Chương 1
Đó là chuyện khi nào nhỉ?
—— Lời tựa.
Mấy năm gần đây, tôi gần như không muốn gặp lại anh.
Cơ thể hao gầy của anh, ánh mắt hao gầy, cùng nét cười hao gầy. Làn da anh hiện lên những đường vân thật mờ dưới ánh mặt trời đầu thu, ngón tay anh cầm điếu thuốc trong đêm tối tịch mịch. Những điều này đều đã từng xuất hiện trong những xó xỉnh lơ đãng của cuộc sống, nhưng, chỉ độc giọng nói, giọng nói ngỡ đã khắc sâu dường như lại tan biến trong trí nhớ, chưa bao giờ vang lên. Vì thế, tôi tưởng mình có thể rời bỏ tất cả những thứ này, càng ngày càng xa, cho đến khi chúng biến mất hẳn.
Đã ba năm không nhìn thấy anh, tôi hai sáu tuổi, sống một mình ở Hạ Môn, ổn định kiếm tiền tích trữ, vẫn viết kịch bản không chừng mực.
Cuộc sống thong dong, ấm áp ở Hạ Môn rất thích hợp với tôi. Có đôi khi tôi lên tầng trên cùng của Pizza Hut bên bờ biển để ăn Black Forest, có đôi khi đứng bồi hồi ở một góc đường trên đảo Cổ Lãng mang phong cách phương Tây, có đôi khi đi đi lại lại trên bờ cát ngoại thành Hạ Môn, có đôi khi, chỉ là có đôi khi bất chợt, tôi đau xót lén lặn xuống đáy biển, đáy biển tĩnh lặng.
Có lẽ, tôi có thể học được sự thông minh của anh, sự tốt đẹp của anh, nhưng vĩnh viễn không học nổi sự hờ hững của anh. Một buổi chạng vạng mùa thu, tôi bước vào một hàng sách trong ngõ nhỏ ở Đài Loan, bắt gặp ‘Người tình’ của Duras, quyển sách rất dày, bìa ngoài đen trắng, giá phải hơn một trăm tệ. Nó đang đứng cô độc ở trên giá, kêu gọi tôi đọc lên câu kia, “tôi yêu khuôn mặt em khi còn là thiếu nữ, nhưng càng yêu khuôn mặt đã bị tàn phá của em”.
Đọc thầm một lần, thấp giọng đọc một lần, bỗng nhiên điên cuồng bỏ chạy.
Từ hồi rời đi tôi đã không dùng điện thoại, chạy thật lâu, lau mồ hôi nhìn ngã tư đường hiện lên trước mắt, cuối cùng thở dốc tìm trạm điện thoại công cộng.
Ba năm có thể quên rất nhiều chuyện nhỏ, kể cả số điện thoại. Sau bảy tám lần, giọng nói của anh mới vang lên, giọng nói trầm ấm khiến tôi quên cả thở dốc, hoàn toàn không nói nên lời.
Nếu không phải anh nghi hoặc gọi tên của tôi, tôi nghĩ có lẽ mình đã cúp máy, chờ ba năm nữa, nhìn thấy một quyển của Duras, sau đó lại chạy như điên.
“Em nhớ anh rồi.” Tôi cười.
Anh yên lặng hồi lâu, rồi đột nhiên mắng tôi: “Em chết ở đâu vậy? Chạy về đây ngay!”
“Về đâu cơ?”
“… Đến nơi chúng ta ước hẹn đi, anh ở Cửu Giang.”
“À, mai em sẽ đến.” Tôi đặt ống nghe, mặc cho tóc dài dính vào hai bên má, thầm nghĩ thế này chẳng phải không có tự trọng ư? Mà sao tôi lại không có tự trọng chứ, tôi rất tốt mà, nhưng vì cớ gì luôn trở nên nhỏ bé như vậy trước mặt anh?
Bước thong thả chậm rãi trên đường về, cuối cùng thả hồn theo những tưởng tượng của chính mình. Mỗi ngày anh sống ở Hạ Môn, mỗi một bước, mỗi lần quay đầu, khi anh uống rượu ở ven đường, lớn tiếng chào hỏi bạn bè, cười rộ lên ha ha, anh viết văn, sau đó không viết được liền đến hàng tạp hóa mua thuốc lá, không mua được sẽ ngồi xổm ở bên đường, khi đó, anh có thật tình thật lòng nhớ tới tôi không? Có lẽ nếu nghĩ tới cùng sẽ cảm thấy là không. Trước kia tôi chưa từng tưởng tượng về anh, chỉ cố gắng chạm khắc những dấu vết cuộc sống của mình ở Hạ Môn, tôi muốn nó trở thành của tôi, liều mạng xóa đi những vết nhăn mờ và lưu luyến của chính mình, nhưng, tôi thất bại…
~*~
Cửu Giang lạnh hơn, tôi đứng trong sân bay, đôi chân trần dưới lớp váy ngắn hơi run rẩy. Cầm lên di động mới mua, nhắn tin cho anh, những lời lẽ xa lạ kia dù có gợi lên chuyện cũ cũng không còn mang theo hồi ức quá nặng nề nữa.
Chờ chưa đến mười phút, đột nhiên tôi bị một người ôm lấy từ phía sau. Ôm ấp rất ngột ngạt, áo da khiến nó không ấm áp, nhưng, vẫn dịu dàng. Tôi càng run rẩy dữ dội, rồi dần dần bình tĩnh, giãy dụa quay người sang bên định ôm trả, nhưng lại bị anh xoa rối tóc dài.
“Trần Nhiễm!” Tôi trừng mắt nhìn, thốt gọi cái tên mà bản thân đã tìm mọi cách để quên đi, hóa ra dễ nghe như thế.
