- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn
- Chương 13
Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn
Chương 13
Hùng Lệ Cẩn đuổi theo con gái chạy xuống lầu – tất nhiên Liễu Tân Giác sẽ không cúi đầu trước – lúc đi ra thì thấy cảnh đó. Thế là đã chứng thực tin đồn.
Đồng thời cô cũng không muốn để Khang Chiêu thấy sự quẫn bách của mình trước mặt người nhà.
Liễu Chi Nhàn ngồi lên ghế lái, Khang Chiêu cất hành lý cho cô xong thì về chỗ cũ.
Liễu Chi Nhàn hỏi: “Muốn đi đâu?”
Khang Chiêu nói: “Cô lái được không?”
“Bị tát chứ có bị chặt chân đâu.”
Người bên cạnh im lặng.
Liễu Chi Nhàn nói: “Tôi vẫn ổn.”
Khang Chiêu: “Cô muốn đi đâu cũng được, lát về tôi tự gọi lái xe hộ.”
Liễu Chi Nhàn lái đến hướng nhà trọ của Hi San San.
“Mai anh có rảnh không? Lần trước đã nói sẽ đãi anh một bữa. Tôi sắp đến vùng khác mua giống, hai ba tháng tới chắc sẽ không rảnh. Lùi nữa sợ tôi sẽ quên mất.”
“Cô uy hϊếp tôi?” Sự mệt mỏi sau rượu làm nhạt đi giọng chất vấn.
Liễu Chi Nhàn không muốn nói chuyện lắm, “Uy hϊếp có thành công không?”
Khang Chiêu hơi gập người, điều chỉnh tư thế ngồi, “Trưa mai rảnh.”
Đến dưới lầu nhà trọ Hi San San.
Hi San San xuống lầu rất nhanh, Liễu Chi Nhàn không kịp “chạy trốn” từ trên xe Khang Chiêu.
Khang Chiêu xách hành lý xuống, Hi San San nhận lấy, nở nụ cười thương hiệu của người dẫn chương trình: “Chào anh, tôi là Hi San San, bạn thân của A Nhàn. Cám ơn anh đã đưa cô ấy về.”
“Khang Chiêu.” Dù say chưa tỉnh, Khang Chiêu vẫn thong thả, “Là cô ấy lái xe đưa tôi về.”
Lên lầu vào cửa, Liễu Chi Nhàn vẫn chưa nói là mình bỏ nhà ra đi, còn Hi San San thì đang chìm đắm trong việc buôn dưa về người đàn ông khả nghi kia.
“A Nhàn, khai báo thật đi, có phải anh ta chính là ‘nam đầu bếp khỏa thân đeo tạp đề’ không?”
“…”
Hi San San nắm tay cô thét ầm lên.
“Không hổ là bạn tốt của tao! Quá quá quá quá chuẩn luôn! Mẹ ơi! Mày có biết anh ta là ai không?”
“Anh ta là bạn trai của một phóng viên trong đài bọn tao, từng tới đón cô ta tan làm, tao với đồng nghiệp có nhìn mấy lần, xe Jeep Cherokee thêm khuôn mặt siêu đẹp trai đó, tuyệt đối không nhầm.”
“Mày không biết đấy thôi, hồi trước con phóng viên đó rất kiêu ngạo, mỗi ngày đeo một túi xách, không trùng chiếc nào, lại còn hận không thể thông báo với thiên hạ là bạn trai cô ta tặng. Bây giờ lại chia tay rồi? Không biết cũng không sao, tao ủng hộ mày!”
“Tao nói rồi, ở bên cạnh người xuất chúng như vậy, hèn gì mày coi thường Phàn Kha.”
“Nếu mày hẹn hò với anh ta thì công ty bọn mày không cần phải lo đơn đặt hàng nữa.”
Liễu Chi Nhàn ngẩn ra.
“Không lẽ anh ta là con trai thị trưởng thành phố?”
Hi San San vỗ tay, “Không đến mức đó, nhưng cũng cỡ công tử thị trưởng.”
Liễu Chi Nhàn: “Hả?”
