Lạc Tầm Phong không
nghĩ
tới,
đường
đường Thừa Dương Vương,
đường
đường Ngũ
hoàng thúc của
đương kim
Hoàng thượng,
lại không
nói đạo lý, không để
ý mạng người như vậy.
“Cái chết của Thế
tử,
có liên quan gì
tới Lục
tiền
bối?!”
Trình Phục: “Là không
liên quan
tới
lão,
nhưng Vương gia đau khổ
mất
con,
cũng phải
có
người
chịu…
chỉ
trách
lão
có
tiếng
tăm bên
ngoài,
lại không
thể
cứu sống Thái
tử.”
“Xem mạng người như cỏ rác như vậy,”
Lạc Tầm Phong giận không
thể át,
“Có
từng để luật pháp của
triều
ta vào mắt?”
“Lời này ngươi nói với Vương gia đi,”
Trình Phục đẩy đao ở cần cổ ra,
“Nghĩ ngươi cũng sẽ không
bỏ qua
ta,
mấy ngày nay
ta
trốn đến vất vả,
vẫn là vào
trong lao đợi
thôi.”
Tay cầm đao của Lạc Tầm Phong khẽ động,
Trình Phục vội vàng nói: “Ngươi không
thể gϊếŧ
ta,
nếu không sẽ không
tìm được Huyết linh chi…”
Lạc Tầm Phong bỗng
cho gã
một đấm vào
mặt.
“Ngươi…”
Trình Phục
bị đánh đến lảo đảo vài
bước,
răng đều rớt mấy cái,
cả giận: “Đánh cũng không được!”
Lạc Tầm Phong thu tay, nói với
nha
dịch
sau lưng:
“Dẫn
gã về!”
*
“Cái gì,
Thừa Dương Vương muốn gϊếŧ lão Lục?”
Trong Lưu Vân sơn
trang,
đám người Mục Trì nghe xong
tin
tức,
có chút giật mình,
“Ông
ta còn
biết xấu
hổ
hay không,
nhi
tử chết rồi liền
trách đại phu?!”
Lạc Tầm Phong lo lắng nói, “Thừa Dương Vương
thế tới rào rạt, sợ
là khó đối
phó.”
Mục Trì nghĩ nghĩ, nói: “Diêu
Tùng
biết
lão Lục ở
trong
sơn
trang, chắc chắn sẽ
nói cho Thừa Dương Vương... như vậy, ta
có một người bạn ở thành
Tây,
mấy ngày này, ta đưa
lão
Lục qua bên kia
trốn.” Ông quay đầu
nói
với Lục Tri Niên: “Lão Lục, ông dọn
dẹp
một chút,
ngày
mai... lão
Lục?”
Lục Tri Niên giống như đang ngẩn người,
bị Mục Trì
đẩy
một cái mới lấy
lại
tinh
thần,
chần
chờ
nói:
“Lão
phu cảm thấy, bệnh này của Thế
tử,
có chút kỳ
quặc…”
Thẩm Chỉ Ngọc: “Tại sao
tiền
bối lại nói như vậy?”
“Thế
tử Thừa Dương
từ nhỏ liền
bệnh
tật ốm yếu,
trong Vương phủ cũng không
thiếu danh y,
nhiều năm qua
tuy không
thể
trừ
bỏ
bệnh căn* cho Thế
tử,
nhưng điều
trị
thích đáng,
treo một cái mạng cũng không
thành vấn đề.”
Lục Tri Niên nói,
“Nhưng khi
ta nhìn Thế
tử,
y đã là
hình dung**
tiều
tụy,
chỉ còn
hơi
thở
thoi
thóp,
lão phu cũng không cứu về được.”
(*gốc
bệnh.)
(**hình
thể dung mạo.)
Lạc Tầm Phong nói: “Tiền
bối hoài nghi,
cái chết của Thế tử
không
đơn
giản?”
Lục Tri Niên: “Lão phu cũng không biết,
người
của
Vương
phủ
nói bệnh tình của Thế tử
nặng
thêm
từ hai năm
trước, vẫn luôn không thấy khá.”