Anh cười, khiến tôi nhìn đến thất thần. Vẫn là ánh mắt hao gầy, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng nhạt, cười rộ lên tuyệt đối không giống thư sinh trí thức, tóc ngắn vẫn rối như trước. Gương mặt anh hai bảy tuổi không có nhiều thay đổi, nhưng khuyết thiếu một thứ gì đó, thoạt nhìn so với trước kia như hai người khác biệt. Thứ gì đó, gọi là sinh mệnh.
“Anh bị bệnh à?” Tôi sờ sờ mặt anh.
“Em nói bệnh gì chứ?” Trần Nhiễm nhìn lại mình từ trên xuống dưới.
Có vẻ ngoại trừ ánh mắt, chỗ nào cũng không khỏe mạnh, tôi tức giận quay người: “Chỉ là thắc mắc sao anh còn chưa bệnh chết.”
Cứ thế, tựa như chưa từng rời anh mà đi, tựa như chúng tôi từ đầu đến cuối vẫn luôn ở bên nhau.
Sắc trời hơi âm u, tôi để hành lý ở khách sạn, mặc một chiếc áo choàng dày, theo anh như đôi vợ chồng già tản bộ ra ngoài tìm chỗ ăn. Dọc đường đi không biết phải nói gì, trầm lặng bình thản, ai cũng có tâm sự. Cơm không phải rất ngon, hai chúng tôi mỗi người uống nửa chai bia, tán gẫu về những cuốn tiểu thuyết mới đọc gần đây, sau đó càng nói càng hăng say, giống như hai sinh viên khoác vai dựa lưng không thể kiềm chế được. Trông anh có vẻ say, kéo tôi bước lảo đảo du đãng trên đường lớn, sau nửa đêm đến lưu manh cũng phải về nhà. Vào lúc sao trời sáng nhất, anh đứng giữa đường rống lên vài câu hát dân gian, sau đó vẫy tay về phía tôi: “Hi, girl, marry?”
Tôi ngây ngẩn nhìn anh, nghĩ rằng chẳng lẽ say thật rồi? Anh chu miệng, buông thõng tay, ánh mắt nhìn tôi như một đứa trẻ, đèn đường rọi mông lung.
“Nếu không thì em còn đến đây làm gì chứ?” Tôi mỉm cười quan sát anh.
Trần Nhiễm loáng một cái đã đến bên giữ chặt tôi: “Vậy đi.”
Đi đến cục dân chính, đợi suốt đêm, rồi tôi bị đánh thức vào lúc đang dựa trên vai anh ngủ mơ màng, chúng tôi làm giấy chứng.
Tôi kết hôn.
“Đây, cho em một nửa.” Anh đong đưa một nửa tờ giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ bị xé rách trước mắt tôi.
Đầu óc tôi hỗn loạn: “Có phải anh bị bệnh không?!”
“Đùa em thôi, đó là tờ khác, vừa lấy ở trong phòng.” Anh vui vẻ, xoa xoa gương mặt xanh mét của tôi. Mắt tôi chớp chớp vài cái, cho đến khi bị ánh bạc thu hút: “Vợ à, nhẫn kết hôn.”
Tôi yên lặng nhìn anh luồn nhẫn vào ngón tay mình, rất đẹp, còn có cả kim cương nữa.
“Có phải anh bị bệnh không?” Tôi lặp lại lời vừa nãy, rồi lần đầu tiên sau ba năm, tôi ôm anh.
Tất cả mọi chuyện đều trở nên tồi tệ.
—— Lời tựa.
[Phần 1]
Thói quen duy nhất được duy trì từ nhỏ đến lớn của tôi là đi du lịch một mình, đến một nơi xa lạ, tìm kiếm thứ gì đó mơ hồ. Con người thường cố chấp với những ảo ảnh xa vời nhất, nhưng thật may mắn, cuối cùng tôi lại biết thứ mơ hồ đó là gì.
Tựa như năm mười sáu tuổi, tôi một mình lên xe lửa đến Cửu Giang, lượn lờ dạo bước quanh phố lớn ngõ nhỏ, cảm nhận sự nóng bức và ẩm ướt của phía Nam. Sau đó tất nhiên là leo Lư Sơn, mây mù lượn lờ, cây xanh bóng mát, tuy đường đi mát mẻ hơn nhiều, nhưng sự mệt mỏi vẫn lăn xuống theo từng giọt mồ hôi nho nhỏ. Kỳ thực, trong trí nhớ của tôi, nơi này rất đẹp, cho dù chỉ nói đến phong cảnh mà thôi – bởi giá mà không có nhiều người đến thế. Tôi không chỉ giả thiết một lần, nếu mùa hè năm đó tôi không đi Lư Sơn, nếu buổi chiều hôm đó trời không mưa, nếu mưa rơi mà tôi vẫn coi như không có việc gì mà đi tiếp, nếu tôi vẫn bước về phía trước không ngẩng đầu… có phải mọi chuyện sẽ khác không?
Không hiểu cơn mưa bị gió thổi lay động khắp nơi thì tránh làm gì, trên đường chỉ còn lác đác vài người. Tôi chậm rãi thảnh thơi bước đi trên con đường đẹp nhất Lư Sơn, nhắm mắt lại giữa khung cảnh hoa tươi ngập tràn, mùi hương thơm ngát trong không khí cùng xúc cảm những giọt mưa mát rượi khiến tôi vô thức ngẩng đầu lên, mỉm cười với bầu trời trong tưởng tượng. Nháy mắt đó thật yên lặng, thế giới của tôi không tồn tại bất cứ thứ gì.
Sau đó, mở mắt ra, mới biết được thế giới của tôi có thêm một thứ.
Trần Nhiễm.
