Trans: Khánh Khánh
Thẩm Tấn đã nói đến nước này, Thu Tùy cũng không thể hỏi thêm câu nào nữa.
Anh dường như đã mong chờ pháo hoa từ lâu, lặng lẽ đứng đợi, cũng không nói nhiều lời.
Đây là lần đầu tiên Ôn Tiệp làm việc với dự án cũng như lần đầu tiên đón giao thừa ở Moscow, toàn thân cô tràn ngập hưng phấn cùng kích động.
Cô hạ giọng hỏi Thu Tuỳ: "Chị Thu Tuỳ, em ở khách sạn đã biên soạn một số thuật ngữ và biệt ngữ, có thể sẽ cần dùng trong những hội nghị Internet sau này. Bây giờ chị rảnh thì hai ta bàn bạc một chút?"
Thu Thủy lúc này tâm trạng chán nản, không chút do dự đồng ý: "Em nói đi."
"Các từ thường được sử dụng là big data, 5G, AI, phân tích dữ liệu, v.v. Ngoài ra còn có một số thuật ngữ, chẳng hạn như các phần mềm hỗ trợ cuộc sống, thống kê giữa bình luận và lượt thích, dự đoán biến động trạng thái của cả hai và đẩy sở thích video cùng mua sắm, chị Thu Tuỳ, chị có gì bổ sung không?"
Thu Tùy gật đầu, cổ vũ nói: "Em làm rất tốt."
Ôn Tiệp thở phào nhẹ nhõm, phiên dịch đồng thời luôn có bầu không khí nghiêm túc và căng thẳng, nhưng phiên dịch hộ tống lại thoải mái và thản nhiên hơn, những sợi dây căng thẳng của cô lập tức thả lỏng, mọi suy nghĩ trong lòng đều lộ ra: "Mặc dù big data thực sự là rất thuận tiện, tuy nhiên, em nghĩ những điều thực sự thú vị đối với mình sẽ được ghi nhớ trong đầu mà không dựa vào big data".
Mí mắt Thu Tuỳ giật giật, cô vẫn đứng yên tại chỗ, không nói gì.
Ngày nay là kỷ nguyên 5G. Phần mềm mua sắm sẽ tự động sàng lọc các mặt hàng mà khách hàng muốn mua và các ứng dụng video sẽ đề cử các video tương tự được quan tâm. Tất cả các khía cạnh của cuộc sống đều có thể được thống kê, sau đó đưa vào bảng phân tích hình ảnh và văn bản.
Cô và Thẩm Tấn yêu nhau ở thời đại 2G, ngay cả chuyên gia phân tích dữ liệu cao cấp nhất cũng không thể nắm được những gì cô và Thẩm Tấn nói, không thể ghi lại những tương tác hàng ngày của họ, càng sẽ không biết cô và Thẩm Tấn đã từng yêu nhau.
Lúc 11 giờ 59, đồng hồ đếm ngược bắt đầu.
Giữa tiếng reo hò đinh tai nhức óc bằng tiếng Nga, cô nhìn thấy Thẩm Tấn chậm rãi quay đầu lại, trong đôi mắt đen nhánh mịt mờ không rõ.
Sau vài giây im lặng, ánh mắt Thu Tuỳ chợt loé, nhớ tới công việc của chính mình.
Cô bước lại gần Thẩm Tấn vài bước.
Thẩm Tấn khóe môi hơi cong, mỉm cười: "Tôi muốn hỏi cô."
Thu Tuỳ: "Hả?"
Thẩm Tấn dừng một chút, nói: "Chúc mừng năm mới bằng tiếng Nga nói như thế nào?"
Thu Tuỳ nghẹn ngào.
Trong giây lát, cô không biết nên than thở rằng một giờ kiếm tiền này quá nhẹ nhàng hay than thở rằng một thông dịch viên đồng thời hàng đầu như cô lại phải làm việc nhỏ nhặt này.
Sau hai giây trầm mặc, cô dùng giọng tiêu chuẩn nói một lần.
Thẩm Tấn nhướn mày, trầm giọng lặp lại.
Anh nhìn thẳng vào cô: "Nói như vậy đúng không?"
Thu Tuỳ bất giác cau mày.
