Trans: Khánh Khánh
Thu Tuỳ sửng sốt một lát, Thẩm Tấn một tay giữ cổ tay cô không cho cô mở áo khoác che đầu, tay kia dùng lực ấn nhẹ vào vai cô, như muốn ép cô đi đâu đó.
Cô căn bản không thấy rõ đường đi, chỉ có thể đi theo hướng Thẩm Tấn đẩy, đi vài chục bước về một phương hướng không xác định.
Thu Tuỳ có thể cảm giác được Thẩm Tấn tựa hồ đang đẩy cô ra khỏi khu vực có những kẻ say rượu và Khúc Huy.
Chiếc áo khoác màu xanh che khuất tầm nhìn của Thu Tuỳ, nhưng nó không ảnh hưởng đến thính giác của cô.
Mặc dù Thẩm Tấn đã đẩy cô ra xa hơn một chút, nhưng ở nơi ngăn cách với quán bar ầm ĩ, đường phố yên tĩnh hầu như không có ai xung quanh, Thu Tuỳ vẫn nghe thấy một giọng nói tiếng Nga thô ráp bên tai.
"Anh trai, đến Nga rồi thì sao không uống chút rượu ngon? Gọi thêm vài cô gái eo thon ngực bự, chúng ta cùng đến quán bar uống một ly đi, việc này liền coi như qua, chúng tôi cũng không làm khó hai người."
Lời vừa dứt, Thu Tùy nghe thấy tiếng bước chân nặng nề dần dần đến gần cô——
Đó không phải là Thẩm Tấn, có lẽ là một trong những kẻ say rượu muốn đến gần và đưa tay tóm lấy cô.
Tim Thu Tuỳ thắt lại, cô định thần lại, đang định đưa tay kéo chiếc áo khoác màu xanh che khuất tầm nhìn của cô ra, cô còn chưa kịp hành động thì đã nghe thấy Thẩm Tấn nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ -
FU.CK
Ngay sau đó là tiếng vài người cùng nhau vật lộn, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng chửi thề kiểu Nga và những tiếng rêи ɾỉ đau đớn.
Thu Tuỳ chớp mắt, run rẩy cởi chiếc áo khoác màu xanh ra.
Cô thở hổn hển quay người lại.
Khúc Huy nằm trên đất ôm bụng rêи ɾỉ, ba người Nga cao lớn khác vây quanh Thẩm Tấn, cô đã sớm bị Thẩm Tấn đẩy đến một không gian an toàn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi trận ẩu đả.
Thu Tuỳ không khỏi chớp chớp mi mấy lần, bả vai khẽ run lên.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế bản thân, buộc mình bình tĩnh lại.
Thu Tuỳ cắn môi và nhìn xung quanh.
Trước khi Thẩm Tấn đến, cô bị mấy người đàn ông say rượu vây quanh trước cửa quán bar, cô đã lặng lẽ bấm số điện thoại của cảnh sát Nga và tìm kiếm sự trợ giúp có thể.
Nhưng trước khi cuộc gọi cảnh sát được thực hiện, Thẩm Tấn đã đến.
Thu Tuỳ đã đến Irkutsk nhiều lần nhưng chưa bao giờ gọi cảnh sát, cô cũng không biết cảnh sát được điều động đến đây nhanh đến mức nào.
Nhưng cô biết cách quán bar khoảng một km có một công viên rộng lớn, thỉnh thoảng có nhiều ban nhạc khác nhau đến công viên biểu diễn, trong công viên có vô số khách du lịch tụ tập.
Mỗi giờ trong ngày, cảnh sát sẽ đi tuần tra công viên để kiểm tra xem có trẻ vị thành niên nào uống rượu trong công viên hay không.
Thu Tuỳ không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô nắm lấy chiếc áo khoác màu xanh của Thẩm Tấn, dùng hết sức lực chạy đến công viên.