Giật mình, tôi nhìn thấy ánh mắt hao gầy của anh, trên lông mi còn đọng lại một viên ngọc nước trong suốt, cặp môi mỏng manh mang theo nụ cười không quá ấm áp, hơi cúi người nhìn tôi. Sau khi chần chừ, tôi liền hoảng sợ, lùi về phía sau nửa bước, lúc đó mới nhìn rõ thì ra là một thanh niên mặc bộ đồ thể thao màu đen, tai nghe đong đưa theo người, có vành tai rất đẹp, được xuyên qua bởi một chiếc khuyên tròn màu bạc.
“Làm gì thế?” Tôi đội mũ áo lên, đề phòng hỏi.
“Thật thú vị.” Anh cười rộ lên, nụ cười có phần hư hỏng, có phần nghịch ngợm, còn lộ ra vẻ thông minh. Có lẽ chính nụ cười này đã khiến tôi nhớ kỹ anh, từ nay về sau, Trần Nhiễm không giống như những người khác.
Ngón tay thon dài của anh vươn lại gần, vuốt lấy vạt tóc hơi dài bên phải của tôi, rồi buông ra, tựa như một người đã quen biết lâu năm, không chút nào xa lạ. Khi đó tôi ngỡ là do mình thật đặc biệt, sau đó mới phát hiện, chẳng qua chỉ vì bản thân anh mà thôi, một con người tùy tính mà lại xuất sắc. Cho nên, mỗi khi tôi bắt đầu nhớ đến anh, liền cắt tóc giống như hồi mười sáu tuổi, chưa đến bả vai, hai bên mái dài như muốn ôm trọn lấy khuôn mặt, gió thổi qua liền tản mát, rồi sau đó dù cố ý hay vô ý, thường xuyên sờ vào vạt tóc bên phải.
Khi ấy Trần Nhiễm đưa ra một câu trả lời tôi không thể ngờ được, anh rút máy ảnh ra, tạch, chụp luôn gương mặt đang giật mình của tôi.
Vài năm sau anh nói cho tôi biết, khi gặp tôi, anh đang nghe ‘Ride on’ của Neutral.
Ride on, see you.
I could never go with you no matter how I wanted to.
~*~
Sau khi anh xuất hiện, Lư Sơn trở thành một nơi không hề thông thường. Anh hiểu biết rất rộng, lúc nào cũng có thể giới thiệu cho tôi nhiều điều thú vị mà tôi không biết, bao gồm cả thứ sau đó tôi coi là sinh mệnh, Duras. Trần Nhiễm cũng là người Bắc Kinh, khẩu âm quen thuộc khiến tôi cảm thấy thân thiết, cứ theo chàng trai vóc dáng cao ráo này đi hết đường núi, rồi cùng xem phim ‘Tình yêu Lư Sơn’, không ngừng thảo luận về bộ phim điện ảnh lỗi thời ấy. Trần Nhiễm nói, chín phần là cảnh diễn hôn đầu tiên trên màn ảnh Trung Quốc trong phim đã phục hồi được thế giới tinh thần cho một thế hệ thanh niên lạc lối, nói cho chúng ta biết, một thời đại tốt đẹp đang đến.
“Lần đầu tiên anh uống bảy chai, uống xong cảm thấy có khi anh cũng uống được bia rượu đó chứ. Em thử xem, thật ra ai cũng biết uống, người uống nhiều là loại người không cần tìm lý do để chè chén, chắc chắn em thuộc loại người uống được nhiều.” Anh ngồi trên bàn trong quán nhỏ thong thả tự đắc, vươn tay qua chảo nướng rót cho tôi một chén bia, bọt bia màu trắng chảy xuống dưới, nhanh chóng bị bàn gỗ sớm đã say sưa thấm hút hết.
Hương vị của bia là đắng, là lạnh. Với bia mà nói, lạnh cũng là một loại hương vị, tựa như đối với tôi, Trần Nhiễm chính là một thế giới.
Ăn nhậu lúc nửa đêm cùng một thanh niên mới quen biết, còn uống ngụm bia đầu tiên trong đời, sao tôi lại cảm thấy tự nhiên như vậy? Anh không nói đến Bắc Kinh, không nhắc đến Cửu Giang, càng không đả động chuyện thời tiết, nhưng lại nói rất nhiều, nói về âm nhạc, vài câu tiếng Anh tôi không hiểu, nói đến nhà văn, tên toàn dài hơn bốn chữ, tôi cũng không hiểu. Nhưng anh cứ sáng lạn, cứ tốt đẹp như vậy, không cao ngạo chút nào, lúc ấy tôi chỉ biết, loại cảm giác này là một yếu tố của con người, mang tên ‘trí tuệ’. Trí tuệ chân chính sẽ không khiến người ta phản cảm ghen tị. Rồi sau đó tôi hiểu được, còn có một yếu tố nữa, lý tưởng.
“Em có biết, bên ngoài bầu trời là gì không?”
Ngồi cùng Trần Nhiễm trên một thềm đá ở ngõ nhỏ, đêm đã khuya, tôi uống mấy chén, ngấm mem say. Cặp mắt anh sáng ngời, ngửa đầu nhìn ánh sao mờ mịt hồi lâu, quay sang hỏi tôi.
Ngoài bầu trời? Ý anh là vũ trụ, những tinh cầu khác ư? Hay còn gì nữa?
“Anh muốn hiểu biết về bầu trời.” Anh không đợi tôi trả lời, lại ngẩng đầu lên, tựa vào vách tường, động tác vừa biếng nhác lại vừa duyên dáng.
Ở cùng một chỗ vơi anh, hình như tôi nói rất ít. Tôi không phải là người có khả năng nói chuyện với anh, thiếu tri thức, thiếu nhận thức, thiếu học thức.
“Anh hát cho em nghe đi.” Tôi thở dài, ôm lấy đầu gối hơi lạnh.
