Chương 1: Khoa xử lý tìиɧ ɖu͙©

Thân là một người bình thường tự nhiên sẽ có nhu cầu về sinh lý tìиɧ ɖu͙©, nếu có đối tượng thì có thể phát tiết, nếu không có đối tượng thì cũng chỉ có thể tự mình D.I.Y. Nhưng nếu là người phát sinh sự cố cần thiết phải nằm viện trong một thời gian dài, trong thời gian đó bị "đè nén" quá lâu nếu muốn "phóng thích" thì làm sao bây giờ ...

Bệnh viện S được thành lập, là bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất hiện nay ở thành phố A. Viện trưởng bởi vì lúc còn trẻ, chính mình từng thể hội sâu sắc tâm trạng bức rức, buồn bực, khó chịu của bệnh nhân không thể "giải quyết" khi nằm viện trong thời gian dài, còn phải ngày ngày đối mặt với những dì hộ lý mặt lạnh, phải có bao đỏ mới tươi cười ân cần, dẫn đến bệnh tình lâu hồi phục.

Bởi vậy khi thành lập bệnh viện, viện trưởng mời những bác sĩ chuyên nghiệp, lâu năm trong nghề giàu kinh nghiệm, chứ không phải là những bác sĩ trẻ tuổi mới ra trường. Hộ lý nam tuổi tác không quá 36. Hộ lý nữ và y tá nữ thì tuổi tác không quá 30. Đây chính là đứng về khía cạnh tâm lý bệnh nhân mà suy nghĩ. Khi bệnh nhân đến khám bệnh gặp bác sĩ lớn tuổi khiến cho họ có cảm giác tin tưởng, an tâm. Mà khi họ nhập viện điều trị, ngày ngày đối mặt với các y tá hộ lý trẻ tuổi, xinh đẹp, nhiệt tình, trên mặt lúc nào cũng tươi cười sẽ khiến cho tâm tình họ vui vẻ yêu đời hơn, dẫn đến bệnh tình chuyển biến tốt, rất nhanh hồi phục.

Không những vậy, viện trưởng rất tâm lý, đặc biệt thiết lập khoa "xử lý tìиɧ ɖu͙©" chuyên "giúp đỡ" những bệnh nhân gặp khó khăn có "yêu cầu đặc biệt". Ban ngày, họ là y tá hay hộ lý ở các khoa khác, tới buổi tối mới có thể bắt đầu "tăng ca" đảm đương nhiệm vụ cao cả khác, thể hiện lòng bác ái yêu nghề.

Mỗi bệnh nhân đến nơi này khám bệnh hay chữa bệnh, không cần biết bệnh nặng hay nhẹ, trước hết đều phải được kiểm tra tổng quát toàn bộ cơ thể từ A đến Z, từ trong ra ngoài, không sót một chỗ. Sau đó sẽ được bác sĩ chuyên ngành chữa trị, nếu bệnh nhẹ thì lấy thuốc về nhà uống sau đó tái khám lại, không cần nhập viện. Nếu bệnh nặng thì được nhập viện để điều trị, quan sát và điều dưỡng đến khi hoàn toàn khỏe mạnh.

Trong thời gian bệnh nhân nhập viện, sau khi được bác sĩ chữa trị, sẽ được y tá quan sát bệnh tình (theo dõi dấu hiệu bệnh tình của bệnh nhân, xử trí thực hiện y lệnh của bác sĩ, báo cáo tình trạng bệnh nhân tới bác sĩ...), được hộ lý chăm sóc sức khỏe (ăn uống, tắm rửa, bài tiết, đảm bảo giữ gìn vệ sinh cho bệnh nhân, di chuyển, nghỉ ngơi...). Nếu như bệnh nhân nào có "yêu cầu đặc biệt" thì cũng sẽ được y tá hay hộ lý vui vẻ "giúp đỡ". Cả một quá trình rất kỹ lưỡng tỉ mỉ chu đáo.

Bệnh nhân sau khi ra viện, thân thể khỏe mạnh, tinh thần vui vẻ phấn chấn. Một đồn mười, mười đồn trăm, bệnh nhân kéo đến khám bệnh ngày một đông, đa số là nam. Cho dù họ chỉ là bị thương nhẹ không đáng kể, bác sĩ kê toa lấy thuốc nói không cần nhập viện, nhưng họ cứ khăn khăn muốn nhập viện để được quan sát tỉ mỉ hơn. Toàn bộ phòng bệnh là phòng đơn, lại có hạn, bệnh viện ưu tiên phòng cho bệnh nhân bị thương nặng, những bệnh nhân bị thương nhẹ muốn nhập viện để được quan sát tỉ mỉ phải đăng ký trước, ở nhà chờ đợi, đợi đến khi bệnh viện có phòng trống sẽ thông báo. Thành thử ra danh sách đăng ký để được nhập viện đã hơn trăm người.