Hi San San nói: “Bố anh ta là tay to trong giới bất động sản ở thành phố chúng ta, nói như thế, chỉ cần mày giữ được anh ta, sau này công ty ông ấy mở khu chung cư mới, ắt cần số lượng lớn cây giống phủ xanh, cộng với việc chăm sóc theo dõi thường xuyên, thì không phải là trực tiếp tìm khách cho mày à?”
“Nhưng không phải bố anh ta đã…”
Cô nuốt xuống hai chữ ‘hy sinh’.
Hi San San nói: “Không có, còn lâu mới về hưu.”
Mỗi người nói về ông bố của Khang Chiêu mà mình biết, một người nói về cảnh sát lâm nghiệp, còn một người nói về thương nhân.
Liễu Chi Nhàn im lặng.
Hèn chi ngày trước lão già háo sắc Hà Việt Lâm lại khách khí trước mặt anh như thế, khéo nịnh nọt còn không kịp.
Nhà mặt phố bố làm to, thế mà lại chạy đi làm một cảnh sát lâm nghiệp, xem ra người cha ở trấn Nam Ưng của anh có ảnh hưởng lớn đến anh hơn.
Hi San San nghiêng đầu, rốt cuộc cũng cảm thấy bản thân high hơi quá, ân cần nói: “A Nhàn, mày sao thế?”
***
Căn nhà này là của cha mẹ tặng cho Hi San San trong ngày lễ trưởng thành.
Dù cũng là “quá lứa” chưa thành thân như Liễu Chi Nhàn, nhưng chí ít còn có chốn dung thân một mình, không cần phải nghe cha mẹ càm ràm mỗi ngày.
Gọi đồ ăn bên ngoài, mất nửa thời gian ăn để tóm tắt rõ mâu thuẫn.
Trước đó cô cũng đoán bạn gái cũ của Khang Chiêu cùng công ty với Hi San San nên cố ý không nhắc đến tên thật và đơn vị của anh, sợ làm hình tượng của mình sụp đổ.
Nhưng nay không những không sụp đổ mà trái lại, tăng vọt đến trình độ có thể ngắm không thể với tới.
Xếp đồ ăn lên bàn, hai người ngồi khoanh chân vừa xem tivi vừa nói chuyện.
Hi San San trố mắt, “Không phải chứ, tao tưởng cùng lắm bố mày chỉ chèn ép mày tí thôi, không, không ngờ còn hiểu lầm mày là người thứ ba?”
“Quan trường nhiều cám dỗ, những người quanh ông ấy toàn nuôi người bên ngoài, nếu không phải ông ấy hèn thì khéo cũng đã bước theo bọn họ.” Liễu Chi Nhàn bắt đầu nghi ngờ, “Không biết mẹ tao nên vui hay tiếc nuối đây. Hơn nữa tư tưởng trọng nam khinh nữ của ông ấy đã thâm căn cố đế, cho rằng nữ giới không bằng nam giới, cứ hễ là phụ nữ lăn lộn tại chức thì phải dựa vào đàn ông mới thăng chức được.”
“… Thế mày tính sao, ý tao là người đàn ông kia ấy, nếu sau này bọn mày đến với nhau thật, có thể sẽ gặp rất nhiều cản trở từ gia đình hai bên.”
Liễu Chi Nhàn duỗi chân, “Bây giờ trong mắt tao chỉ có tiền, không có đàn ông.”
Hi San San: “… Mới nửa tháng trước mày còn mơ có lắm mà.”
“Bây giờ tao lo rồi đây, đặc biệt là bắt đầu từ tháng này tao không có lương.” Liễu Chi Nhàn cắn miếng sườn xào chua ngọt, vị dở hơn hồi trưa ăn, “Tao muốn dựa dẫm vào đống đồ trang điểm với quần áo của mày để sống qua mùa đông.”
“Đừng lo, tao còn có thể gọi đồ ăn về cho mày.”
“… Đồ ăn bên ngoài không đưa về thôn.”
“… Gửi tinh thần vậy.”