Yên lặng một lúc, Trần Nhiễm thật sự cất tiếng hát. Đó là lần đầu tiên tôi nghe Trần Nhiễm hát, nghe giọng ca của anh. Trong trẻo, lưu loát, dịu dàng, những ca từ tiếng Anh vụn vặt giữa đêm khuya bỗng sáng ngời, chiếu sáng tôi, chiếu sáng đường đời rất dài.
Hát xong, tôi vỗ tay, anh cười nói cảm ơn, tôi nói tôi nghe không hiểu, anh ngẩn người. Tôi hỏi tiếp có phải mình tầm thường quá hay không, Trần Nhiễm trầm tư một hồi, dáng điệu ngông nghênh cất tiếng: “Ngôi sao nhỏ lấp lánh lấp lánh…”
Ngôi sao nhỏ lấp lánh lấp lánh, khắp trời là những ngôi sao nhỏ, treo ở trên trời tỏa ánh sáng, tựa như cặp mắt nhỏ chớp chớp. Ngôi sao nhỏ lấp lánh lấp lánh, khắp trời là những ngôi sao nhỏ, đợi khi ông mặt trời xuống núi, mặt đất phủ màu đen bóng đêm, những ngôi sao nhỏ vυ"t lên trời, rực rỡ chiếu rọi đến bình minh…[1]
Tiếng ca vui vẻ mà ưu thương, giống như một cậu thiếu niên, nhưng không hoàn toàn là vậy, không hề đơn giản, nhưng lại thuần khiết. Trong mắt tôi anh vẫn là một người rất thuần khiết, vì thế, anh hoàn mỹ.
Tôi nhìn Trần Nhiễm bật cười, anh đưa tay vò rối tóc tôi, sau đó im lặng ôm lấy đầu tôi. Ngón tay thon dài mạnh mẽ như vậy, cặp mắt long lanh và lông mi thật dài tiến lại gần, trong khoảnh khắc, môi của tôi có xúc cảm ấm áp.
Nhìn nhau, cho đến khi anh chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Đây là một nụ hôn dài mà dịu dàng.
Nụ hôn đầu tiên của tôi xảy ra sau mười mấy giờ gặp anh. Khi đó mặt tôi đỏ rực, tim đập thình thịch, hoang mang và sợ hãi.
Ngoài bầu trời có gì, cùng với sâu trong nội tâm con người có gì, liệu có phải khác đường nhưng cùng đích không? Chúng tôi lựa chọn phương hướng khác nhau, vĩnh viễn cũng không tìm ra đáp án. Như vậy, lặng im nghe tiếng ca của anh đi, từ ngữ hay giai điệu không phải rất quan trọng, bởi vì tiếng ca biết nhảy múa, bạn đã từng nhìn thấy tiếng ca nhảy múa chưa? Tiếng ca của Trần Nhiễm biết nhảy múa, bước nhảy giẫm lên người ta đau đớn, nhưng lại xinh đẹp khó quên.
Trở về đã là bình minh, tôi mệt mỏi đến khách sạn, đứng trong phòng vệ sinh nhìn gương mặt có vẻ tiều tụy trong gương. Tôi vươn tay chỉ về phía trước, dừng lại tại đôi môi nhợt nhạt trong gương, tôi vẫn rất trẻ.
Giăng màn, giấc ngủ đứt quãng, mơ mình biến thành một con cá kỳ quái, bơi qua bơi lại trong một mạch nước ngầm, bởi vì không tìm thấy đường mà không thoát ra được. Tôi nghĩ vì lúc gần đi có xích mích một trận với cha mẹ, nhưng vụ đó cũng như hồi trước, có thể xảy đến bất thình lình. Tỉnh rất lâu rồi mà không dám nhúc nhích, cho đến khi bụng đói khó chịu, tôi mới bò lên rửa mặt, nghiêng nghiêng ngả ngả đi ra ngoài.
“Hồ Tâm Đình!”
Đột nhiên có người gọi tên tôi, giật mình quay đầu, Trần Nhiễm ngồi ở tầng một, dựa vào ghế sô pha màu đỏ, anh vẫn mặc đồ đen, mang theo máy nghe nhạc của mình.
“Sao anh biết tên em?” Tôi kinh ngạc bước qua.
Anh kéo tai nghe xuống: “Anh thông minh.”
Chúng tôi tản bộ vô chừng trên đường, anh có vẻ trầm lặng, hình như đang suy nghĩ chuyện gì, có vẻ không vui, cúi đầu một hồi, lại ngẩng đầu nhìn trời một hồi.
“Anh làm sao vậy?”
“Không sao cả.”
“À.” Vào khoảnh khắc anh không nói cho tôi biết, sự buồn bã của tôi trào lên. Buồn bã vì một người xa lạ đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của tôi, còn vì không được tin tưởng, giống như tôi không đủ tư cách để biết những bí mật quan trọng hấp dẫn. Mười sáu tuổi, tôi không tìm tòi nghiên cứu về tâm lý, nếu tôi sáng suốt sớm hơn một chút… nếu…
Trần Nhiễm đột nhiên huýt một tiếng sáo dài, khiến cho mấy chú mèo con ven đường cảnh giác nhìn anh, mèo tam thể rất nhỏ rất xinh.
Anh ngồi xuống, con mèo nhỏ lặng yên không tiếng động bước thong thả lại đây, dáng dấp mềm mại, có vẻ không sợ người, cái đuôi duyên dáng uốn cong.
“Anh thích mèo à?”
“Tất nhiên rồi.” Anh ôm mèo con, vui vẻ đùa.
“Em thích chó con cơ.”
“Vô lý quá đi.”
Mèo sẽ chạy trốn, sau khi nó lấy được cái mình muốn sẽ chạy trốn, mà chó con, mình đối xử tốt với nó, nó sẽ mãi mãi tốt với mình, chờ mình cả đời.