Không phải Thẩm Tấn nói không đạt tiêu chuẩn, mà là --
Cách phát âm của anh ấy chuẩn đến mức không giống một người mới học tiếng Nga mà giống một người thông thạo tiếng Nga hơn.
Cô hơi ngước mắt lên và lặng lẽ nhìn Thẩm Tấn.
Vô số suy đoán chạy qua tâm trí.
Thẩm Tấn nhìn cô cười như không cười: "Nói đúng sao?"
Thu Tùy thành thật gật đầu: "Rất chuẩn."
Sau khi vừa nói xong, đám người bắt đầu xao động lên, âm thanh dần dần sôi trào.
Tiếng đếm ngược bằng tiếng Nga vang lên khắp quảng trường.
--10!
--9!
...
--3!
--2!
--1!
Thời điểm tiếng chuông vang lên, vô số pháo hoa đồng loạt bắn lên hoành tráng và rực rỡ đúng giờ thắp sáng bầu trời đêm.
Giữa những tiếng hò reo ồn ào, Thu Tuỳ nghe thấy một giọng nói trầm và từ tính vang lên bên tai, đó là chúc mừng năm mới bằng tiếng Nga.
Cô sửng sốt trong giây lát, nhớ lại đêm giao thừa mấy năm trước.
Người bên cạnh cô khi còn là thiếu niên đã gọi điện cho cô vào đúng 0 giờ để chúc cô năm mới vui vẻ, suốt một đêm từ xa đến chỉ để tặng cô một món quà năm mới.
Anh sẽ kiêu ngạo hỏi cô, anh có phải là người đầu tiên nói lời chúc mừng năm mới với cô không.
Nhiều năm sau, người đàn ông này đã trở thành một người xa lạ với cô.
Đã lâu không gặp, không nghĩ tới, anh lại là người đầu tiên nói lời chúc mừng năm mới vào tai cô, tuy rằng không phải tiếng Trung.
Thu Tuỳ biết, lời chúc mừng năm mới của Thẩm Tấn có lẽ chỉ là để cầu may trong năm mới thôi, không liên quan gì đến cô.
Nhưng cô vẫn không khống chế mà ngẩng đầu.
Thẩm Tấn đút một tay vào túi, thản nhiên ngước đầu lên, nước da trắng lạnh, đường nét khắc sâu, nhìn pháo hoa lần lượt nở rộ trong đêm.
Có lẽ là vì đêm giao thừa mà tâm trạng của anh ấy dường như rất tốt, khí chất người sống cách xa đã nhạt đi rất nhiều, thêm vài phần ôn thuận nhu hoà.
Thu Tuỳ nhìn chằm chằm Thẩm Tấn một lúc rồi nhẹ nhàng nói chúc mừng năm mới bằng tiếng Nga.
Sau đó, cô quay đi như không có chuyện gì xảy ra, nhìn pháo hoa đủ màu sắc dần biến mất trên bầu trời đêm, cong môi, nói lại bằng tiếng Trung: "Chúc mừng năm mới."
*
Đúng như Thu Tuỳ phỏng đoán.
Kế hoạch tối nay của Thẩm Tấn tựa hồ chỉ đi xem pháo hoa giao thừa.
Sau khi màn bắn pháo hoa kết thúc, đám người khắp nơi tản đi, bọn họ cũng quay trở lại khách sạn.
Khách sạn Thẩm Tấn ở cao cấp hơn nhiều so với khách sạn Thu Tuỳ, nhưng chỉ cách nhau hai ngã tư.
Dưới sự phân phó của Thẩm Tấn, Trần Duệ đưa Thu Tùy và Ôn Tiệp về khách sạn.
Trần Duệ liếc nhìn hai người ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu.
Đôi mắt của Thẩm Tấn nhắm lại, hai chân ưu nhã bắt chéo, cơ thể hơi ngả về phía sau.
Thu Tuỳ ít khi nói cười, cúi đầu lướt điện thoại di động, vẻ mặt bình tĩnh lại thờ ơ.
Giữa hai người dường như có một dải ngân hà, trầm mặc không giống như vừa cùng nhau xem pháo hoa năm mới lúc giao thừa.
Trần Duệ không tự chủ quay đầu liếc nhìn cô gái ngồi trên ghế phụ, Ôn Tiệp nhếch khóe môi, tngón tay không ngừng lướt xem những bức ảnh vừa chụp, thỉnh thoảng trả lời tin nhắn WeChat hiện ra.
