Tin tức một phú
thương ở
Kỳ Châu có
Huyết linh chi, là
sư huynh Lý Thầm của
Giang Vũ
Nhi đưa tới. Khi đó,
chân
Thẩm
Chỉ
Ngọc
còn chưa khỏe,
giống
như
bình
thường, vừa về
từ sau núi, Lạc
Tầm
Phong
đang
ở trong sân lau mồ
hôi cho y.
Lý Thầm
cổng
lớn không đi,
lại
muốn đi
leo
tường,
lúc
nhảy xuống
một
chân giẫm phải đuôi
chó,
bị
tiểu Quy
nổi giận đuổi đến
hô
cứu
mạng.
Lạc Tầm Phong
nghe
thấy
tiếng quát
tháo,
đang
muốn
ra
ngoài xem,
mới vừa đi
tới
cửa,
bị Lý Thầm đâm đầu
tới.
Hai
người đồng
thời
ngã xuống đất,
Lý Thầm đè
cả
thân
hình
lên
trên
người Lạc Tầm Phong.
Thẩm
Chỉ Ngọc:
“…”
Lạc Tầm Phong bị đè không
thở
nổi,
đẩy Lý Thầm,
“Lý
huynh,
mau đứng
lên.”
Lý Thầm
nằm không dám động,
nhìn
tiểu Quy ‘”hừ
hừ gừ gừ”
ở
cách đó không xa,
nói: “Đuổi…
đuổi
con
chó kia đi
trước đã.”
Thẩm
Chỉ Ngọc vung tay lên, tiểu Quy mới
không tình nguyện mà đi
rồi.
“Chó này của các ngươi cũng quá
hung.”
Lý Thầm
bò dậy khỏi người Lạc Tầm Phong,
lòng còn sợ
hãi nói,
“Nếu không phải
ta chạy nhanh,
liền
thành cơm
tối của nó rồi.”
Thẩm
Chỉ Ngọc:
“Tiểu
Quy
cũng
không
cắn
người
lung
tung, trừ
phi
dẫm phải đuôi nó.”
Lý Thầm
chột dạ sờ sờ
mũi,
“Khụ…
ta
nghe
nói
các
ngươi đang
tìm Huyết
linh
chi?”
Lạc Tầm Phong
nói: “Đúng,
Lý
huynh
có
tin
tức?”
Lý Thầm
nói: “Lúc
trước
ta
từng
thấy
trong
nhà
của
một phú
thương ở Kỳ Châu.”
Hắn
nói
cho Lạc Tầm Phong
cùng Thẩm Chỉ Ngọc
tình
huống
mà
hắn biết được,
nhưng không biết phú
thương kia
có
chịu bán
lại Huyết
linh
chi
hay không.
Lạc Tầm Phong
cảm ơn Lý Thầm,
lại
nói sẽ đích
thân đến Kỳ Châu
tìm phú
thương kia.
Lý Thầm sợ bị
chó
cắn,
nói xong
liền vội vã
rời đi,
cơm
tối
cũng không ở
lại ăn.
*
Buổi
tối,
Lạc Tầm Phong xoa
bóp chân cho Thẩm Chỉ Ngọc,
nói ngày mai muốn lên đường đi Kỳ Châu.
Thẩm
Chỉ Ngọc:
“Ngày
mai
liền
đi?”
Lạc Tầm Phong gật gật đầu,
“Kỳ Châu
có
chút xa,
để
lâu,
ta sợ
có biến
cố.”
Thẩm
Chỉ Ngọc an tĩnh một
chốc, hỏi: “Khi nào
về?”
Lạc Tầm Phong: “Hẳn
là
một
tháng sau.”
Thẩm
Chỉ Ngọc cau mày nói: “Lâu như
vậy?”
Lạc Tầm Phong đè y xuống giường,
tựa vào
trán y khẽ
nói: “Đúng vậy
a,
lâu
như vậy,
ngươi sẽ
nhớ
ta sao?”
Thẩm
Chỉ Ngọc nhìn hắn, bỗng trở mình, đè ngược Lạc Tầm
Phong xuống dưới.
“Về sau…”
Thẩm Chỉ Ngọc nói,
“Không cho phép để người khác đè ngươi.”
Lạc Tầm Phong
ngẩn
người,
nhớ
tới
tình
huống bị Lý Thầm
ngã đè
lên.
“Chỉ Ngọc,”
Lạc Tầm Phong ôm y,
đáy mắt là ý cười không
thể giấu được,
“Ngươi ghen?”
Ánh mắt Thẩm Chỉ Ngọc
trốn
tránh,
“Không có.”
Bàn
tay Lạc Tầm Phong chui vào vạt áo,
dán lên eo y,
“Được,
không cho người khác đè,
chỉ cho ngươi đè,
được không?”
Lòng bàn
tay
mang kén
mỏng
mơn
trớn sau eo
lưng,
tìm kiếm xuống phía dưới,
thô
ráp
mà ấm áp.
Ấm áp
của
người phía dưới
chậm
rãi
chảy đến xương
cốt
tứ
chi,
giống
như
thủy
triều,
Thẩm Chỉ Ngọc
nhịn không được
rên
rỉ
tràn
ra
môi.
Lạc Tầm Phong
ngửa
mặt,
hôn
lên
môi
răng ướŧ áŧ
của y,
nuốt vào âm
cuối
run
rẩy
của y.
Hô
hấp
trong
mũi quấn quanh,
Thẩm Chỉ Ngọc bám vào vai Lạc Tầm Phong,
mặc
hơi
thở quen
thuộc phủ kín bốn bề,
mặc sóng dục
tràn
lan,
thở dốc đan xen,
nóng bỏng vào
trong
thân
thể.
“A…”
Lạc Tầm Phong giữ eo y,
muốn xoay
người đè xuống,
lại bị Thẩm Chỉ Ngọc
ngăn
lại.
“Ngươi đừng cử động,”
Y
thở phì phò nói,
bên
tai đỏ
hồng,
“Ngươi nói,
muốn cho
ta đè…”
Đáy
mắt Lạc Tầm Phong đỏ
lên,
ngực
lúc
lên
lúc xuống,
“Chỉ Ngọc…”
Thẩm
Chỉ Ngọc chống
ngực
hắn,
chậm
rãi cọ cọ
hắn,
cả người phiếm
hồng,
không thạo lại
luống cuống, lại đẩy lên
dục
niệm
che trời lấp đất.
“A…”
Chóp mũi Thẩm Chỉ Ngọc rướm mồ
hôi,
hòa lẫn với rêи ɾỉ giữa răng môi,
lẩm
bẩm,
“Không còn sức…”
Lạc Tầm Phong
hôn
lên
chóp
mũi ướt
mồ
hôi
của y,
hơi
thở
nóng đến dọa
người,
hắn
nói,
vậy để
cho
ta
tới.
Đêm đó,
Thẩm Chỉ Ngọc khóc
rất
lâu,
hai
chân
muốn
chạy
lại không
làm được gì,
bị Lạc Tầm Phong giữ
chặt eo,
đâm vào
càng sâu bên
trong
một
cái
lại
một
cái.
Y như
nhũn
ra nằm ở
trên
người
Lạc
Tầm Phong,
ngón
tay
bấu lấy vai lưng hắn, run
rẩy
thở gấp trong vui thích mãnh liệt.
Về sau không đè
nữa,
y mơ
màng
nghĩ, quá
mệt.