Lý do ngốc nghếch mà ích kỷ đó, tôi chưa nói ra miệng đã nghe thấy mèo con kêu meo meo một tiếng, ánh mắt màu vàng hạnh nhân mở to nhìn thẳng vào tôi, khiến tôi sợ hãi hơn cả hồi xưa. Vô thức nhìn chằm chằm bọn họ, cho đến khi Trần Nhiễm ngẩng đầu: “Em không thích mèo, em là người xấu.”
…
“Không hỏi anh vì sao lại đến đây ư, đi nào.” Anh lại cười lớn, ánh mắt hút hồn.
Thì ra anh không ở trong khách sạn, bởi vì ở đây mấy tháng nên thuê phòng trọ, cách trung tâm khá xa, ngồi xe hơn hai tiếng mới đến. Thang lầu chật hẹp âm u, anh đi phía sau, đột nhiên hỏi em không sợ anh âm mưu quấy rối à, tôi quay đầu nói anh muốn quấy rối cũng không cần âm mưu, sau đó nghe thấy tiếng cười của anh theo đuôi.
Trên vách tường vẽ rất nhiều thứ trừu tượng, một cái sô pha đặt nghiêng giữa phòng, bàn gỗ bên cạnh đặt cả chồng sách cùng với một gạt tàn thuốc.
“Lễ phép với khách.” Anh chỉ vào sô pha bảo tôi ngồi, đi đến ngăn tủ bới tìm đồ.
“Có đáng để em khách khí không đó, anh ở chỗ này đấy à.” Kéo cái chăn phủ trên sô pha ra, tôi lún xuống mềm mại, thật ra cũng khá thoải mái.
“Ừ, mông em đang đè lên giường anh mà.” Anh ôm một cái hộp lớn và hai lon Pepsi, vui vẻ mang lại đây. Tôi cầm lấy cái hộp, vừa mở ra liền thấy rất nhiều ảnh chụp.
“Đều là anh chụp?”
“Ừ.” Trần Nhiễm mở hai lon nước, ngồi bên cạnh tôi: “Cái gì cũng có, ngày đó vốn không định lên núi, kết quả tìm thấy em. Hôm trước con mèo anh nuôi bị mất, hai người rất giống nhau.”
Tôi hừ một tiếng: “Anh còn thích chụp ảnh cơ đấy. Có thứ gì anh không thích sao?”
“Không tính là chụp ảnh, thuận tiện thì quan sát những điều thú vị qua ống kính thôi. Còn không thích ấy hả, anh chỉ không thích xin nhà trường cho nghỉ ốm. Em cứ xem đi nhé.”
Qua ống kính của anh, có thành thị, có ngóc ngách, có người, có mèo, có núi sông, có cây cỏ, đều mang góc độ kỳ quái, ví như từ lưng chừng nhà cao tầng hướng lên để chụp những công nhân lau kính, cặp mắt của con ếch trong đống rác chiếm một nửa bức ảnh, dưới bông hoa màu tím có cái băng vệ sinh… Tôi lần lượt nhìn hết, nhìn thế giới trong mắt anh, cảm thấy đặc biệt phong phú. Vì sao người ta dùng ‘vô vàn’ để hình dung thế giới, dường như bây giờ tôi đã rõ. Không biết qua bao lâu, tôi cầm lên một bức mình không hiểu để hỏi anh, mới phát hiện anh đã ngủ từ lúc nào.
Đầu anh cách vai của tôi rất gần.
Tôi bất chợt cảm thấy anh là một người rất ưa nhìn, đặc biệt là ánh mắt, lông mi dài mà đen, khép lại vẫn đẹp như vậy, khẽ run rẩy theo hô hấp như một cánh bướm mong manh.
Mệt mỏi quá… Ở xa rồi còn phải đi thêm một quãng đường dài… Ánh mắt tôi vô thức nhìn về phía anh.
Điều không ai có thể chống cự chính là lòng hiếu kỳ. Không biết vì sao mình lại như thế, tôi nhẹ nhàng đứng lên, cẩn thận bước từng bước, mở cánh cửa gỗ đối diện.
Căn phòng có ánh sáng rất yếu, ngọn đèn đỏ sậm, thì ra là nơi rửa ảnh. Tôi vội vàng bước vào, đóng cửa, xung quanh toàn những thứ tôi không biết. Quan sát một hồi liền ngẩng đầu, phát hiện một bức ảnh trơ trọi treo trên dây thừng. Tựa như chiếm được chiếc chìa khóa đi vào vườn hoa bí mật, tôi kiễng chân nhìn kỹ. Đó là gương mặt kinh ngạc của tôi, biểu cảm ngốc nghếch, mũ trùm kín tóc, chỉ còn lại hai cặp mắt to, xung quanh, dường như… một khoảng không màu đỏ.
Là tịch dương, dưới ánh sáng đỏ rực liền biến thành màu sắc kỳ lạ, tôi đưa tay tháo bức ảnh xuống, không hiểu vì sao bị nó hấp dẫn, cảm thán không thôi trước khoảnh khắc rực rỡ vĩnh hằng. Mặt sau của ảnh chụp được đề một dòng chữ nắn nót: Sắc trời nhuộm tối, tình yêu sẽ đến với chúng tôi sao?
Sắc trời nhuộm tối, tình yêu sẽ đến với chúng tôi sao?
Những lời này, đẹp như một câu thơ.
Bên dưới còn viết hai chữ, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Hai chữ kia chạm khắc thật sâu vào tận cùng sinh mệnh, tôi vĩnh viễn bỏ không được quên không xong, nó khiến tôi cảm nhận được tất cả, sự sống và cái chết, bên nhau hoặc chia lìa.
Trần Nhiễm.