Trần Duệ âm thầm gật đầu --- đây mới nên là bộ dạng chân thật của người mới đón năm mới.
Hàng ghế trước và sau xe dường như là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Trần Duệ bình tĩnh hỏi: "Cô Ôn."
Ôn Tiệp: "Hả?"
"Hôm nay đã vất vả rồi", Trần Duệ quay đầu mỉm cười, "Để bày tỏ lòng biết ơn, cô và cô Thu muốn quà năm mới gì không?"
Sau nhiều lần từ chối, thấy thái độ kiên quyết của Trần Duệ, Thu Tuỳ không thể cự tuyệt được nữa.
Cô cười: "Ôn Tiệp, nói đi, em muốn quà Tết gì?"
Được sự cho phép của Thu Tuỳ, Ôn Tiệp suy nghĩ một lúc: "Đặc sản của Nga là gì? Búp bê Matryoshka đi, tạm thời tôi chỉ có thể nghĩ đến đó thôi."
Trần Duệ gật đầu: "Được rồi, cô Thu thì sao?"
Thu Tuỳ lắc đầu, món quà năm mới bất ngờ nhất mà cô nhận được có lẽ chính là túi đồ ăn vặt do Thẩm Tấn gửi vào đêm giao thừa năm đó.
"Tôi không cần," Thu Tuỳ nhàn nhạt mở miệng, lại giải thích, "Tôi đã đến Moscow quá nhiều lần, cũng có vài bộ búp bê Matryoshka. Tôi thực sự không còn muốn gì nữa."
Trần Duệ nhướn mày, quay đầu thấp giọng hỏi Ôn Tiệp: "Cô Ôn, cô và cô Thu quen biết nhau, nhất định sẽ biết cô Thu thích quà Tết như thế nào đúng không?"
Ôn Tiệp nhiệt tình trả lời, cũng không suy nghĩ nhiều.
"Chị Thu Tuỳ", Ôn Tiệp ngón tay không ngừng gõ màn hình, theo bản năng buột miệng thốt ra, "Thích Chu Đại Phúc."
Lời vừa dứt, cả xe rơi vào im lặng lâm sàng.
Ôn Tiệp dừng tay, sợ đến mức không dám thở to.
Dù mới bước chân vào môi trường công sở nhưng cô cũng biết sức nặng của những món quà. Một bộ búp bê Matryoshka không bao nhiêu tiền nên cô sẽ không cảm thấy tội lỗi khi nhận nó.
Nhưng Chu Đại Phúc thì khác!
Dù là giá cả hay ý nghĩa thì đó không phải là món quà mà khách hàng và phiên dịch viên sẽ tặng nhau!
Trần Duệ lén nhìn gương chiếu hậu, Thẩm Tấn chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn Thu Tùy.
Sự im lặng kéo dài trọn một phút.
Thẩm Tấn mới lời ít ý nhiều mà mở miệng: "Chu Đại Phúc? Nhẫn kim cương? Hay vòng cổ?"
Ôn Tiệp hít hà một hơi, gần như thấy được sự nghiệp thực tập của mình đã kết thúc.
Thu Tuỳ không hề hoang mang, chớp mắt nhẹ nhàng giải thích: "Tôi đúng là muốn Chu Đại Phúc."
Thẩm Tấn tựa hồ có hứng thú, nhướn mày: "Cô cứ nói, nghĩ xem muốn cái gì?"
Cô quay lại bắt gặp ánh mắt của Thẩm Tấn, vẻ mặt không thay đổi nói thêm: "Anh có thể cho tôi một tập quảng cáo của Chu Đại Phúc được không?"
Chiếc xe lại một lần nữa rơi vào sự im lặng quỷ dị.
Một phút nữa trôi qua.
"Ồ?" Thẩm Tấn giọng kéo dài, "Cô muốn tập quảng cáo để làm gì?"
Thu Tuỳ vẻ mặt bình tĩnh bắt đầu nói những điều vô nghĩa: "Tôi muốn đầu tư vàng, chờ vàng tăng giá. Tôi muốn đến Chu Đại Phúc để chọn những món trang sức bằng vàng đẹp mắt."
