Sau khi Mục Trì
tỉnh
rượu, phát hiện Lạc
Tầm
Phong
cùng
Yến
Cửu Phi đã
sớm
đi rồi, cũng không tìm ông giả
quỷ,
lập
tức giận đến trừng mắt —– hai
tiểu
tử này, cũng không
đợi lão đầu ta
một chút!
Ông đi về
phía
ngoài
thành, muốn đi
xem
bọn họ làm
việc
đến
đâu rồi, mình có còn
kịp
giả quỷ hay không.
Đi đi,
bỗng
một
người
nhào
tới
trước
mặt,
ông
né sang
một bên,
người
nọ
trực
tiếp
nằm sấp xuống đất,
bầu
rượu
trong
tay
cũng vỡ.
“Hức…
không ngon,”
Người nọ say khướt nói,
“Rượu gì?!
Khó uống!”
Mục Trì đỡ
người dậy, nói: “Lão huynh, ngươi
muốn
uống
rượu
ngon
a, phải đi
‘Thập Lý
Túy’.”
“
‘Thập…
Thập Lý Túy’ gì?”
“
‘Thập Lý Túy’ mà ngươi cũng không
biết?”
Mục Trì nói,
“Tửu phường nổi danh nhất Vân Châu
thành a.”
“Hức…
ở đâu?”
Mục Trì nghĩ một chút, nói: “Ta dẫn
ngươi đi,
ngươi mời
ta uống rượu,
như thế nào?”
“Được!”
Người nọ vung
tay lên,
“Đi!”
Bọn
họ đi “Thập Lý Túy”
mua
mấy vò
rượu,
uống đến say
như
chết,
hai
người
lắc
lư
trên đường giống
như phát
rượu điên*.
(*kiểu như say quá làm mấy
trò điên điên í.)
Lắc
lư,
người
nọ bỗng
nhiên bi
thương
nói: “Nhi
tử
a,
nhi
tử
của
ta
chết
rồi…”
Mục Trì say khướt mà
an ủi ông
ta,
“Người chết không thể sống lại, nén
bi thương
nén
bi thương.”
Người
nọ lẩm bẩm, nói nói
lại
khóc,
“Vì
sao lại như vậy?! Ta
chỉ
có một đứa
con
này a!”
Mục Trì vỗ
vỗ vai ông ta,
“Ài,
chuyện sinh ly
tử biệt này, ai có
thể đoán được...”
Bọn
họ
nói
nói,
trực
tiếp
nằm
trên đường
ngủ
rồi.
*
Yến Cửu Phi dẫn
theo Phùng An vội vã chạy
trước.
Trong màn đêm mông lung,
dưới chân
bỗng vướng một cái,
hai người đột nhiên không kịp phòng ngừa ngã xuống,
đè lên
hai
thân
thể mùi rượu ngút
trời.
Hai
người phía dưới ăn đau
hừ
một
tiếng,
Thừa Dương Vương
mơ
mơ
màng
màng,
lửa giận xông
lên,
quát
lớn: “Cẩu
nô
tài,
dám phản!”
Phùng
An một đêm này
vừa
gặp quỷ, vừa bị
người đuổi gϊếŧ, cả
người còn
chưa
tỉnh
hồn,
bỗng
nhiên lại
gặp
phải
Thừa
Dương
Vương, bị
một
quát
này của ông hù
dọa,
cho rằng Vương
gia đã biết mọi
chuyện, lập tức quỳ
xuống cầu
xin
tha:
“Vương gia
tha
mạng
a! Nô
tài
cũng
là nhất thời hồ
đồ,
không
phải
cố ý
muốn
hại
Thế tử…
Đều là chủ
ý của Trình Phục! Cầu Vương gia để
lại
cho nô tài
một
mạng!”
Thừa Dương Vương vốn choáng váng,
vừa nghe
thấy lời này,
rượu đều
tỉnh
hơn phân nửa,
liền nắm cổ áo Phùng An,
hung ác
hỏi: “Ngươi nói cái gì?!”
*
Trong Lưu Vân sơn
trang,
Lạc Tầm Phong cùng Thẩm Thập Ngũ ngồi xổm
trước cửa phòng Thẩm Chỉ Ngọc.
Sau khi Thẩm Chỉ Ngọc đánh nát
chậu
hoa
liền
không
nói
một lời trở về
phòng, Lạc
Tầm
Phong
muốn
vào
theo,
“Rầm” một
tiếng, thiếu chút nữa bị
cửa
phòng
nện
vào mũi.
“Lạc đại ca,”
Thẩm Thập Ngũ
hỏi nhỏ,
“Huynh cùng Trang chủ cãi nhau còn chưa giảng
hòa sao?”
Lạc Tầm Phong ủ
rũ: “Hiện
tại sợ
là y
muốn gϊếŧ
ta.”
Thẩm Thập Ngũ: “Hả?
Trang chủ
tức giận như vậy?”
“Là
ta có lỗi với y,”
Lạc Tầm Phong khẽ nói,
“Nếu y
thật sự muốn gϊếŧ
ta,
ta cũng không oán y…”
Thẩm Thập Ngũ nghĩ nghĩ,
đến
bên cạnh giếng cầm một cái ván giặt đồ,
hỏi Lạc Tầm Phong: “Lạc đại ca,
huynh muốn cái này không?”
Lạc Tầm Phong khó
hiểu,
“Muốn
cái đó
làm gì?”
“Vũ Nhi
tỷ nói,
mỗi lần sư
huynh nàng chọc giận
tiểu sư đệ nàng mất
hứng,
liền quỳ ván giặt đồ một lúc,
tiểu sư đệ nàng liền
hết giận.”
Thẩm Thập Ngũ nói,
“Có khi nào Trang chủ cũng sẽ không giận
huynh nữa
hay không?”
Lạc Tầm Phong: “…”
Thẩm Thập Ngũ nghĩ nghĩ,
lại cảm
thấy không đúng,
“Hình như không giống,
Vũ Nhi
tỷ nói,
nếu
buổi
tối
tiểu sư đệ của nàng khóc lớn
tiếng,
ngày
hôm sau khẳng định
tức giận,
sư
huynh của nàng mới có
thể quỳ ván giặt đồ,
nhưng Trang chủ cũng không khóc…”
Lạc Tầm Phong vội vàng
che
miệng
nó
lại,
“Đừng
nghe Giang Vũ Nhi
nói bậy.”
Thẩm Thập Ngũ chớp chớp mắt,
đẩy
tay
hắn ra
hỏi: “Hả?
Vũ Nhi
tỷ nói sai sao?”
“Cũng không phải sai…”
“Vậy chính là đúng”
Thẩm Thập Ngũ giống như lại nhớ
tới gì đó,
“A,
Vũ Nhi
tỷ còn nói,
nếu như
tiểu sư đệ của nàng không phải khóc vì giận,
vậy lên giường đánh một
trận với sư
huynh nàng
thì được rồi.
Kỳ quái,
vì sao đánh nhau phải lên giường?
Giường sẽ không sụp sao?”
Lạc Tầm Phong: “…”
Thẩm Thập Ngũ: “Lạc đại ca,
Trang chủ cũng không khóc,
hai người phải lên giường đánh một
trận mới có
thể giảng
hòa sao?”
Lạc Tầm Phong: “…”