Trở lại phòng khách khi anh vẫn đang ngủ say, không biết anh đã nằm xuống từ khi nào, cuộn mình ở giữa sô pha lớn mềm mại. Tôi đến gần, quỳ gối bên cạnh, gương mặt đẹp đẽ trẻ tuổi biết bao, sinh mệnh đang vận động theo sự rung cảm của làn da trắng nõn kia, theo hào quang sáng chói tản mát ra từ ánh mắt, khiến tôi bị mê hoặc say đắm, khiến tôi từ đầu đến cuối đều cố chấp cho rằng anh khác mọi người. Tôi muốn biết hết thảy những câu trả lời ẩn giấu trong sinh mệnh của Trần Nhiễm, mặc cho anh thường xuyên phạm lỗi, thường xuyên ngủ quên.
Tiện tay cầm lấy một quyển sách trên bàn, lật mở một trang.
Tất cả mọi chuyện đều trở nên tồi tệ.
Là ‘Lảo đảo loạng choạng’ của Thạch Khang.
Chần chừ một chút, tôi cất nó vào trong túi, đứng lên, mở cửa, rời đi.
Gió đêm ở ngoại thành rất mạnh, điên cuồng cuộn bay thổi vào tóc tôi, tôi vùi sâu vào quần áo để trốn, vươn tay hết lần này qua lần khác bên cạnh quốc lộ, cho đến khi một chiếc xe vận tải dừng lại.
“Bác ơi, có thể đưa cháu vào thành phố không?”
Bác ấy khua khua tay, nói vài câu địa phương tôi không hiểu.
“Cháu xin bác, cháu có việc gấp mà muộn quá rồi không bắt được xe. Đây, cháu có thẻ học sinh, cháu không phải người xấu, bác giúp cháu với.”
Nói mãi bác lái xe mới đồng ý chở tôi đến đường Tân Giang, vào lúc đóng cửa xe, tôi nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người đang chạy đến, dưới ánh đèn đường, rọi nên một loại phản chiếu kỳ dị.
“Đi mau đi mau.” Không biết vì sao tôi còn có thể cười được, xe vận tải nổ máy, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, càng lúc càng xa.
Bác lái xe cứ nói dài dòng lê thê gì đó rằng thiếu nữ không nên ra ngoài muộn như vậy, không nên đi lung tung như vậy. Tôi đành bịa ra một câu chuyện kinh thiên địa, hãi quỷ thần để lừa bác ấy nói chuyện phiếm, dường như tìm lại được bản thân trước đây, hơi khôn ranh, hoạt bát, vui vẻ. Lần này tôi đi du lịch hoàn toàn là vì mẹ không cho tôi đi thi đóng phim, tôi ngây thơ cho rằng bà tước đoạt giấc mơ của mình, vì thế mang theo chút thương cảm bực bội rời Bắc Kinh. Thật ra, nếu người ta thật sự muốn làm điều gì đó, không ai có thể ngăn cản, những viện cớ linh tinh này chẳng qua chỉ là biểu hiện đáng buồn của con người có tính cách nhu nhược mà thôi.
Ngoài cửa sổ, quốc lộ đã xa hơn, chỉ còn một khoảng tối mù. Tôi ngừng tán dóc với bác lái xe, chống tay lên cửa kính, bàn tay cong xuống dưới, ngón tay cái đặt trên khóe miệng, qua hồi lâu mới ý thức được đây là lần đầu tiên động tác biến đổi trưởng thành này xuất hiện. Tôi giật mình buông tay, mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, mặc cho làn gió ẩm ướt ấm nóng không ngừng tạt vào hai gò má.
Đêm đó, tôi mặc một chiếc váy liền màu xanh nhạt.
Đêm đó, Trần Nhiễm không chủ động đóng vai một nhân vật nào cả, nhưng mà, có điều gì đó ở anh vẫn ảnh hưởng sâu sắc đến tôi.
Đêm đó, tôi tự nhiên muốn trải qua một mình.
Đêm đó, hình bóng anh đuổi theo tôi cho tôi một sự khởi đầu, khởi đầu của Trần Nhiễm của tôi.
Đó thật là một đêm tuyệt vời, tôi không thể miêu tả chuẩn xác, nhưng kể cả đường đi hút gió hay những góc chật hẹp đều khiến tôi cảm động. Đó là đêm chân thực nhất trong cuộc đời tôi, về sau trong cuộc sống tôi từng vô số lần muốn hồi tưởng loại chân thực này, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều thất bại.
Vài ngày sau, theo kế hoạch thì hẳn tôi sẽ đi sang thành phố khác, nhưng tôi vẫn nằm trên giường khách sạn, đọc quyển ‘Lảo đảo loạng choạng’, Bắc Kinh quen thuộc, Chu Văn, Lục Nhiên, và A Lai, và câu ‘Tất cả mọi chuyện đều trở nên tồi tệ’. Từ nhỏ tôi có tính sạch sẽ kỳ quặc, không đọc những cuốn sách đã từng bị người khác đọc, cũng như không đưa sách của mình cho người khác, nhưng sách của Trần Nhiễm lại theo tôi vào giấc ngủ vài lần, tay vẫn giữ thật chặt.
“Khi tôi khổ sở, mặc kệ là lúc nào, tôi cũng không thích bị người khác nhìn thấy. Thật ra không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là không thích mà thôi.
Tôi biết, tất cả đều là mây khói thoảng qua.
Tôi rất thích A Lai, A Lai thường nói với tôi như này, đừng kể với người khác hôm nay mình khổ sở, cũng đừng nói bất kỳ điều gì với người khác, bởi vì có nói cũng vô dụng.
Tôi tin tưởng mọi lời của A Lai.”
Quăng sách, tôi nhảy dựng lên từ giường, rút ra kẹp tóc đang cài trên váy ngủ, kẹp tóc mái thật dài lêи đỉиɦ đầu, giẫm đệm bọt biển, làm thể dục khởi động theo đài, miệng còn lẩm bẩm hô một hai ba bốn. Mỗi khi xem xong một quyển sách hay, tôi đều cảm thấy mình cần phải phát tiết, tập thể dục theo đài chính là cách phát tiết của tôi. Đáng tiếc, lần này bị cắt ngang một cách xấu hổ.
