Ngày
hôm nay,
Thẩm Chỉ Ngọc cũng không gặp Lạc Tầm Phong,
buổi chiều ngâm chân cũng không cho
hắn
bóp,
về phòng ngồi
trên giường
tự mình
bóp.
Nhưng
bình
thường y cũng không để ý Lạc Tầm Phong xoa
bóp
thế nào,
chỉ có
thể ấn loạn
bóp loạn,
cuối cùng
tay đều
bóp mỏi,
hai chân vẫn là không
thoải mái.
Ngoài
cửa vang
lên
tiếng đập
cửa,
Thẩm Chỉ Ngọc
hỏi: “Ai?”
“Chỉ Ngọc,
là
ta.”
Lạc Tầm Phong nói.
Thẩm
Chỉ Ngọc lạnh lùng nói: “Ta ngủ rồi.”
“Ta xoa xoa chân cho ngươi rồi
hẵn ngủ
tiếp,
được không?”
Lạc Tầm Phong nói,
“Một chút là được rồi.”
“Không cần.”
Ngoài
cửa không
có động
tĩnh,
Thẩm Chỉ Ngọc
cho
rằng Lạc Tầm Phong đi
rồi,
ôm
chân
ngồi
trên giường
ngẩn
người.
Bỗng
nhiên “soạt”
một
tiếng,
Lạc Tầm Phong phá
cửa sổ
nhảy vào.
Thẩm
Chỉ Ngọc:
“…”
Ngươi dám
phá
cửa sổ của
ta?
Lạc Tầm Phong chịu đựng ánh mắt như
lưỡi
băng
của
Thẩm
Chỉ Ngọc,
đi đến bên
giường ngồi xuống,
nói:
“Lục
tiền
bối đã từng nói, ngâm chân không bóp, ngươi sẽ khó
chịu.”
Thẩm
Chỉ Ngọc:
“Sẽ không.”
Lạc Tầm Phong không
tin,
duỗi
tay
bóp chân cho y,
“Vậy cũng phải
bóp.”
“Ngươi…”
Thẩm Chỉ Ngọc
tức giận đến muốn ôm chân về,
lại không cướp được
từ Lạc Tầm Phong,
“Ngươi
buông
tay!”
Lạc Tầm Phong không
buông,
lòng
bàn
tay dán
bắp chân y,
chậm rãi nhào nặn.
Cảm giác
căng đau
trên đùi giảm bớt không ít,
Thẩm Chỉ Ngọc
lại
tức giận dựa đầu vào đầu giường không
nói
lời
nào.
Lạc Tầm Phong cẩn thận xoa ấn
chân
y một
lượt, sau
đó ngẩng
đầu,
phát hiện
Thẩm
Chỉ Ngọc đã dựa
vào
đầu giường
ngủ
rồi.
Sớm vậy đã
mệt?
Lạc Tầm Phong
nhìn y
nghĩ,
bộ dạng
ngủ say
này,
nhưng
thật
ra không khác gì với sáng
hôm
nay,
chỉ
là
lúc sáng
còn biết kéo
tay
hắn đòi bịt
tai,
hiện
tại sợ
là
chỉ
nghĩ
chém
tay
hắn.
Có
chút
hung.
Nhưng
hung
thì
hung,
vẫn
là đẹp.
Lạc Tầm Phong cười khẽ, nhớ tới lần
đầu
tiên
nhìn
thấy
Thẩm
Chỉ Ngọc,
cũng
là cảm thán như
vậy.
Khi đó, hắn mới
tới
Vân Châu thành,
uống
một
bình
Lê hoa bạch lớn
ở “Mười dặm say”, say khướt mà đi
đến bên hồ, nhìn thấy một
gốc
cây cao to, liền leo
lên
ngủ.
Nhưng
ngủ được
một
nửa,
bị
một
trận ầm ĩ đánh
thức.
Một phạm nhân
tóc
tai
bù xù chạy vội
tới,
đuổi
theo sau là mấy nha dịch,
lớn
tiếng
hô
hào: “Đứng lại!”
Lúc này,
bên
hồ có một
thuyền nhỏ cập
bờ,
một đứa nhỏ đẩy một Công
tử áo
trắng lên
bờ.
Công
tử kia nghe
tiếng
hô,
xoay đầu lại nhìn.
Gió xuân
tháng ba vừa
nhẹ vừa
mềm,
thổi
cho
cành
lá xanh
non đong đưa,
Lạc Tầm Phong
choáng váng dựa vào
thân
cây,
trong
hương
rượu
nồng,
bỗng
nhiên bắt gặp
cảnh xuân động
lòng
người
nhất.
Thật
là đẹp, hắn nghĩ.
Phạm
nhân
nọ
chạy
trốn quá
mau,
không dừng được
chân,
chỉ
một
chút xíu
nữa
liền phải đυ.ng
tới Công
tử kia,
Lạc Tầm Phong vội
lao qua,
lại
nhất
thời không đứng vững,
nhào vào
trên đùi Công
tử kia.
Phạm
nhân sau
lưng đột
nhiên đυ.ng
tới,
Lạc Tầm Phong
lại
mất
thăng bằng,
ôm
lấy eo
của Công
tử kia.
Sau đó,
hắn
chỉ
nghe
thấy sau
lưng
hét
thảm
một
tiếng,
phạm
nhân
nọ bị
một
roi
mềm quấn
lấy
cổ,
vứt đi
thật xa.
Hắn
còn
chưa phục
hồi
tinh
thần,
roi
mềm
lại đột
nhiên quấn
lên
cổ
hắn,
vung
tay
ném
hắn vào
trong
hồ.
“Khụ khụ khụ…”
Hắn uống mấy ngụm nước
hồ mới leo lên,
mà Công
tử kia đã không
thấy,
chỉ còn lại mấy nha dịch cùng phạm nhân đang đánh nhau.
Lạc Tầm Phong cũng không
biết
chuyện gì
xảy ra, tức khắc trong lòng không thoải
mái,
kéo quần áo ướt
đẫm,
giơ
tay đánh nhất phạm nhân kia.
*
“Khi đó
ta liền nghĩ,
đây là Công
tử nhà ai,
sao lại xinh đẹp như vậy,
rồi lại
hung như vậy…”
Lạc Tầm Phong nhìn khuôn mặt ngủ say của Thẩm Chỉ Ngọc,
khẽ nói.
Dường
như Thẩm Chỉ Ngọc
tựa ở đầu giường không
thoải
mái,
giật giật.
Lạc Tầm Phong nhẹ nhàng đỡ y nằm lại,
chẹn chăn cho y,
vừa định đứng dậy,
ánh mắt lại dừng ở
trên đôi môi phớt
hồng của Thẩm Chỉ Ngọc.
Hắn giống như si ngốc, chậm rãi cúi
đầu.
Hắn dán lại gần
như
vậy,
chóp
mũi gần như phải chạm vào
gò má người trước mắt…
Lúc này,
Thẩm Chỉ Ngọc
trên giường
bỗng nhiên mở mắt.