Thẩm Tấn khẽ khịt mũi.
Anh quay mặt đi, vẻ mặt thờ ơ, gõ vào lưng ghế phụ: "Trần Duệ."
Trần Duệ: "Sao vậy? Thẩm tiên sinh?"
"Không nghe thấy sao?" Thẩm Tấn nói từng chữ một: "Tập quảng cáo."
Trần Duệ: "..."
Anh đỗ xe trước khách sạn nơi Thu Tuỳ ở, quay đầu lại nhìn Thu Tuỳ và nói: "Được rồi, cô Thu, tôi sẽ đưa cho cô sách tuyên truyền mới nhất của Chu Đại Phúc."
Thu Thủy lễ phép gật đầu: "Cảm ơn rất nhiều."
*
Ôn Tiệp khϊếp sợ đi theo sau Thu Tuỳ vào khách sạn.
"Chị Thu Tùy", Ôn Tiệp buồn bã cúi đầu, "Thật xin lỗi, em đã gây phiền phức cho chị phải không?"
Thu Tuỳ đang muốn mở miếng, nhạc chuông du dương của cuộc gọi đến đột nhiên vang lên.
Thu Tuỳ giơ điện thoại lên: "Chị nghe điện thoại trước."
Người gọi đến là ông chủ Chu Lăng Vệ của cô.
Trò chuyện một lúc, Thu Tuỳ cau mày, một lúc sau mới nói: "Tôi đã mang theo thực tập sinh rồi, Giản Nghiên trên tay còn chưa có thực tập sinh nào đâu, để cô ấy lo."
Ôn Tiệp sửng sốt, mơ hồ đoán được công ty sắp tuyển thực tập sinh mới.
Nghe giọng điệu này, có vẻ như quản lý Chu lại giao cho Thu Tuỳ.
Đại sảnh yên tĩnh đến mức nghe thấy tiếng kim rơi.
Giọng nói của Chu Lăng Vệ vang lên rõ ràng qua micro: "Thu Tuỳ, tôi không gạt cô đâu. Sở dĩ người thực tập sinh này giao cho cô là vì người đứng sau chỉ định cô chăm sóc cô ấy."
Thu Tùy nhướn mày: "Người đứng sau? Bối cảnh không đơn giản?"
"Có thể nói như vậy, chiều mai thực tập sinh mới sẽ đến công ty làm thủ tục nhậm chức. Nhớ đến công ty một chuyến, tôi sẽ giải thích cặn kẽ cho cô."
Sau khi cúp điện thoại, Thu Tùy nhìn thấy Ôn Tiệp ở một bên cúi đầu suy tư.
"Chuyện gì vậy?"
Ôn Tiệp hít một hơi thật sâu, cô được công ty tuyển chọn trong số những thực tập sinh được ứng tuyển, chỉ người có thực lực tổng thể cao nhất mới may mắn được đi theo Thu Tuỳ học tập.
Bây giờ cô được đi theo công tác một lần, từ lâu cô đã coi Thu Tuỳ như một hình mẫu.
Ôn Tiệp nói trong lo lắng: "Chị Thu Tùy, chúng ta đều nghe quản lý Chu nói, thực tập sinh mới hình như có lý lịch rất tốt, chị sẽ giao em lại cho người hướng dẫn khác phải không? Hơn nữa em còn vừa mới nói bậy."
Thu Sui sửng sốt vài giây, sau đó cười khúc khích: "Chuyện đó cũng không quan trọng lắm, đừng để trong lòng, chỉ là sau này em phải rút kinh nghiệm. Hơn nữa, đây không phải là lần đầu tiên chị nhận hướng dẫn hai thực tập sinh cùng một lúc."
Ý nghĩa của những lời này là để trấn an cô.
Ôn Tiệp vô cùng cảm động, gật đầu thật mạnh.
*
Mười giờ sáng hôm sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Thượng Hải.
Thượng Hải là một thành phố điển hình phía Nam, ngay cả vào mùa đông cũng không có tuyết rơi dày đặc như Moscow, chỉ có cái lạnh thấu xương và những cơn mưa dai dẳng.
Thu Tuỳ lớn lên ở đây và từ lâu đã chấp nhận thời tiết xấu như vậy.