Tới động tác cúi thắt lưng, tôi khom người, từ giữa hai chân đang dạng thành hình tam giác, thấy cửa mở ra lặng yên không một tiếng động, sau đó là người phục vụ thảng thốt và Trần Nhiễm giật mình khóe miệng co rút.
“Á!” Kích động đến mức không thể đứng thẳng cũng chẳng thể đứng vững, tôi ngất ngưởng ngã sấp xuống dưới giường.
… Đau.
“Sao anh không gõ cửa hả?” Tôi thở phì phò dựa vào giường, Trần Nhiễm đặt túi, bất đắc dĩ nhìn tôi: “Em là heo à, anh gõ nửa ngày không thấy em mở, gọi phục vụ lên gõ em cũng không nghe thấy, chỉ có thể nói dối bảo cô ấy mở cửa. Đeo tai nghe bật lớn như thế còn trách ai nữa, nhưng công nhận là dây tai nghe của em dài thật đấy…”
… Tôi liếc nhìn anh quay người đặt balo, vội vàng lấy chăn lấp đi quyển sách đang lộ ra một góc.
“Sao hôm đó em lại chạy?”
“Anh đang ngủ, em không có việc gì để làm mà.”
“Vậy em thấy anh rồi còn bảo cái xe rách kia chạy đi là vì cớ gì?” Anh ngồi bên giường nhìn tôi.
“Anh cũng biết có một số chuyện không thể giải thích rồi…”
“Cố tình giả vờ với anh sẽ không có kết quả tốt đâu.” Trần Nhiễm giữ lấy mặt tôi.
Tôi mơ hồ thốt ra vài tiếng: “Chỉ là em đột nhiên đa cảm, muốn ở một mình.”
Anh buông tay.
Chúng tôi yên lặng hồi lâu, anh nhìn thẳng tôi, anh có thể nhìn thẳng tôi mà không đổi sắc mặt, nhưng tôi không thể: “Anh đói không? Em mời anh đi ăn nhé.”
“Không đói bụng.” Trần Nhiễm nằm xuống bên người tôi, một hương vị đặc thù của anh theo động tác ùa vào gương mặt, tôi không thể nói rõ nó là gì, giống như mùi hoa cỏ. Anh nhìn lên trần nhà, tôi nhìn gương mặt trông nghiêng của anh, sau đó quay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía anh: “Vậy anh kể chuyện đi.”
“Anh chợt nhớ tới hồi tiểu học có nuôi một con chim. Một buổi sáng anh đứng giữa sân tập thể dục theo đài, nó rơi từ trên trời xuống, ngay bên cạnh anh. Anh cầm nó lên, hình như nó không bị thương. Anh liền tung nó lên trời để nó bay đi, bình thường khi thả chuồn chuồn hay châu chấu đều làm như vậy. Nhưng sau đó nó lại rơi xuống bên cạnh anh, anh chỉ đành nhấc nó lên, hình như nó bị thương. Anh rất sợ, anh gọi mẹ ơi mẹ ơi, bà chạy ra từ phòng bếp, đem nó vào nhà. Anh vẫn đứng ngoài sân tập thể dục theo đài. Về sau nó không chết, mẹ anh hay đút kê cho nó ăn, mỗi khi ăn nó luôn bị dính một ít vào bên mỏ. Thế rồi có một buổi sáng anh ngủ dậy đi tìm nó, thấy nó đã chết, anh hỏi mẹ sao lại thế, bà nói ngoài mỏ nó có dính nhiều kê quá, rồi đem nó đi. Anh bắt đầu khóc, anh nói là mẹ hại chết nó. Đại khái là anh nói rất nhiều lời quá đáng, mẹ anh không chịu nổi, bà tức giận hỏi lại anh, chẳng lẽ mẹ không quan trọng bằng một con chim à? Nghe xong anh cảm thấy mình không đúng, liền ngừng khóc, đi vào trong sân tiếp tục tập thể dục theo đài.”
Tôi cười, không tiếng động, tôi nghĩ mình đang quay lưng như vậy, chắc anh cũng không biết tôi nở nụ cười.
“Anh lại nghĩ đến một cô gái. Vài ngày trước khi anh rốt cuộc định chụp một bức phong cảnh không người trên Lư Sơn, cô ấy liền lạc vào đó, mặc váy. Anh phát hiện cô ấy rất thích mặc váy, anh còn phát hiện cô ấy có một cặp mắt rất to, nhưng không phải mắt hai mí, vì thế anh liền chụp lại. Cô gái này hình như rất thích nói chuyện, nhưng không thích nói với anh, cô ấy nguyện ý nghe anh hát, nguyện ý cho anh hôn. Cô là một cô gái tốt, một ngày không gặp anh đã nhớ rồi, lừa được cô ấy đến chỗ mình xong thì anh lại ngủ quên mất, khi anh tỉnh đã không thấy tăm hơi cô ấy đâu, thật khiến cho người ta ủ rũ. Cô ấy tìm về cơn mỏi mệt mà anh đã mất đi nhiều năm, không đuổi kịp cô ấy, anh trở về ngủ ba ngày. Đợi đến lúc anh gặp lại thì cô ấy đang nghe radio tập thể dục, giống như hồi trước anh tập ở giữa sân, nhưng tập còn chuẩn hơn anh, anh nghĩ nếu cao hơn một chút thì cô ấy đã có thể trở thành vận động viên rồi. Bây giờ cô ấy đang nằm bên cạnh anh, anh có thể thấy cô ấy không mặc áo con.”
“Đồ đáng ghét!” Tôi lập tức dựng dậy ngồi bên cạnh anh, túm lấy cổ anh, hai giây sau, đột nhiên cúi xuống hôn anh. Nhưng trong nháy mắt chạm vào anh, tôi lại không biết phải làm sao.
