Chương 13

Thẩm

Chỉ Ngọc không

biết

Lạc Tầm Phong đang so đo

cái gì, nhưng bộ dạng mất

mát

của hắn kia, lại làm

cho

Thẩm

Chỉ Ngọc bỗng áy náy, “Kỳ

thật, lối

bí mật kia vốn

phải

lấp...”

Lạc Tầm Phong

nghi

hoặc: “Vì sao?”

“Bởi vì,

còn có một người

biết rõ lối

bí mật kia,”

Thẩm Chỉ Ngọc chậm rãi nói,

“Diêu Tùng.”

Lạc Tầm Phong đứng bật dậy,

“Trình Phục

là Diêu Tùng?!”

Thẩm

Chỉ Ngọc lắc đầu nói: “Ta

không chắc, nhưng ngoại

trừ người

trong trang, chỉ có

gã biết lối đi

kia.”

Lạc Tầm Phong

chợt

nhớ

tới

tay sắt giống

như vuốt

thú kia,

“Tay phải Diêu Tùng

có bọc

một

tay sắt?”

Thẩm

Chỉ Ngọc:

“Tay

sắt?”

“Đúng vậy.”

Lạc Tầm Phong nói,

“Mấy ngày

trước lúc ở khách điếm,

Trình Phục luôn giấu

tay phải ở

trong

tay áo,

ta liền không phát

hiện,

hôm nay đánh nhau với gã mới

thấy rõ,

tay phải của gã

bọc một

tay sắt giống như vuốt

thú,

rất sắc

bén.”

Thẩm

Chỉ Ngọc trầm mặc một lúc, mới

nói: “Năm

năm

trước, trước khi Diêu Tùng chạy thoát, bị ta

chặt

đứt tay phải…”

“Cho nên gã mới

bọc một cái

tay sắt?!”

Lạc Tầm Phong gần như đã nhận định,

Trình Phục chính là đầu sỏ năm năm

trước đã đâm Thẩm Chỉ Ngọc một đao,

lại làm

hại chân y không

thể động —— Diêu Tùng.

Lạc Tầm Phong

nổi giận,

chỉ

hối

hận vừa

rồi không

chém

tên khốn kia

thêm

mấy đao.

“Nếu

thật sự là gã,”

Thẩm Chỉ Ngọc

trầm

tư,

“Gã

trở về làm gì?”

Mấy năm này,

Lưu Vân sơn

trang vẫn luôn

tìm gã khắp nơi,

đáng lẽ gã phải

trốn xa chừng nào càng

tốt chừng đó mới đúng,

như

thế nào lại đưa mình

tới cửa?

“Kỳ

thật,

đêm nay lúc nhìn

thấy gã,”

Lạc Tầm Phong nói,

“Ta cho rằng,

gã là

tới

tìm Lục

tiền

bối…”

Thẩm

Chỉ Ngọc:

“Ngươi hoài nghi, gã

là người

của Thừa Dương

vương?”

Lạc Tầm Phong gật đầu

nói: “Tất

cả

chuyện

này đều quá

mức

trùng

hợp.

Bọn

họ vừa đặt

chân vào

thành,

Huyết

linh

chi

liền bị

trộm,

sau khi



người xông vào sơn

trang

chạy

mất,

bọn

họ

cũng không biết

tung

tích…”

“Nhưng mấy người xông vào sơn

trang ngày ấy,

dường như không dùng

hết

toàn lực,

thật mau liền

bỏ chạy.”

Thẩm Chỉ Ngọc khó

hiểu nói,

“Bệnh

tình của Thế

tử nguy kịch,

nếu

bọn

họ

thật sự là người của Thừa Dương vương,

tất nhiên sẽ vội vã đưa Lục

tiền

bối về…”

Lạc Tầm Phong

cũng

nghĩ không

thông,

thấy

trời đã khuya,

liền để Thẩm Chỉ Ngọc về phòng

nghỉ

ngơi

trước,

“Đi về

nghỉ

ngơi,

ngày

mai

lại

nói

tiếp.”

Thẩm Chỉ Ngọc gật gật đầu,

vừa định đẩy xe

lăn,

bắp

chân bỗng

truyền đến

một

trận đau đớn,

giống

như

có vàn

ngàn gai

nhọn đâm vào

trong

thịt,

thậm

chí

co

rút

co

rút



lan đến bắp đùi.

“A…”

Y

bấu chặt đùi,

sắc mặt đều

trắng.

Lạc Tầm Phong đã

nhìn

thấy

cảnh

tượng

này không biết bao

nhiêu

lần,

“Chân đau?”

Hắn

lập

tức bế

người

lên,

chạy đến phòng

của Lục Tri Niên,

“Ngươi

nhịn

một

chút…”

Lục Tri Niên

ngủ





màng

màng,

bị Lạc Tầm Phong bế

người xông vào

làm

cho giật

mình.

“Lục

tiền

bối,

người mau xem,”

Lạc Tầm Phong cuống quýt,

“Chân Chỉ Ngọc lại đau!”

Lục Tri Niên

ngáp

nói: “Không

có gì…

thuốc

ngâm

nhiều

ngày sẽ dần dần bức độc

ra,

thấy đau

là bình

thường…

ta

chích

chút

máu

cho y

là được

rồi…

tới,

ngồi xuống….”

Lão

lấy

châm bạc

ra,

đâm

mấy

châm vào đùi Thẩm Chỉ Ngọc.

Đau đớn dần

lui,

Thẩm Chỉ Ngọc vẫn được Lạc Tầm Phong ôm vào

trong

ngực,

dựa đầu vào vai

hắn

thở gấp khe khẽ.

Thở thở, bỗng nhiên

hắn đưa tay sờ

lên ngực Lạc Tầm Phong, khó hiểu hỏi: “Vì sao

tim

ngươi

đập

nhanh

như

vậy?”

Lạc Tầm Phong: “…”

Hơi

thở

ngươi phun vào

cổ

ta…

“Vừa rồi…

chạy gấp quá…”

Đêm

nay,

Lạc Tầm Phong

tim đập quá

nhanh

thật

lâu

cũng không

thể bình

tĩnh,

lăn

lộn khó

ngủ,

cuối

cùng dứt khoát bò dậy vẽ

lại

chân dung

của Trình Phục.

Sáng

hôm sau,

hắn đưa bức

họa

cho Thẩm Chỉ Ngọc xem.

Thẩm

Chỉ Ngọc liếc mắt một cái

liền

nhận

ra,

người

trên

bức

họa quả thật là

Diêu

Tùng.

Lục Tri Niên đi

tới xem

tình

hình Thẩm Chỉ Ngọc,

vừa

nhìn bức

họa kia,

giật

mình

nói: “Này không phải



nghĩa

tử

của Thừa Dương vương sao?”