Chương 19

Mặt Lạc Tầm Phong dại ra.

Thẩm Chỉ Ngọc

thu

tay,

nói: “Gầy.”

“Không không…

không có,”

Lạc Tầm Phong lắp

bắp,

“Ta…

ta

ta mỗi

bữa đều ăn

hai

bát lớn…”

Thẩm Chỉ Ngọc: “Nhiều như vậy?

Vậy sau này không giữ ngươi lại ăn cơm,

nuôi không nổi.”

Lạc Tầm Phong:

“…Ta đây

ăn ít một

chút?”

Thẩm Chỉ Ngọc nghiêng mặt qua,

dường như

bả vai còn run một cái.

Lạc Tầm Phong kéo tay áo y, “Ngươi

chê cười ta?”

“Không có,”

Thẩm Chỉ Ngọc dừng một chút,

quay sang khẽ nói,

“Ta

biết,

ngươi là quá mệt mỏi,

Diêu Tùng,

Thừa Dương Vương,

nhiều chuyện như vậy…”

Lạc Tầm Phong chợt nhớ tới lời

Diêu

Tùng

bỗng

nhiên nói

ra lúc tức giận hôm

nay,

“Chỉ

Ngọc, trước khi Diêu Tùng hại

ngươi, nhưng có mâu

thuẫn gì

với ngươi?”

“Hẳn là không có,”

Thẩm Chỉ Ngọc cau mày,

nói: “Gã là nhị

thúc

ta gặp được khi lên núi săn

thú…”

Năm đó,

Thẩm Chỉ Ngọc mười một

tuổi,

nhị

thúc y Thẩm Bắc Chước lên núi đi săn,

gặp Diêu Tùng

bị dã

thú cào

thương.

Diêu Tùng

lẻ

loi

một

mình,

nói

mình không



chỗ để đi,

muốn đi

theo Thẩm Bắc Chước.

Thẩm Bắc Chước vốn không

muốn,

nhưng ông si

mê với

chọi dế,

Diêu Tùng

rồi

lại vô

cùng

am

hiểu

thứ

này,

dưới sự

thưởng

thức,

liền dẫn gã về Lưu Vân sơn

trang.

Diêu Tùng khôn khéo giỏi giang,

ngay

cả phụ

thân

của Thẩm Chỉ Ngọc

cũng vô

cùng

tán

thưởng gã.

Về sau,

Thẩm Phụ Thạch

cùng Thẩm Bắc Chước

lần

lượt qua đời,

Thẩm Chỉ Ngọc

mười bảy

tuổi

lại

tiếp

nhận

chức Trang

chủ,

Diêu Tùng

cũng

thành Phó

trang

chủ.

Nhưng

hai

tháng sau,

người đã ở Lưu Vân sơn

trang sáu

năm

này,

lại

chợt

ra

tay với Thẩm Chỉ Ngọc.

“Kỳ quái,”

Lạc Tầm Phong

trầm ngâm,

“Hôm nay gã nói,

là Thẩm gia

thiếu nợ gã…”

Thẩm Chỉ Ngọc nói: “Ta cùng sư phụ ra ngoài mấy năm,

có lẽ là

trong lúc này,

đã xảy ra cái gì?”

Lạc Tầm Phong nghĩ nghĩ,

đột nhiên

hỏi:

“Ta vẫn luôn tò

mò,

tính

tình

ngươi

và Mục tiền bối chênh lệch quá nhiều, sao lại thành thầy trò?”

Thẩm Chỉ Ngọc

trầm mặc một lúc,

nói: “Cha

ta đánh nhau với ông ấy,

đánh

thua,

bán

ta cho ông ấy.”

Lạc Tầm Phong:

“…”

*

Sau khi Phùng An mất

tích,

Thừa Dương Vương càng

tức giận,

cũng cử

hộ vệ của Vương phủ ra

tìm người.

Dù sao Lạc Tầm Phong

cũng

là Bộ khoái Vân Châu,

mỗi

ngày dẫn

người

làm bộ

làm

tịch



chạy đầy đường,

chạy

tới

chạy

lui đều

chạy không

ra

một

con phố.

Hôm

nay,

hắn

lại

theo

thường

lệ dẫn

theo

nha dịch đi

ra “tìm

người”,

lúc đi

ngang qua

tửu

lầu

lớn

nhất Vân Châu,

thấy

một

người dựa ở gần

cửa sổ

trong quán uống

rượu ăn

thịt.

Lạc Tầm Phong cảm thấy có

chút

quen

mắt,

nghĩ

thật

lâu,

rốt

cuộc

nhớ tới, đây là

gia

phó của Phương

phủ,

ngày

Huyết

linh

chi

bị trộm, là tên

gia

bộc nói nhìn thấy người áo đen

bay

qua nóc nhà trong đêm đó.

Nhưng một gia

bộc,

như

thế nào có

tiền đến quán rượu,

còn uống rượu ăn

thịt?

Trạng Nguyên Lâu này có

tiếng quý,

Lạc Tầm Phong đến Vân Châu

thành

ba năm,

cũng chưa

tới được mấy lần.

Lúc này, đối diện đã

đến

người

của

Thừa

Dương

Vương phủ, Lạc

Tầm

Phong

để cho một nha

dịch

nhìn

chằm

chằm

người hầu

kia,

mình

dẫn

theo

những

người khác lại

đi “tìm người”.

Canh giờ có chút muộn,

Lạc Tầm Phong chạy một ngày

trở về Lưu Vân sơn

trang,

nói cho Thẩm Chỉ Ngọc chuyện phát

hiện người

hầu của Phương phủ uống rượu ở

tửu lầu.

“Lúc sau,

gã lại đi sòng

bài đánh

bạc,

thua không ít,

còn đến Hoa Nguyệt Các nghe khúc,”

Lạc Tầm Phong nói,

“Một kẻ làm như gã,

đâu ra nhiều

tiền như

thế?”

“Lãng phí,

hẳn là

tiền

bất chính…”

Thẩm Chỉ Ngọc nói xong,

phát

hiện Lạc Tầm Phong không có động

tĩnh,

vừa quay đầu,

nhìn

thấy

hắn ghé vào

trên

bàn đá ngủ rồi.



lẽ



thật sự

mệt

mỏi,

còn phát

ra

tiếng

ngáy

nhỏ.

Thẩm Chỉ Ngọc ghé lại nhìn

hắn,

bị



hấp

trong mũi

hắn cọ đến mặt có chút ngứa.

Y

chợt

nhớ

tới

lần

nói

chuyện với sư phụ

ngày đó,

y

hỏi: “Sao



thể xác định…

có phải

thích

hay không?”

Sư phụ y nói: “Này rất đơn giản,

con

hôn

hắn một cái.

Chỉ với

tính

tình không cho người khác chạm vào người này của con,

nếu như không

thích,

còn không phải ói ra.”