Anh biết, anh đưa tôi đi đến cuối của nụ hôn, anh đỡ cổ tôi, anh lật người đè lấy thân thể vụng về của tôi, anh cởϊ qυầи áo của tôi. Ngay giữa một trưa hè, anh dùng hai câu chuyện không đầu không đuôi có được tôi.
Đó là một quá trình đau đớn, tôi cảm thấy sợ hãi, đi vào một nơi hoàn toàn xa lạ. Có lẽ như lời anh nói, tôi là một cô gái tốt, không một câu oán hận cùng anh đi qua một con đường mờ mịt thoạt nhìn không thấy điểm dừng, mất đi thân thể trong trắng của chính mình.
Sau đó chỉ còn biết mồ hôi của anh rơi lên bờ vai tôi, quanh co chảy xuống, tôi mất hết sức lực, mê man thϊếp đi.
Trong mơ xuất hiện rất nhiều chuyện quá khứ, tựa như xem phim điện ảnh. Mơ tôi nuôi một con chó nhỏ, nó luôn chơi với tôi, thích ăn kẹo sữa White Rabbit.
…
“Trần Nhiễm…” Khi có tri giác, tôi gọi tên anh, bởi vì trước khi mê man tôi luôn luôn kêu hai tiếng này.
Căn phòng tĩnh lặng, tôi mở cặp mắt thất thần, trên giường chỉ còn mình tôi, anh tắm rửa cho tôi, thay quần áo sạch sẽ, đắp chăn bằng phẳng, đầu giường là quyển ‘Lảo đảo loạng choạng’.
Anh đi rồi. Ý niệm trong đầu khiến tôi quên đi đau nhức trên thân thể để ngồi lên, nghiêng ngả xuống giường, cầm lấy ví tiền chạy ra ngoài.
Đầu óc trống rỗng, tôi sững sờ ngồi trên chiếc xe xóc nảy hơn hai giờ, chỉ còn chủ thuê nhà nghênh đón với tin tức anh đã rời đi, quả nhiên.
Trong phòng không còn gì cả, tôi đứng trước cửa cắn môi, thân thể khẽ run rẩy.
“Cô là cô Hồ phải không?” Chủ thuê nhà hỏi.
“Vâng.”
Chủ thuê nhà đưa cho tôi một phong thư màu đen, tôi không biết nên nói gì tiếp.
Đứng yên ở quốc lộ thật lâu, nhớ tới thời gian ở chung ngắn ngủi với anh, nhớ tới buổi trưa hè điên cuồng, không hiểu vì sao chợt cảm thấy buồn nôn, buồn nôn tới mức tôi thật sự ngồi xổm xuống nôn ra. Ô tô cao tốc đi qua bám đầy bụi đất bao phủ toàn thân hỗn độn, sau buồn nôn là sợ hãi, nỗi sợ hãi không biết từ đâu ập đến. Anh tên là Trần Nhiễm, là một người trong cả trăm ngàn người ở Bắc Kinh, anh ngủ với tôi, sau đó bỏ chạy, nhờ người đưa tôi một lá thư chết tiệt. Không cần nghĩ cũng biết lá thư này chỉ toàn thứ khốn kiếp, đủ để tôi hận anh.
Thất thần mua một bình nước, dựa vào một biển báo không biết chỉ hướng về đâu, mặt trời càng lúc càng ảm đạm, tịch dương phủ lấp tôi trong lu mờ u ám.
Choáng váng khiến sự phẫn nộ của tôi bình ổn không ít, bỗng nhiên nhớ tới câu thơ viết phía sau bức ảnh của anh.
Lại nghĩ tới anh… Tôi tức giận quăng cái chai ra giữa đường, chẳng bao lâu đã bị một chiếc xe tải đi qua đè bẹp. Cái nắp bật bay, nước trong trào ra như máu, khiến tôi có một ảo giác nó đã bị đè chết.
Ảo giác này làm tôi khóc.
Mười sáu tuổi, mùa hè, chạng vạng, mặt trời lặn, tôi, váy trắng, chân trần, bên cạnh đường cao tốc, khóc.
Bởi vì một người đột nhiên biến mất.
~*~
Khi ngồi xe lửa rời Cửu Giang, tôi vật lộn trong đám đông, chen qua biết bao nhiêu người mới tìm được chỗ ngồi của mình.
Phong cảnh phía Nam dần dần biến mất, tôi mở phong thư màu đen kia khi đi qua Trường Giang. Cũng không hẳn là thư, mà là ảnh chụp tịch dương, dưới ánh mặt trời mang rất nhiều màu sắc, đỏ tươi biến thành lốc xoáy hỗn độn giữa vàng rực và đỏ thẫm.
Tôi đặt ảnh chụp trên chiếc giường nằm nhỏ hẹp, một người trung niên đi ngang qua phòng, tôi liền lật úp nó xuống theo phản xạ.
Thì ra là ảnh mới rửa, bởi vì câu chữ không giống.
“Đối với bản thân mà nói, chân thực nhất chính là:
Hy vọng không bờ bến.
Sống không có ý nghĩa.
Nhìn thấy đất nước suy vong liền ngụt lửa tinh thần.
Sống trong “tình cảm” không có phương hướng cũng không có kết cục.
Muốn một thứ có ý nghĩa quyết định.
Nhưng, thứ đó là gì vậy.
Tôi cũng không rõ ràng lắm.”
Trần Nhiễm, tôi cười rộ lên, dùng ngón giữa và ngón trỏ cầm lấy ảnh chụp.
Trần Nhiễm.
Lại dốc dốc phong thư.
Nó đã trống không.
Vì thế, tôi viết xuống dưới những dòng này.
Sắc trời nhuộm tối, tình yêu sẽ đến với chúng tôi sao?