôi nhận được tin, Tiểu Chiêu đến cục cảnh sát trong huyện tìm hồ sơ năm đó, e là cậu ấy đã biết rồi.”
Phụ huynh bệnh nhân đã tới ngồi bên ghế chờ.
Khổng Mân cúp máy, ngón tay rê chuột run run như thể vừa hoàn thành cuộc giải phẫu quá lâu, tay mềm nhũn không cầm nổi bất cứ thứ gì.
Nhưng bà vẫn dịu dàng hỏi: “Bé nhà bị gì nào?”
…
Khoảng bảy giờ, Khổng Mân đã khám xong cho bệnh nhân cuối cùng.
Bà rửa tay, thay sang thường phục, uống nước ấm rồi xách túi ra về.
Biệt thự nhà họ Hứa chỉ có hai garage, sau khi Hứa Gia Hoành về nước thì thường đậu xe ở đây, có lúc Khổng Mân phải đậu xe ở bãi đỗ công cộng.
Tối nay xe của Hứa Kiến Hoài lẫn Hứa Gia Hoành đều không có trong garage, thay vào đó là có mặt chiếc xe Cheeroke.
Khổng Mân đi vòng sang phía bên kia, xem ra tin của cựu thị trưởng chính xác rồi.
Con trẻ lớn lên rời nhà, vượt ra ngoài tầm với giáo dục và bầu bạn của cha mẹ, rồi khi sở hữu một vài bí mật mà cha mẹ không biết, trong tính cách cũng bắt đầu lộ ra một mặt khác lạ và phức tạp.
Như lúc này đây, Khổng Mân mở cửa, Khang Chiêu vẫn bình thản như mọi khi, anh ngồi bên bàn ăn cơm, còn quay qua hỏi bà đã ăn chưa, có cần xới một bát không.
Khổng Mân đáp được.
Bà cầm bát cơm, bắt đầu nghi ngờ tin tức của bạn cũ.
Có lẽ Khang Chiêu chỉ đi kiểm tra ghi chép phạm tội của tình nghi nào đó mà thôi…
Hai mẹ con im lặng ăn hết bữa cơm.
Dì giúp việc đến thu dọn bát đũa, Khang Chiêu ngồi xuống salon, cầm lấy điều khiển chuyển từng kênh một.
Cuối cùng dừng ở bản tin thời sự.
Điện thoại Khổng Mân lại rung lên.
Gọi vào giờ này thì chỉ có thể là từ bệnh viện.
Nhưng khi thấy một cái tên quen thuộc ít gặp, Khổng Mân thà rằng đó là cuộc gọi từ bệnh viện còn hơn.
“Đai Sao Thổ” xuất hiện trên màn hình hiển thị.
Ba chữ này không giống tên người, trái lại như một ký hiệu đến từ không gian khác, như một lá bùa phong ấn một bí mật.
Đai Sao Thổ cũng chỉ nói một câu.
Ông ấy nói: “Bác sĩ Khổng, Tiểu Chiêu tới tìm tôi.”
Sau khi Khang Thụ Dương hy sinh, Khổng Mân và Đai Sao Thổ chỉ dừng lại ở mức liên lạc nhắn tin hỏi thăm sức khỏe vào ngày lễ tết.
Thậm chí bà cũng không kết bạn Wechat với Đại Sao Thổ.
Về phần Đai Sao Thổ, ông còn giống người đến Wechat cũng không xài.
Ở Đai Sao Thổ có hơi thở của thời đại cũ, vì ông đã lớn tuổi nhưng suốt ngày hi hi ha ha, khiến người ta có ấn tượng ban đầu là chỉ số thông minh của ông không cao.
Khang Chiêu bô trai từ nhỏ, tính cách cởi mở hoạt bát, ngoài bà Khang ra, trai gái già trẻ đều thích gọi anh là “anh Tiểu Chiêu”, chẳng liên quan đến tuổi tác bối phận mà chỉ là cách bày tỏ sự quý mến mà thôi.
Nhưng vừa nãy Đai Sao Thổ chỉ gọi mỗi tên anh.
Một câu nói ngắn ngủi bình thường nhưng lại khác mọi ngày một trời một vực.
Chuông báo động trong đầu Khổng Mân kêu inh ỏi.
Những người năm đó đã khép lại thành một vòng khép kín, nhốt chặt một bí mật, nhưng nay đã có hai điểm thất thủ.