Chiếc taxi cuối cùng cũng đi vào một khu dân cư đã cũ, rẽ vài vòng rồi dừng trước một tòa chung cư cũ.
Thu Tuỳ đóng ô lại, kéo vali đi vào trong.
Tòa chung cư không có bảo vệ gác cổng hay thang máy, hai con số trước tòa nhà đã cũ, lớp sơn trắng ở hành lang bong tróc phân nửa, để lộ bức tường đỏ thẫm bên trong, không khí nồng nặc mùi xi măng cùng thức ăn hỗn tạp.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trương Gia Ninh lặng lẽ nhô đầu ra, nhìn thấy Thu Tuỳ liền vội vàng xuống lầu để giúp cô xách vali.
"Cậu đến khi nào?"
"Mười phút trước", Trương Gia Ninh đặt vali ở cạnh cửa, "Nếu cậu không đến đây, tớ sẽ gọi điện mắng cậu. Người muốn chuyển nhà là cậu, nhưng so với cậu tớ lại lo lắng nhiều hơn. Cậu đã chọn được nhà mới chưa? Nhân tiện, quà của tớ đâu?"
Thu Tuỳ lấy chìa khóa mở cửa, cười lạnh một tiếng: "Cậu không biết xấu hổ mà dám nhắc đến quà với tớ, không muốn sửa lại lời chúc mừng năm mới cho tớ sao?"
Trương Gia Ninh phát ngốc vài giây, sau khi kịp phản ứng, kích động nhảy dựng lên: "Cái gì! Lúc trước cậu nói muốn tớ thay đổi lời chúc mừng năm mới thành không gặp Thẩm Tấn ở Moscow. Vậy là cậu đã gặp Thẩm Tấn ở Moscow rồi. "
Thu Tuỳ cười: "Cậu nói xem?"
Cô mệt đến mức nằm liệt trên ghế sô pha, chỉ tay vào vali: "Quà ở trong vali. Búp bê Matryoshka, mặt nạ, mỹ phẩm chăm sóc da và sô cô la mà cậu muốn."
Trương Gia Ninh cười hì hì chạy tới nhận quà: "Bắt người ngắn tay*, nói đi, cậu muốn tớ dọn dẹp chỗ nào trước?"
*Nhận sự giúp đỡ của người ta thì phải đối xử tốt với họ
Ngôi nhà nơi Thu Tuỳ hiện đang sống nằm ở ngã ba vòng trong và vòng ngoài của Thành phố Thượng Hải, nơi giao nhau giữa thành thị và nông thôn trong truyền thuyết. Môi trường ở mức trung bình, khoảng cách đến công ty có chút xa, nhưng ưu điểm là gần tàu điện ngầm, giá thuê không đắt và diện tích đủ rộng.
Thu Tuỳ đã sống ở đây từ khi tốt nghiệp, cũng đã quen từ lâu, lại ngại việc chuyển nhà phiền toái, nên chưa bao giờ nghĩ đến việc đổi nhà, nhưng chủ nhà thì không nghĩ như vậy.
Bên kia nói rằng con trai ông sắp kết hôn và muốn sửa sang lại ngôi nhà, đồng thời yêu cầu Thu Tuỳ tìm nơi ở mới trong vòng nửa tháng.
Còn nửa năm nữa mới hết hạn hợp đồng, chủ nhà biết mình sai khi phá vỡ hợp đồng, sau một hồi bàn cãi cuối cùng quyết định miễn nửa tháng cuối tiền thuê nhà, Thu Tuỳ mới đáp ứng chuyển đi.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, cô một bên chuyển nhà một bên tìm nhà mới, đồng thời phải giải quyết chuyện công tác và chăm sóc hai thực tập sinh.
Không có đủ thời gian, Thu Tuỳ đành phải nhờ người bạn thân Trương Gia Ninh giúp đỡ.
Thu Tùy mở to mắt, bất lực dùng khua tay múa chân lung tung trên không trung: "Phòng ngủ, phòng làm việc, phòng bếp, phòng khách. Tiểu binh điểm tướng, chọn cái nào thì lấy cái đó."
"Phòng làm việc đi." Thu Tùy nhìn về hướng ngón tay mình chỉ đến cuối cùng, gãi gãi tóc, đang muốn đứng dậy cùng nhau thu dọn thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.