Ăn cũng đã xong, Liễu Chi Nhàn đậy nắp hộp lại, “Tao cho mình giới hạn một tuần, một năm mua xe, ba năm mua nhà, nếu không đạt được ——”
“Sẽ đạt được. Nếu Thất Tịch sang năm mà còn độc thân, mày dùng xe mày gắn hoa hồng mày trồng, chở tao đi hóng gió.”
Liễu Chi Nhàn cột túi bao bóng lại, “Có khi mày thoát ế nhanh hơn tao đấy.”
Hi San San: “Hoa hồng cũng có thể nhận. Nè, lỡ mày có bồ trước tao ——”
Liễu Chi Nhàn nói: “Thế chắc chắn bạn trai tao họ Tiền.”
Vừa tám vừa ăn cơm xong, Liễu Chi Nhàn và Hi San San tự làm việc của mình.
Liễu Chi Nhàn tắm xong đi ra, Hi San San ngồi bên bàn trang điểm vẫy tay với cô, vì đang đắp mặt nạ nên giọng bị bóp méo.
“Lại đây, mày mau lại đây, cho mày xem thứ tốt nè.”
“Lại có loại giống cỏ gì à?”
Liễu Chi Nhàn lau tóc đi tới.
Hi San San giơ điện thoại ra trước mặt cô, “Đây là anh ta hả?”
“…” Tay cô lạnh toát.
Trên màn hình là đoạn clip ngắn Liễu Chi Nhàn đăng lên web hồi trưa, dáng vẻ ăn cơm của Khang Chiêu tự động phát đi phát lại.
Hi San San nói: “Xem ra đúng rồi, chậc, tao không thích kiểu này lắm nhưng không phủ định đúng là hot, đăng được nửa ngày mà đã có 40.000 lượt thích. Ai quay mà chuẩn thế này?”
Liễu Chi Nhàn: “… Tao.”
Hi San San: “…”
“Hèn chi, cảnh quay ngập tràn áo tình thế này, ngoài đối tượng thầm mến ra thì chẳng ai quay được cả. Để tao xem các tình địch của mày bình luận gì ——”
Hi San San vừa lướt vừa đọc, chuyên nghiệp không cười, lại còn đổi giọng phối hợp với từng bình luận một, công khai xử phạt Liễu Chi Nhàn trên mọi phương diện.
“Nói thật, tôi là con trai mà còn hâm mộ anh này, dáng vẻ hút mắt, rất đàn ông, đáp ứng đủ tiêu chuẩn của phái nữ.”
“Tôi mới sinh con xong, không sao, tôi vẫn có thể sinh tiếp.”
“Cười đẹp quá, tôi chết mất! Mau phát trực tiếp đi, tôi dùng tiền của chồng tặng quà!”
“Dạng người như thế nhìn là biết lòng dạ sâu xa, không bao giờ để lộ suy nghĩ của mình, rất già kinh nghiệm, mọi người không chơi nổi đâu.”
“Tôi chỉ thích kiểu này, không trang điểm, không làm tóc, không chải chuốt, chất đàn ông rất chân thực tự nhiên, xao xuyến quá đi.”
“Nghe nói lúc một người cười sẽ vô thức nhìn về phía người mình thích.”
Hi San San đổi về giọng bình thường: “Với lại còn có nhiều người khen đẹp trai, có hormone, nói rất chất rất quyến rũ. A Nhàn, mắt nhìn của mày cũng không tệ.”
Liễu Chi Nhàn đăng nhập vào tài khoản phụ, thông báo mới nhảy liên tục, có thích, có bình luận, có người theo dõi mới, lòng hư vinh bành trướng theo.
Dĩ nhiên cũng có người chê bai, nói ăn cơm thôi mà cũng nổi được, dáng dấp cũng bình thường, chẳng qua là bỏ tiền mua lên top chứ gì.
Cô chỉ bỏ qua.
Nhưng lo lắng cũng âm thầm kéo đến.
Liễu Chi Nhàn chột dạ, “Đến mày mà cũng tìm ra, liệu người quen của anh ấy có thấy không?”
Câu trả lời không cần nói cũng biết.