Cô là kẻ thất bại trong việc vận động, chạy nước rút không giỏi, chạy maraton còn tệ hơn, Thẩm Tấn nói cô có thể ngất xỉu vì kiệt sức dù chỉ thi chạy 800 mét ở trường trung học. Đánh giá này không hề phóng đại chút nào.
Nhưng bây giờ, lần đầu tiên, Thu Tuỳ cảm thấy mình chạy đường dài không tệ lắm, dù cô cảm thấy hai chân yếu ớt đang run rẩy, mắt đau nhức nhưng tốc độ chạy về phía công viên không hề có dấu hiệu chậm lại.
Gió đêm gào thét bên tai, thổi bay những tiếng đánh đập, lăng mạ không ngừng sau lưng.
Thu Tùy không nghe thấy, Khúc Huy sau lưng nằm dưới đất nhìn cô chạy trốn, cười lạnh nhìn Thẩm Tấn ở chính giữa đang đánh nhau 1V3 bên kia.
"Thẩm Tấn", Khúc Huy cảm thấy buồn cười, trong giọng nói mang theo vẻ mỉa mai rõ ràng: "Sao cậu phải hy sinh thân mình như vậy? Cậu tìm mọi cách để cứu cô ta, nhưng vừa quay lại cô ta liền ném cậu rồi bỏ chạy."
Không biết có phải bị từ "ném" kí©h thí©ɧ hay không, nhưng Thẩm Tấn vốn mặt vô cảm, toàn thân tức giận hung hăng đánh người liền dừng lại.
Anh quay lại, nhìn thấy bóng lưng của Thu Tuỳ đang xa dần, môi anh chợt giãn ra, cười rộ lên.
Thẩm Tấn rũ mắt nhìn Khúc Huy vẫn còn nằm trên mặt đất, lại có vẻ thở phào nhẹ nhõm: "Như vậy không tốt sao? Còn rất thông minh, biết chạy trốn."
Khi anh đang nói chuyện, từ phía sau, người đàn ông Nga cường tráng có hình xăm trên cánh tay đã lợi dụng lúc anh không chú ý và đấm thẳng vào mặt Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn bỗng nhiên bị một lực tác động, nửa khuôn mặt quay sang bên kia, khuôn mặt yêu nghiệt bị sưng đỏ một mảng, miệng lấm tấm vài vệt máu.
Khi Thu Tuỳ thở hổn hển dẫn bốn cảnh sát đến, đập vào mắt là cảnh tượng này.
Khuôn mặt vốn thanh tú không tì vết của Thẩm Tấn giờ đây đầy vết bầm tím, đôi mắt lạnh lùng không chút ấm áp, trên cánh tay và trên mặt đều có những vết máu không biết của chính mình hay của người khác, nhìn thấy liền ghê người.
Tim của Thu Tuỳ gần như lỡ một nhịp.
Một cảnh sát Nga đỡ Khúc Huy đứng dậy, hai cảnh sát giằng co quyết liệt với ba người Nga và Thẩm Tấn, còn có một cảnh sát khác không biết đang liên lạc với ai, muốn xem camera giám sát khu vực này.
Thu Tuỳ đứng ở nơi đó dường như bất động, hốc mắt ửng đỏ, cắn chặt môi dưới, ngón tay siết chặt, từng bước đi về phía Thẩm Tấn đang ngồi trên đất.
Cô biết Thẩm Tấn từ khi còn học trung học cho đến bây giờ.
Cô đã nhìn thấy vẻ ngoài kiêu hãnh và chói lóa của Thẩm Tấn khi còn là một nam sinh, đồng thời cô cũng nhìn thấy vẻ ngoài cao quý và lãnh đạm của Thẩm Tấn bây giờ.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Tấn trong tình trạng khốn khổ như vậy.
Nhìn bằng mắt thường có thể thấy làn da của Thẩm Tấn đầy những vết bầm tím, quần áo trên người không biết lúc nào đã bị rách, sự tức giận trong mắt anh chưa tiêu tan, khóe miệng mang theo tia máu và khuôn mặt đầy vết thương mang vẻ thờ ơ và khinh thường.