Đại phu
của Vương phủ
cũng
cảm
thấy kỳ quái,
phương
thuốc
nhiều
năm qua vẫn
luôn dùng,
như
thế
nào đột
nhiên không
còn dùng được?
Mặc dù
lúc sau
lại
thử phương
thuốc khác,
vẫn không
thấy Thế
tử khởi sắc.
Sắc
trời đã
tối,
Lục Tri Niên cũng không nghĩ ra manh mối khác,
liền cùng Mặc Trì đi
trước.
Lạc Tầm Phong
cùng Thẩm Chỉ Ngọc
lại
nói
một
hồi,
nhớ
tới Thẩm Chỉ Ngọc giống
như dùng
cơm
chiều không được bao
nhiêu,
cũng không biết
có đói bụng không?
“Ta đi phòng
bếp nấu
bát mì,”
Hắn nói,
“Ngươi muốn ăn không?”
Thẩm Chỉ Ngọc nghĩ nghĩ,
đại khái là cũng đói
bụng,
gật gật đầu.
Lạc Tầm Phong rất ít
khi
xuống
phòng bếp, chỉ
biết
làm
mì trứng gà cải
thìa. Cố
tình
Thẩm
Chỉ Ngọc còn không thích
ăn cải, sau khi
bưng
mì lên, y
cầm
đũa,
chọn
từng
cọng
cải bỏ vào
trong bát
Lạc
Tầm Phong.
Lạc Tầm Phong bất đắc dĩ
nói: “Ta biết
ngươi không
thích ăn
cải
thìa,
không bỏ bao
nhiêu…
mấy
cọng
cũng không ăn sao?”
Thẩm Chỉ Ngọc: “Không ăn.”
Lạc Tầm Phong:
“Lớn
như vậy rồi, như thế
nào
còn giống
như trẻ con…”
Thẩm Chỉ Ngọc nhìn
hắn,
Lạc Tầm Phong lập
tức cúi đầu ăn mì.
Nói cũng không cho nói…
Mì trắng canh suông
bốc hơi nóng, Thẩm Chỉ Ngọc khuấy khuấy
đũa,
bới ra hai
quả
trứng
gà từ trong mì, hơi
nâng
môi.
Sau khi ăn mì xong,
Lạc Tầm Phong đi rửa
bát.
Thẩm Chỉ Ngọc có chút nhàm chán,
ở
trong phòng
bếp nhìn nhìn
bên này,
sờ sờ
bên kia.
Lòng
y còn
nghĩ
chuyện Thừa Dương Vương,
vừa
lơ đãng, ngón tay xẹt qua
bên
mép nồi sắc bén, bị
cắt ra một
đường.
“A…”
“Làm sao vậy?”
Lạc Tầm Phong vội vàng chạy
tới,
thấy ngón
tay y chảy máu,
không chút suy nghĩ,
cúi đầu ngậm ngón
tay
bị
thương vào
trong miệng.
Môi lưỡi ấm áp,
nóng
bỏng
dọc
theo
đầu ngón tay leo lên
lòng
bàn
tay,
dẻo dẻo dính dính*,
lại đốt vào trong máu, len lỏi
khắp
người.
(* 粘粘乎乎 niêm niêm hồ
hồ.)
Ngón
tay Thẩm Chỉ Ngọc run rẩy, trên mặt
cũng
nóng
hừng
hực,
dường như
còn
nghe
thấy
tiếng tim
bỗng
tăng
nhanh.
“Đau sao?”
Lạc Tầm Phong
buông y ra,
“Ngươi đừng nhúc nhích,
ta đi
tìm vải.”
Thẩm Chỉ Ngọc nhìn
theo
hắn chạy ra ngoài cửa,
cúi đầu,
thấy
trên ngón
tay lại rịn ra máu
tươi.
Y
nhìn
chằm
chằm
ngón
tay
trong
chốc
lát,
sau đó
ngậm
ngón
tay
rướm
máu vào
trong
miệng,
lại đưa
tay sờ
ngực.
Y
nghĩ,
không
nhanh…