Hi San San lại thở dài, “Quay ra quay vào lại thêm mấy ngàn lượt thích rồi, A Nhàn, mày tin đoạn clip này có thể hơn một triệu không?”
Liễu Chi Nhàn đổi đề tài, nói buổi trưa có hẹn ăn cơm với Khang Chiêu.
Hi San San nói: “Tranh thủ cơ hội đi, lộ vai again?”
Liễu Chi Nhàn lôi bộ sườn xám cất dưới đáy vali ra.
Hi San San hét ầm, “Đây chính là thái độ trong mắt chỉ có tiền của mày? Mặc sườn xám quyến rũ anh ta?”
“Nghi thức tạm biệt, đến nơi đến chốn.” Liễu Chi Nhàn tìm đôi bông tai phối hợp, “Hơn nữa, ai bảo phụ nữ mặc đồ đẹp nhất định là vì đàn ông, có những lúc chỉ muốn lấn lướt người cùng phái.”
“Tao lấy thái độ nghiêm túc khi đọc bản tin vô cùng đồng tình với mày.”
Liễu Chi Nhàn cầm đôi bông tai hình giọt nước lên, đeo vào tai rồi lắc lư, “Cái này thế nào?”
Hi San San nhìn điện thoại, “Lại thêm mấy ngàn lượt thích rồi! Còn thú vị hơn cả video quay cảnh tao cởi tóc giả lúc ra khỏi phòng thu, chậc chậc.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
***
Có lần dạy dỗ “đến trễ” hôm thứ bảy, nên lần này Liễu Chi Nhàn đến sớm hơn giờ hẹn nửa tiếng.
Nhưng vẫn chậm hơn Khang Chiêu một bước.
Anh thong thả đi tới, “Tôi nên thay đồ khác mới phải nhỉ, bây giờ tôi chẳng khác gì vệ sĩ của cô, cô chủ Nhàn à.”
Khang Chiêu vẫn mặc thun đen bình thường, nếu gặp nhau ở trấn Nam Ưng thì Liễu Chi Nhàn sẽ cho rằng anh mặc đồ thi hành nhiệm vụ.
Dù là kiểu quần áo đơn giản nhất, Khang Chiêu cũng toát lên khí chất không tầm thường, mà nay cuối cùng Liễu Chi Nhàn cũng biết được sự ung dung của anh là từ đâu đến.
“Đợi có tiền tôi sẽ cân nhắc anh.” Liễu Chi Nhàn nói, “Nếu biết trước thì anh sẽ mặc gì?”
“Ví dụ như áo sơ mi, màu đen, cô thấy sao?”
Lúc nói lời quan trọng, Khang Chiêu cứ dùng ánh mắt uy hϊếp cô.
Liễu Chi Nhàn thầm hét dừng dừng, cô đã quyết định từ bỏ rồi, hy vọng anh cứ tiếp tục lạnh lùng như cũ để mà đập nát ảo tưởng của cô.
“Thế thì anh đừng có chắp tay thế này.”
Cô chắp tay ra sau lưng, ưỡn bụng bước đi hai bước.
“Dân lãnh đạo các anh đi thị sát không phải thích nhất là điệu bộ này sao?”
Khang Chiêu: “Tôi có bụng phệ à?”
“…”
Khang Chiêu nói: “Cô đừng có chắp tay như thế. Biết giống gì không?”
Giọng nghe như tức giận, đủ để dọa người ta.
Liễu Chi Nhàn mạnh miệng: “Giống gì?”
Khang Chiêu: “Cầu xin tôi đeo còng tay cho cô.”
Cô lập tức đập vào tay anh, nhưng đập xong mới giật mình, người này không phải là Hùng Dật Châu.
Cô ngại ngùng lẩm bẩm, “Tay anh làm bằng gì vậy, còn cứng hơn thằng em thối nhà tôi, đau chết mất.”
Khang Chiêu gồng tay lên, nhìn càng rắn chắc hơn, “Còn muốn thử nữa không?”
Liễu Chi Nhàn thích Khang Chiêu, địa vị của hai người không tương xứng, vừa mở đầu ‘ván cờ’ mà đã rơi vào thế xấu.