Ngay từ khi gặp Thẩm Tấn, Thu Tuỳ đã biết anh xuất thân từ một gia đình thượng lưu, có sở thích yêu sạch sẽ, dù sao từ khi sinh ra đã có người lo mọi việc cho anh.
Nhưng lúc này anh đang trực tiếp ngồi trên bậc thềm đất ô uế, thở hổn hển, nhìn không ra khí chất đàng hoàng.
Giống như một vị thần xa cách, không xen vào chuyện trần tục, bị chính cô kéo xuống trần gian, cuối cùng anh cũng bắt đầu có chút thô tục của con người.
Thu Tuỳ đứng ở trước mặt Thẩm Tấn, cô đưa tay muốn kéo Thẩm Tấn đang phớt lờ mình lên, cô cũng muốn cúi xuống sờ vết sẹo tím trên mặt anh.
Tuy nhiên, trước khi có thể chạm vào Thẩm Tấn, một số cảnh sát đã đưa họ lên xe cảnh sát.
Cô ngồi một mình trong xe cảnh sát, trong khi một số người khác liên quan đến vụ đánh nhau đã bị đưa lên một xe cảnh sát khác.
Đôi môi của Thu Tuỳ tái nhợt, cô hỏi người cảnh sát bên cạnh bằng tiếng Nga: "Tôi có thể gọi điện được không?"
Cảnh sát gật đầu: "Đương nhiên, cô là người gọi cảnh sát, không tham gia trận ẩu đả này, chỉ cần đến đồn cảnh sát báo cáo tình hình là được."
Thu Tuỳ giải thích bằng tiếng Nga: "Trong xe cảnh sát kia có hai người Trung Quốc. Tôi lo họ không hiểu tiếng Nga."
"Chúng tôi hiểu rõ", người cảnh sát nói, "Có ba người Nga và hai người Trung Quốc. Đừng lo lắng về vấn đề ngôn ngữ, chúng tôi sẽ mời các nhân viên cảnh sát hiểu tiếng Trung hoặc tiếng Anh để giải quyết vấn đề. Sau khi đến đồn cảnh sát, chúng tôi sẽ thẩm vấn riêng từng người và kiểm tra thông tin cùng lời khai của họ, xác nhận rằng không ai trong số các người nói dối."
Thu Tuỳ mím môi dưới, vẫn không thể bình tĩnh được.
Phản ứng đầu tiên của cô là gọi điện cho thư ký của Thẩm Tấn, nhưng cô lại không có thông tin liên lạc của Trần Duệ. Sau khi suy nghĩ, Thu Tuỳ không còn cách nào khác ngoài gọi cho Phó Minh Bác.
Sau dự án, Phó Minh Bác và Ôn Tiệp không cần tham gia dự án hồ Baikal và đã bay về Trung Quốc từ sáng sớm.
Nga và Trung Quốc chênh lệch nhau vài giờ, Thu Tuỳ ngồi trên xe cảnh sát gọi ba cuộc điện thoại, sau đó Phó Minh Bác nhấc máy, giọng vẫn còn mơ hồ buồn ngủ, chắc chắn là vừa mới tỉnh dậy trên giường.
Thu Tuỳ không có thời gian nói nhiều, liền giải thích ngắn gọn một lần tình huống cho Phó Minh Bác, đồng thời dặn dò: "Nhớ nhanh chóng liên lạc với Trần Duệ để xử lý, chị cũng không rõ cần phải chuẩn bị cụ thể những gì."
Phó Minh Bác sợ đến mức quên cơn buồn ngủ, vội vàng đáp: "Không sao, em sẽ gọi cho thư ký Trần ngay bây giờ."
Khi họ đến nơi, đúng như lời cảnh sát nói, mọi người đều bị thẩm vấn riêng.
