Chương 34

Lời này cũng làm cho Thẩm Chỉ Ngọc nhớ

tới nợ nần còn chưa

tính

toán giữa

bọn

họ,

lập

tức lạnh mặt,

“Ngươi là

tỉnh,

còn

thông đồng Yến Cửu Phi gạt

ta!”

“Ta không

tỉnh.”

Lạc Tầm Phong nói,

“Ta uống rượu say,

cho rằng đang nằm mơ.”

Thẩm Chỉ Ngọc



chút khó

hiểu,

“Nằm

mơ?”

Lạc Tầm Phong duỗi tay lau đi

giọt

nước

trên

chóp

mũi y. “Đúng, ban đêm khi

nhớ

tới ngươi

thì nằm mộng. Chỉ Ngọc, ngươi

biết

ba năm này, ta

làm bao nhiêu giấc mộng như vậy không?”

Thẩm Chỉ Ngọc



chút bực,

“Ngươi…”

“Ta

biết,

ta không nên mộng như vậy,”

Lạc Tầm Phong cười khổ một

tiếng,

“Nhưng

ta không quản được

bản

thân mình.”

Hắn nói, ngươi

biết

vì sao ta

yêu hoa lê

trắng nhất không? Lần đầu tiên ta

gặp ngươi,

chính là

uống

Hoa lê trắng.

Từ đây sắc

xuân

khắp

thành, chưa kịp đυ.ng vào

đáy

mắt ngươi.

(从此满

城春色,

未及撞入眼

底的你.)

Hắn nói, lần thứ hai

gặp

ngươi, không phải trùng hợp, là ta

hỏi nha dịch, bọn họ

nói,

ngươi là

Trang

chủ

của Lưu Vân sơn

trang. Ta

ở quán trà bên

ngoài sơn

trang uống trà

năm

ngày,

mới

gặp ngươi

ra cửa. Ta

không biết phải nói

gì với ngươi,

sốt ruột một cái mới

nói

phải

báo mối thù rơi

xuống hồ

gì đó. Ngươi sau khi

bị thua có chút không vui, ta

hối

hận đến hai ngày không ngủ…

sau lại chọc Thập Ngũ, bị

tiểu

Quy

đuổi,

cướp

rượu

của

Mục tiền bối, đều là

ta cố ý,

ta muốn gần ngươi thêm một chút.

Hắn nói, ba năm

rồi,

không ai

biết

trong

lòng

ta cất giấu một người. Y

thích ăn

hạt dẻ xào

của

Trương bá,

không thích ăn

cải

xanh;

tức

giận

liền

phải

vặt quýt,

mệt liền muốn ôm chăn ngủ; y không

thích

nói

chuyện, nhưng có tâm

sự sẽ nói

cho

ta nghe…

mỗi

lần thấy y

cười

với

ta, ta đều

rất

muốn

hôn y…

Lạc Tầm Phong nhích

tới gần một chút, hắn nói: “Thẩm Chỉ Ngọc, ta

thích ngươi.”

Trái

tim Thẩm Chỉ Ngọc nhảy có

chút

mau,

“Ngươi lại gạt

ta?”

Lạc Tầm Phong nóng nảy, “Ta gạt ngươi làm gì?!”

Thẩm Chỉ Ngọc: “Vậy vì sao

lúc

trước

ngươi không

nói?”

Lạc Tầm Phong:

“Ngươi nói

ngươi thích nữ

tử,

làm sao ta

dám

nói?!”

Thẩm Chỉ Ngọc



chút

ngốc,

“Khi

nào

thì

ta

nói,

ta

thích

nữ

tử?”

“Trung

thu

năm

trước,”

Lạc Tầm Phong

nói,

“Ngươi ở

trên

nóc

nhà

chính

miệng

nói.”