Nếu anh thích cô thì còn đỡ, đằng này chỉ là mập mờ không phải người yêu; Nếu chỉ là cô đơn phương, thì cô không bộc bạch sẽ biến thành trò tiêu khiển của anh, trở thành ký hiệu phù phiếm nào đó.
Cô quyết định sau này phải nghiêm túc.
Cô nói: “Cái miệng anh sao cứ làm người ta ghét thế.”
Khang Chiêu cân nhắc nói: “Xem ra hôm qua cô bị đả kích không nhẹ, bắt đầu lộ bản tính rồi.”
“À, cũng đâu phải anh chưa thấy, bây giờ mới phát hiện thì đúng là chậm chạp.” Cô gật đầu.
“Tôi có bị tai nạn va đập vào đầu đâu.”
“…”
Thành công đi vòng qua sự thất thố hôm qua, cô cũng không muốn để lộ nhược điểm trước mặt Khang Chiêu. Liễu Chi Nhàn thở phào, “Muốn ăn gì? —— Không được bắt chước tôi.”
Có thể cô không phát hiện, nửa câu sau giọng cô nghe như nũng nịu.
Khang Chiêu nói: “Chỗ này tôi không quen, cô làm chủ.”
Liễu Chi Nhàn tò mò: “Rốt cuộc anh có phải là người địa phương không thế?”
Khang Chiêu nói: “Từ khi đi làm, tôi dành 90% thời gian ở thị trấn Nam Ưng, mà 90% thời gian ở thị trấn thì lại ở trong núi.”
Liễu Chi Nhàn: “Biết rồi, cứ nói thẳng anh là người rừng là được rồi. Người nhà của các anh đáng thương thật, mươi bữa nửa tháng chẳng gặp nhau được một lần.”
Khang Chiêu ý tứ nói, “Cô cũng là người nhà.”
Liễu Chi Nhàn chỉnh lại, “Người quen.”
Chẳng rõ vô tình hay cố ý, hay là tò mò về tình cảm của anh, mà Liễu Chi Nhàn vẫn không thể hoàn toàn thoát ra được.
Ngoài cánh rừng anh bảo vệ ra, Liễu Chi Nhàn chẳng biết chút gì về sở thích của người này cả.
“Có phải vào núi thì mười ngày nửa tháng không được ăn thịt không?” Liễu Chi Nhàn nói, “Vậy chúng ta đi ăn thịt đi.”
Cô chọn một quán thịt cừu nướng.
Vào cửa rồi mới phát hiện đúng là thất sách.
Lát nữa cầm sườn cừu ăn, kiểu gì cũng mất hình tượng cho xem.
Liễu Chi Nhàn khách khí đưa thực đơn cho anh.
Khang Chiêu không khách khí gọi sườn cừu.
“Bao giờ thì sản phẩm của công ty các cô được đưa ra thị trường?”
Trong lúc chờ món, Khang Chiêu bất thình lình hỏi.
“Đợt thứ nhất là trước Tết Dương lịch, nhiều công ty sẽ có nhu cầu chưng chậu cây, đợt thứ hai là dịp Tết đến, quất kiểng sẽ bán chạy hơn.”
Khang Chiêu trầm ngâm gật đầu, “Bao giờ thì có thể bắt đầu đặt trước?”
Liễu Chi Nhàn nhớ lại kế hoạch của Phàn Kha, “Tháng chín này vườn ươm và công ty sẽ chính thức khánh thành, sau tháng mười một là được.”
Khang Chiêu hỏi: “Bà chủ Nhàn có ưu đãi gì không?”
“Khai trương đại hạ giá 10%.” Liễu Chi Nhàn nhanh nhẹn quảng cáo, “Tôi lấy danh nghĩa của chị họ Tiểu Hùng bảo đảm với anh, giá chỗ tôi thấp hơn giá thị trường lắm rồi, đồn trưởng Khang có muốn cân nhắc không?”
Khang Chiêu cười, nhấp một ngụm trà.
“Giảm giá cho người quen đi.”