Thu Tuỳ là người đã gọi cảnh sát, cô là người duy nhất không liên quan đến vụ ẩu đả trong video giám sát, sau khi mô tả chi tiết những gì xảy ra bên ngoài quán bar, cô ký vào biên bản, cảnh sát thái độ ôn hoà đưa cô rời khỏi phòng thẩm vấn.
Cô lo lắng tay cầm cốc nước ấm đứng ở ngoài, chờ một lúc, liền nhìn thấy Thẩm Tấn đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Thái độ của cảnh sát phía sau rõ ràng đã tốt hơn trước rất nhiều, anh ta nói với Thu Tuỳ bằng tiếng Nga: "Chúng tôi đã hiểu rõ tình hình và không liên quan gì đến hai người. Hãy về nghỉ ngơi sớm đi. Nếu có vấn đề gì, nhớ rõ gọi cảnh sát."
Sau khi nhìn thấy Thẩm Tấn an toàn bước ra ngoài với vẻ mặt không chút biểu cảm, Thu Tùy thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô giữ chặt Thẩm Tấn, thân thiện nói chuyện vài câu với cảnh sát, chuẩn bị rời đi.
Vừa bước ra khỏi cửa đồn cảnh sát, Thu Tuỳ đột nhiên dừng lại.
Mới mười phút trước cô còn liên lạc với Phó Minh Bác, Phó Minh Bác sẽ mất một khoảng thời gian để liên lạc với Trần Duệ, cho dù Trần Duệ có năng lực đến đâu thì việc liên hệ với phiên dịch viên tiếng Nga ở Irkutsk vẫn sẽ mất một chút thời gian.
Hơn nữa, bây giờ đã là buổi tối, việc liên hệ với một phiên dịch viên tiếng Nga để làm thêm giờ không phải là điều dễ dàng.
Làm sao Thẩm Tấn có thể giải thích toàn bộ sự việc với cảnh sát trong thời gian ngắn.
Thu Tuỳ đã tiếp xúc với rất nhiều người Nga và biết rằng hầu hết người Nga từ trong xương cốt đều có tự tôn dân tộc, mức độ phổ biến của tiếng Anh ở Nga không cao lắm chứ đừng nói đến tiếng Trung.
Việc chính trị gia Antip học tiếng Trung là điều dễ hiểu, nhưng hiếm có cơ quan cảnh sát nào tìm được một sĩ quan cảnh sát thông thạo tiếng Anh hoặc tiếng Trung nhanh đến vậy.
Điều đó có thể xảy ra ở một thành phố lớn như Moscow, nhưng ở một thành phố nhỏ như Irkutsk thì khả năng đó là quá thấp.
Cô chớp mắt và gần như ngừng thở.
Thu Tuỳ mím môi dưới, gọi người đàn ông mặc quần áo tồi tàn nhưng vẫn bình tĩnh trước mặt: "Thẩm Tấn."
Thẩm Tấn dừng bước, không quay đầu lại, giọng điệu có vẻ mất kiên nhẫn: "Lại xảy ra chuyện gì?"
Thu Tuỳ khụt khịt, đè nén sự chua chát trong giọng nói: "Tôi chợt nhớ ra biên bản ghi chép của mình có sai sót, tôi đi sửa lại một chút."
Thẩm Tấn phớt lờ cô, chỉ đứng đó không nhúc nhích.
Thu Tuỳ nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao gầy và thờ ơ của anh, hít một hơi thật sâu, quay người chạy về phía đồn cảnh sát.
Viên cảnh sát đưa Thẩm Tấn rời đi trước đó vẫn còn có ấn tượng với cô: "Sao vậy?"
Thu Tuỳ cắn chặt môi dưới, cơn đau nhẹ khiến cô hạ quyết tâm, những ngón tay nắm chặt của cô hơi trắng bệch, một phiên dịch viên tiếng Nga hàng đầu như cô lại nói lắp bắp bằng tiếng Nga: "Tôi muốn hỏi, người vừa mới cũng tôi rời đi kia, khi ghi chép biên bản, anh ấy nói tiếng Trung, tiếng Anh hay là..."