Đêm Trung

thu năm trước,

bọn họ uống rượu trên nóc

nhà,

Lạc

Tầm Phong

từ thợ rèn

thành Đông cưới vợ,

nói

đến Tây Thi đậu

hũ thành

Tây lập gia đình, quanh co lòng vòng hơn

nửa

ngày,

mới

giống

như

lơ đãng hỏi, vậy ngươi thích dạng gì?

Thẩm Chỉ Ngọc

nằm

trên

nóc

nhà,

nhìn vầng

trăng

tròn

trên bầu

trời kia,

thuận

miệng đáp,

nữ

tử dịu dàng

một

chút.

Y nói

liền

quên, nhưng Lạc Tầm

Phong cho

là thật,

một lòng nhiệt

liệt

cũng

không

dám

nói ra miệng

Hiện

tại nhất thời xúc động, cái gì

đều

nói,

cũng

chỉ lo làm

một

lần thống

khoái, tim

đều

chìm

xuống

đáy

hồ nước nóng.

Bên

tai Thẩm Chỉ Ngọc



chút đỏ,

bỗng giãy giụa

nói: “Buông

ra,

ta phải đi về.”

Trái

tim Lạc Tầm Phong chìm càng sâu, “Chỉ Ngọc, ta…”

Thẩm Chỉ Ngọc đến

cạnh

hồ

lấy quần áo,

“Xoay qua

chỗ khác.”

Lạc Tầm Phong đành phải xoay người

sang

chỗ khác,

chờ Thẩm Chỉ Ngọc mặc quần áo

xong,

mới

ủ rũ

cụp đuôi bế người về.

Dọc đường

đi, hai người đều không nói chuyện,

thẳng đến

khi

vào trong

viện,

Thẩm

Chỉ

Ngọc

bỗng

khẽ nói: “Ta không thích

nữ tử.”

Lạc Tầm Phong dừng bước.

Thẩm Chỉ Ngọc

còn

nói: “Ta không đổ

rượu

của

ngươi.”

Lạc Tầm Phong sững sờ, “Không

đổ?”

Thẩm Chỉ Ngọc gật đầu

nói: “Bỏ dưới giường

ta.”

Lạc Tầm Phong đẩy cửa vào

phòng, đặt người xuống giường, xốc

gầm

giường vừa

nhìn, quả

thật

đặt vò rượu Thẩm Chỉ Ngọc đã

ủ kia.

Hắn lấy rượu ra, hỏi: “Vì

sao

không

đổ?”

Thẩm Chỉ Ngọc xoay

người sang

chỗ khác ôm

chăn,

nói: “Chỉ

là không

muốn đổ.”

Lạc Tầm Phong:

“Vậy

sao ngươi

gạt ta nói

đổ?!”

Thẩm Chỉ Ngọc: “Là

ngươi gạt

ta

trước.”

“Vậy

hiện

tại

ngươi

trả

lại

cho

ta…”

Trái

tim Lạc Tầm Phong đập “thình

thịch”,

“Có phải

hết giận

ta

rồi

hay không?”

Thẩm Chỉ Ngọc

trầm

mặc

một

hồi,

nói: “Chiếm

chỗ.”

Lạc Tầm Phong không

nói gì, Thẩm Chỉ Ngọc nghe thấy sau

lưng

truyền đến tiếng lắc rượu. Y

quay

đầu muốn nhìn thử, lại thấy Lạc Tầm

Phong chợt nghiêng

người

tới.

Răng

môi kề

nhau,

chất

lỏng

mát

lạnh

chảy vào

trong

miệng,

mùi

rượu

thơm ùa vào

trong

cổ

họng.

Y nghe thấy Lạc

Tầm

Phong

cười

khẽ:

“Có

phải

ngươi

cũng

luyến tiếc hay

không? Vò

rượu

này,

là ta cùng ngươi ủ.”

“Ta sai rồi,

ta không nên

hỏi ngươi

thích dạng gì,”

Lạc Tầm Phong dán môi y

hỏi,

“Thẩm Chỉ Ngọc,

ngươi

thích

ta không?”