Liễu Chi Nhàn bĩu môi, song cũng không thất vọng mấy, “Nhưng tôi cảm thấy không dễ làm ăn với anh, quá công chính nghiêm minh.”
Khang Chiêu lau mặt, “Bộ tôi đen như Bao Chửng sao?”
Nhìn lướt xuống tay mình, Liễu Chi Nhàn nói: “Dù sao tôi cũng không trắng.”
Lần thứ hai rồi.
Khang Chiêu cũng không rõ có phải cô cố ý không, lúc nói luôn lên giọng ở cuối câu, nghe như con gái giở tính đùa bỡn.
Khoác lên mình bộ sườn xám, cô trở nên trưởng thành quyến rũ, khi làm nũng cũng chẳng có nét ngây ngô, trái lại ẩn chứa sự e ấp nhu mì, đủ để xói mòn lớp phòng thủ của cánh đàn ông.
“Muốn đặt trước thì liên lạc với cô?”
Nhận ra cơ hội làm ăn, hai mắt Liễu Chi Nhàn phát sáng, “Được!” Cô lật đật mở túi xách ra lấy danh thϊếp, sau sực nhớ thì nói, “À, tôi đã đưa danh thϊếp cho anh rồi.”
Khang Chiêu nói, “Nhớ giảm 10%, nuốt lời là béo đấy.”
Thức ăn được đưa lên, Liễu Chi Nhàn cầm đũa, “Không nuốt lời đâu.”
Cô đeo găng tay vào, cắn một miếng sườn cừu nhỏ, thỉnh thoảng lại lén nhìn Khang Chiêu.
Lúc ăn cơm ở nhà Khang Mẫn, cô đã âm thầm quan sát, rất sợ đối phương ăn uống ngấu nghiến làm hỏng hình tượng trong cô. Có điều vẫn còn may, con người Khang Chiêu hệt như cách anh nói chuyện, đứng đắn tao nhã, luôn điềm tĩnh.
Khi bắt đầu yêu thầm, bao giờ người ta cũng vẽ nên một hình tượng hoàn hảo. Khi dần dần so sánh hình ảnh giữa thực tế và trong tưởng tượng, lúc xuất hiện sự chênh lệch khổng lồ, yêu thầm kết thúc.
Thực ra tưởng tượng cũng chẳng phải là tưởng tượng toàn bộ, mà chỉ là tiêu chí để chọn bạn đời.
Khang Chiêu chắc chắn chính là người sinh ra trên tiêu chí đó của cô.
Vừa nghĩ đến chuyện có thể bởi vì bận rộn mà bỏ lỡ cơ hội tiếp xúc sâu hơn – có thể mấy tháng sau gặp lại, anh đã có bạn gái mới, Liễu Chi Nhàn lại không cam lòng.
Nửa đầu bữa ăn nếm ra vị đau thương.
Từ lúc bắt đầu ngồi vào bàn, Khang Chiêu luôn cầm điện thoại trong tay như tịch thu, không hề xem lấy một lần.
Bỗng lúc này điện thoại kêu lên.
Điện thoại trong túi xách Liễu Chi Nhàn cũng rung lên.
Điện thoại Khang Chiêu vẫn kêu, điện thoại của Liễu Chi Nhàn vẫn rung.
Có lẽ là từ nhóm chung của bọn họ.
Khang Chiêu đưa điện thoại tới, đũa còn chưa hạ đã nghiêng đầu nhìn.
Anh mở một clip lên.
Máy không tắt tiếng, giai điệu quen thuộc khiến Liễu Chi Nhàn chấn động, cô lén nhìn Khang Chiêu.
Cơ nhai chậm lại, hầu kết cục cựa, anh nuốt nước bọt rồi dừng lại, ánh mắt dừng trên điện thoại.
Liễu Chi Nhàn âm thầm lấy điện thoại ra xem.
Trong nhóm “Đại vương kêu ta đến tuần núi”, Đại Chí là người gửi cái clip mà cô đã quay.
Rồi lại gửi tin nhắn: Anh Tiểu Chiêu, anh nổi trên mạng rồi đấy, có hơn 400.000 lượt thích.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn
- Chương 13