Khổng Mân biết không thể giấu giếm bí mật được nữa…
Bên tai Khang Chiêu là bản tin thời sự địa phương nhàm chán, nhưng trong đầu lại đang phát một “bản tin” khác.
Ít nhất thì người kể chuyện cũng đã cố gắng tách câu chuyện ra khỏi Khang Chiêu càng nhiều càng tốt, để anh cảm thấy như đang nghe về nỗi bất hạnh của người khác.
Nhưng Khang Chiêu biết rõ nhân vật chính chính là anh, là Khang Chiêu, là đứa trẻ vừa chào đời đã bị vứt bỏ.
Hồi chiều, Khang Chiêu chặn đường Đai Sao Thổ ở quanh khu nhà La Y Vân.
Trong tay Đai Sao Thổ là một túi kẹo mυ"ŧ, nói thật tình cờ.
Khang Chiêu bảo không tình cờ, anh mới từ thôn Mỗ Mỗ về.
Thôn Mỗ Mỗ là quê ngoại của La Y Vân.
Chẳng qua Khang Chiêu thiếu thời gian rảnh, nếu không đã có thể tìm ra mọi manh mối.
Anh có công việc bận rộn, còn muốn được gặp bạn gái thường xuyên, cũng có cuộc sống bình thường rất quy luật.
Anh chỉ có thể sử dụng chút ít thời gian để ghép từng mảnh từng mảnh vào bức tranh.
Đai Sao Thổ bật cười, nhưng không phải là kiểu cười vui như trước mà là kiểu cười bất đắc dĩ.
Ông ấy nói, cậu đợi một lát, để tôi đưa cái này cho Y Vân đã.
Đai Sao Thổ cầm túi kẹo mυ"ŧ đi vào nhà của La Y Vân.
Một lát sau ông lại đi ra, nói, không biết Y Vân đi đâu chơi rồi, hay cậu vào ngồi một lát?
Càng đến gần đáp án thì càng trở nên sợ sệt, có lẽ điều đó sẽ phá hủy bề ngoài bình tĩnh mà nhiều người đã giúp anh duy trì.
Trong nhà đúng là có thể nói nghèo rớt mồng tơi, đồ đạc rất ít, thành ra La Y Vân cũng hiếm khi đóng cửa. Vậy mà mọi thứ lại được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, không một vết bẩn, khó hình dung nổi đây là chỗ ở của “người điên”.
Khang Chiêu đi qua đi lại, thấy quen rồi thì dần dà không còn chấn động như lúc đầu.
Những khi giúp đỡ người nghèo anh còn gặp nhiều nhà có hoàn cảnh cơ cực hơn thế này, như La Y Vân là khá lắm rồi.
Mấy lần trước Khang Chiêu đến cũng chỉ đi loanh quanh trong thôn, có đi ngang qua thì cũng chỉ nán lại vài giây.
Đai Sao Thổ đem tới một chiếc ghế đẩu, Khang Chiêu gập chân ngồi xuống, thực chẳng mấy thoải mái.
Ông còn cầm đến một cốc trà kiểu cổ, nhưng vách trong sạch sẽ như mới, không một vết trà.
Khang Chiêu đưa cho Đai Sao Thổ một điếu thuốc, lặng lẽ châm lửa.
Anh búng tàn thuốc rồi đi thẳng vào vấn đề.
Khang Chiêu hỏi, bố tôi từng bảo, có gì khó hiểu phải làm cho rõ, chú biết tôi muốn hỏi gì.
Đương nhiên là Đai Sao Thổ biết, và ông cũng đang đợi Khang Chiêu hỏi.
Ông nói, tôi tưởng cậu sẽ không để tâm.
Nụ cười vẫn thế, vẫn giọng điệu không thay đổi mấy mươi năm qua.
Nhưng cũng chính sự cởi mở đó đã làm dịu đi cơn run sợ trong anh, khi anh đọc hết hồ sơ trong văn phòng lưu trữ vào buổi sáng.
Đai Sao Thổ kể cho Khang Chiêu câu chuyện “người nông dân và con rắn”.
Rất nhiều năm về trước khi La Y Vân đang học cấp ba, một buổi sáng mùa đông bị bố mẹ đuổi lên núi, bắt tìm thảo dược chữa bệnh cho em trai.
La Y Vân gặp một người đàn ông
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn
- Chương 55