Cô hít một hơi thật sâu, như thể vừa vượt qua một chướng ngại vật cực kỳ khó, rồi thốt ra mấy chữ cuối cùng: "Hay là, Tiếng Nga."
Viên cảnh sát sửng sốt một lúc, có lẽ anh ta không ngờ cô lại hỏi câu này, nhưng anh vẫn thành thật trả lời cô: "Tiếng Nga, anh ta nói tiếng Nga lưu loát, không có vấn đề gì khi giao tiếp cả. Nhưng có một người Trung Quốc khác lại nói tiếng Nga lắp bắp nên chúng tôi chỉ có thể tìm một cảnh sát nói tiếng Anh tốt để giao tiếp với anh ấy..."
Thu Tuỳ nghe không rõ những lời còn lại, bước chân nặng như chì, đứng đó một lúc, ý thức của cô dần dần quay lại.
Cô gật đầu với viên cảnh sát, vì chạy lâu và kiệt sức về thể chất lẫn tinh thần, giọng Thu Tùy có chút khàn khàn: "Cảm ơn, tôi đi trước."
Thu Tuỳ không đi xa, cô đứng ở cửa đồn cảnh sát, dưới ánh đèn đường, thân hình của Thẩm Tấn thon dài dưới ánh đèn và ánh trăng, dáng người mảnh khảnh, cao lớn, lưng quay về phía cô, trước sau vẫn không quay đầu lại.
Sau khi chăm chú nhìn bóng người đó một lúc, cô lấy điện thoại di động ra và gọi lại cho Phó Minh Bác.
Phó Minh Bác lần này nhanh chóng bắt máy: "Chị Thu Tuỳ, anh họ em ổn chứ?"
"Không sao đâu", giọng Thu Tuỳ trở lại bình tĩnh như thường, chỉ có đôi mắt đỏ hoe lộ ra một chút cảm xúc mà Phó Minh Bác không thể thấy: "Chị muốn hỏi em một chuyện."
Phó Minh Bác: "Cái gì?"
Thu Tuỳ nâng cằm, nhắm mắt lại, không dám để nước mắt chua xót chảy ra: "Chị nhớ em từng nói lý do em học tiếng Nga là do ảnh hưởng từ một người anh họ. Chị khá tò mò, người anh họ đó có phải là anh Thẩm không?"
Giọng nói kiên quyết của Phó Minh Bác phát ra từ điện thoại: "Đúng, là anh Thẩm. Em tưởng chị đã biết từ lâu rồi, chị Thu Tuỳ. Lúc đó em..."
Thu Tuỳ không còn đủ kiên nhẫn để nghe nữa, liền trực tiếp ngắt lời Phó Minh Bác: "Xin lỗi đã cắt ngang lời của em. Thời gian cấp bách, chị hỏi em một vấn đề nữa."
Phó Minh Bác sửng sốt một chút: "Chị Thu Tùy, cứ nói đi."
Thu Tùy hít sâu một hơi, đầu ngón tay cứng ngắc đến không cảm nhận được gì, lúc này nhịp tim chậm lại: "Chị hỏi em."
Cô mở mắt ra, bóng dáng cao lớn trong trẻo cách đó không xa lại hiện ra, cô chớp mắt, hơi thở yếu ớt gần như ngừng thở: "Anh Thẩm, anh họ của em tại sao lại học tiếng Nga?"
Phó Minh Bác có lẽ vừa mới tỉnh dậy, không suy nghĩ nhiều tại sao Thu Tuỳ lại hỏi câu này, cậu chỉ thành thật trả lời Thu Tuỳ.
