Thẩm
Chỉ Ngọc chớp chớp mắt.
Trái
tim Lạc Tầm Phong đều phải nhảy ra ngoài,
lắp
bắp không
biết phải nói gì,
“Ta
ta…”
Nói lắp được một nửa,
bỗng phát
hiện
hô
hấp giữa răng môi Thẩm Chỉ Ngọc dường như mang
theo vài phần
hương rượu.
Hắn ghé sát vào ngửi ngửi,
“Ngươi uống rượu?”
Thẩm
Chỉ Ngọc dừng một chút, nói: “Uống
không
ngon, đổ.”
Lạc Tầm Phong: “Đổ rượu?”
Thẩm
Chỉ Ngọc:
“Ừ, vại dưới giường
ngươi.”
“Cái gì?”
Lạc Tầm Phong sửng sốt nói,
“Đó là ngươi ủ!”
Thẩm
Chỉ Ngọc:
“Cho
nên uống không
ngon.”
“Uống ngon!”
Lạc Tầm Phong đau lòng muốn chết,
chính mình giấu lâu như vậy cũng không nỡ uống,
lại
bị Thẩm Chỉ Ngọc nổi giận đổ sạch,
“Ngươi đã
tặng cho
ta,
sao có
thể đổ rượu của
ta?”
Thẩm
Chỉ Ngọc:
“Không muốn tặng.”
“Không được!”
Lạc Tầm Phong cả giận,
“Đồ vật đã
tặng ra sao có
thể lấy về,
ngươi lại ủ một vò
trả lại cho
ta.”
Thẩm
Chỉ Ngọc:
“Không ủ.”
“Ngươi…”
Thái dương Lạc Tầm Phong nhảy
thình
thịch,
môi Thẩm Chỉ Ngọc lúc đóng lúc mở,
hơi
thở mang
theo Lê
hoa
bạch,
lượn lờ ở đầu mũi
hắn,
vừa ngọt vừa
thuần.
Đầu óc
hắn
bỗng co lại,
hôn xuống.
Vẫn là mềm mại ấm áp,
nóng
bỏng do môi răng chạm nhau lan ra
toàn
bộ xương cốt,
là cảnh
trong mơ Lạc Tầm Phong giấu ở
trong
tim,
không dám nói cũng không
thể nói,
lại không nhịn được cẩn
thận khắc vào
trong óc mỗi một màn.
Trong phòng nhất
thời an
tĩnh không một
tiếng động,
hai đôi mắt ngơ ngác nhìn nhau.
“Đồ nhi,
trời giá rét,
sao con không đóng cửa sổ?”
Mục Trì
từ
bên ngoài cửa sổ ló đầu vào,
vừa
thấy
hai người
trên giường,
ngẩn người,
lại yên lặng đóng cửa sổ lại,
“Ai da,
mấy đứa
thật là…
cũng không
biết đóng kín cửa.
Lạc Tầm Phong vội vàng rời khỏi,
nói năng lộn xộn: “Chỉ Ngọc…
Chỉ Ngọc,
ta
ta…”
Thẩm
Chỉ Ngọc không
biết
là xấu hổ
hay là giận, bỗng đỏ
mặt,
“Ngươi vì
một
vò rượu…
ngươi…
tửu quỷ!”
Lạc Tầm Phong hốt hoảng nói: “Không
phải, ta...”
Thẩm
Chỉ Ngọc lại kéo chăn che
mình
lại,
“Đi
ra ngoài!”
“Chỉ Ngọc,
ta…”
“Đi ra ngoài!”
Lạc Tầm Phong không dám chọc giận y,
đành phải mở cửa đi ra.
Vừa ra khỏi cửa,
liền
thấy Mục Trì ngồi xổm
trước cửa.
Lạc Tầm Phong: “…
Mục
tiền
bối.”
Mục Trì: “Sao ngươi lại đi ra?!”
Lạc Tầm Phong ủ rũ cúi đầu nói: “Chỉ Ngọc đuổi
ta ra.”
Mục Trì: “Nó ói?”
“Ói?”
Lạc Tầm Phong khó
hiểu
hỏi,
“Y ăn đồ
hỏng sao?”
“Không ói,”
Mục Trì nhỏ giọng lẩm
bẩm,
“Vậy sao lại giận?
Chẳng lẽ là
thật sự có nam nhân khác?
Không đúng,
nó lấy đâu ra nhiều nam nhân như vậy…”
Lạc Tầm Phong không nghe rõ,
“Mục
tiền
bối,
ông nói gì?”
“Không có gì,”
Mục Trì xua xua
tay,
lại nghĩ
tới nguyên nhân mình về lúc đêm
hôm khuya khoắc,
“Cô nương
bị ngươi
trói,
thì ra là con gái Giang Vô Thu của Lãm Nguyệt Phong?!”
“Không phải
ta
trói,”
Lạc Tầm Phong giải
thích,
“Yến Cửu Phi
trói.”
“Mặc kệ các ngươi ai
trói,
cha nàng là người quen cũ của
ta,
ta cũng phải chăm sóc nàng.”
Mục Trì nói,
“Ta mang nàng về
trang nghỉ ngơi,
sáng mai các ngươi đền
bù
thiệt
hại* cho nàng.”
(*赔个不是
bồi cáì bất thị: bồi
thường cho lỗi sai.)
*
Sáng
hôm sau,
Lạc Tầm Phong
ra khỏi phòng,
nhìn
thấy Thẩm Chỉ Ngọc
cùng Mục Trì,
Giang Vũ Nhi ăn sáng ở
trong viện.
Mục Trì
thấy
hắn đi ra,
hô: “Tiểu Lạc,
lại đây.”
Lại quay đầu nói với Giang Vũ Nhi,
“Để
tiểu Lạc đền
bù
thiệt
hại cho ngươi,
có
hiểu lầm gì đó,
nói ra
thì được rồi.”
Lạc Tầm Phong đi đến
trước mặt
Giang Vũ
Nhi,
chắp
tay nói: “Giang
cô nương,
lúc
trước
đắc
tội,
còn mong thứ lỗi.”
“Chuyện cũng không liên quan đến ngươi,”
GIang Vũ Nhi nói,
“Ta chỉ gϊếŧ Yến Cửu Phi.”
“Còn muốn gϊếŧ à?”
Mục Trì nói,
“Khuê nữ,
ân oán của các ngươi là gì?”
Giáng Vũ Nhi
tức phồng
má,
dậm
chân
nói: “Mục bá bá,
da^ʍ
tặc kia…
gã
nhìn
lén
ta
tắm!”
Mục Trì: “…”
Lúc này,
Thẩm Chỉ Ngọc vẫn luôn yên lặng
húp cháo ngẩng đầu,
lạnh lùng liếc Lạc Tầm Phong môt cái.
Lạc Tầm Phong đột nhiên cảm thấy đầu gối
đau.