Lời đồn: Bệnh viện S, bác sĩ như Hoa Đà tái thế, y tá như hiền thê (vợ hiền), hộ lý như tình nhân.

****

Trong phòng bệnh tối tăm, một cô gái đem đầu vùi vào giữa hai chân của bệnh nhân, dùng đầu lưỡi mềm mại nhất của mình liếʍ liếʍ côn ŧᏂịŧ bệnh nhân, bên cạnh còn có một cô gái khác đang đứng quan sát.

"Ân!...Ân!!...." Bệnh nhân phát ra tiếng rêи ɾỉ, cô ta nghe được càng nhanh chóng di chuyển chiếc lưỡi lên trên há miệng ngậm lấy đỉnh côn ŧᏂịŧ, đưa lưỡi qua lại có khi vẽ nhè nhẹ lên lỗ nhỏ trên đỉnh, có khi mỏi miệng lại thay bằng tay vuốt ve, tay và miệng cùng thay phiên nhau "chăm sóc" người bệnh.

"...Ân!!!......Dùng sức ... Dùng sức một chút... A!!!...Đúng rồi ...Tốt ...tốt ... Ân......" Bệnh nhân không ngừng rêи ɾỉ.

Nhưng cô ta nhìn bệnh nhân vẫn không bắn ra, liền ngừng lại, đứng dậy, vén váy lên cởϊ qυầи lót ra, dùng tay phải nắm lấy côn ŧᏂịŧ bệnh nhân, nhắm ngay cửa động cứ như vậy chậm rãi ngồi xuống.

Qυყ đầυ dần dần tiến vào, đến nửa "cây", cuối cùng là nguyên một "cây" tiến vào.

"Ô!...... tốt a!......ân...!!"

Cô ta lấy cái mông đong đưa qua lại lên xuống, vặn vẹo vòng eo, làm cho vách tường xung quanh "mật huyệt", các nếp gấp không ngừng ma xát với "côn ŧᏂịŧ", như là hoan nghênh chào đón "côn ŧᏂịŧ" ghé thăm.

Bệnh nhân thoải mái đến không được, đôi tay bắt lấy eo nhỏ của cô ta, đem "côn ŧᏂịŧ" đâm vào thật sâu trong "hang cùng ngõ hẹp". Mật nước không ngừng dọc theo "côn ŧᏂịŧ" trượt xuống, lướt qua hai quả tinh hoàn, rỉ xuống khăn trải giường dính ướt một mảnh.

Bệnh nhân rêи ɾỉ nói: "A!... Dùng sức... A!... Hộ lý tiểu thư... Tôi... A!... sắp ra rồi ... Dùng sức nhanh một chút ...... A!!...làm ơn đi..."

Trong phòng trừ bỏ âm thanh "Bang... bang" ở ngoài ra, càng vang lên âm thanh đặc thù của "côn ŧᏂịŧ" ma xát với thịt non trong mật huyệt phát ra ......(âm thanh như thế nào bạn đọc tự phát huy trí tưởng tượng của mình)

Người bệnh càng hưng phấn dùng sức thọc vào rút ra mật huyệt, mà cô hộ lý càng kịch liệt loạng choạng đầu, vặn vẹo cái mông, đáp lại lời kêu gọi của bệnh nhân. Một lần lại một lần đem "côn ŧᏂịŧ" vừa to vừa cứng gắt gao kẹp chặt.

Trước một khắc khi bệnh nhân sắp bắn tinh, hộ lý đem côn ŧᏂịŧ của bệnh nhân hoàn toàn rút ra bên ngoài cơ thể, khiến cho bệnh nhân đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ở trên người hắn.

Cô gái đứng bên cạnh theo dõi quan sát từ đầu tới cuối, giờ mở miệng nói "Hiểu Ngọc... cô làm thực tốt, đủ tư cách... Từ giờ trở đi cô đã có thể một mình đảm đương đi "giúp đỡ" những bệnh nhân cần được giúp đỡ."

Hiểu Ngọc cũng là một phần tử trong khoa "xử lý tìиɧ ɖu͙©". Ban ngày đảm nhiệm hộ lý bên khoa nhi, ban đêm... Tin tưởng hẳn là không cần nói nữa đi.