"Bởi vì anh họ em đã đến Nga rất nhiều lần. Anh ấy từng mang theo một phiên dịch viên, nhưng sau đó anh ấy không thích người phiên dịch, cảm thấy không thoải mái khi đến Nga nên đơn giản là tự mình học tiếng Nga. Lúc đầu em nghĩ anh ấy có đầu tư kinh doanh ở Nga nhưng sau này em mới biết giai đoạn đầu anh ấy thường sang Nga, căn bản không hề đầu tư gì ở đó, anh ấy chỉ sang Nga cho vui thôi, em đoán chắc là do mỹ nữ Nga có ngực to eo nhỏ, khắp mọi nơi..."
Khi đang nói, Phó Minh Bác đột nhiên dừng lại, dường như nhận ra rằng trước mặt là người hướng dẫn thực tập tiếng Nga của mình, cậu đã tuỳ tiện nói mỹ nữ Nga có ngực to eo nhỏ là không phù hợp.
"Chị Thu Tuỳ", giọng điệu của Phó Minh Bác đột nhiên trở nên lúng túng, "Ý em không phải vậy. Hãy giả vờ như chị không nghe thấy câu cuối cùng."
"Được", Thu Tuỳ không chút do dự đồng ý, "Vậy cũng nhớ kỹ."
Phó Minh Bác: "Cái gì?"
Thu Tuỳ bình tĩnh nói, không hề thay đổi vẻ mặt: "Cứ coi như chị chưa từng gọi điện cho em."
Phó Minh Bác: "A?"
Thu Tuỳ: "Chị chưa bao giờ biết đến chuyện giám đốc Thẩm biết tiếng Nga."
Phó Minh Bác: "A?"
Thu Tuỳ: "Em không hiểu những gì chị vừa nói sao? Người đẹp Nga có ngực to eo thon, và họ ở khắp mọi nơi..."
Phó Minh Bác lập tức ngắt lời cô: "Hiểu rồi! Chị Thu Tuỳ chưa từng gọi điện cho em hôm nay, và chị không biết anh Thẩm biết tiếng Nga, cũng như không biết rằng anh họ em đã đến Nga nhiều lần để ngắm những mỹ nữ người Nga này."
"Ừ", Thu Tuỳ bình tĩnh nói, "Cúp máy đây."
Sau khi cúp điện thoại, Thu Tuỳ đứng đó với nội tâm phức tạp, không nói nên lời, cũng không đi nổi.
Ngay cả khi Thẩm Tấn đến quán bar và bị bao vây bởi nhiều kẻ say rượu, Thu Tuỳ cũng không đặc biệt sợ hãi và vẫn nghĩ ra cách thoát thân một cách lý trí và bình tĩnh.
Tuy nhiên, lúc này cô đang đứng ở cửa đồn cảnh sát, không còn sợ hãi bóng tối vô tận, nhưng đầu óc cô lúc này như hồ nhão, hỗn loạn, hiếm khi cô không thể sắp xếp được suy nghĩ của mình.
Sau khi xác nhận Thẩm Tấn có thể nói tiếng Nga, rất nhiều thứ trong ký ức hiện lên trong đầu cô.
Khi cô ở Moscow, Thẩm Tấn biết tiếng Nga, nhưng anh vẫn hỏi cô nói chúc mừng năm mới bằng tiếng Nga như thế nào.
Họ đã ở Moscow và cùng nhau xem màn bắn pháo hoa đêm giao thừa đầu tiên sau khi gặp lại.
Cô không biết Thẩm Tấn nói câu chúc mừng năm mới kia cho ai, nhưng lời chúc mừng năm mới của cô, bằng tiếng Trung và tiếng Nga, đều là dành cho Thẩm Tấn.
Sau đó, là ở Irkutsk.
Thẩm Tấn, người có thể giải thích trôi chảy những gì đã xảy ra với cảnh sát tại đồn cảnh sát bằng tiếng Nga, lại yêu cầu cô làm phiên dịch cá nhân cho dự án trao đổi chính trị và kinh doanh.
Cô không biết ý định của Thẩm Tấn là gì, là anh muốn có thêm cơ hội thân thiết với cô, hay là muốn cho em họ, cũng là thực tập sinh bên cạnh cô, Phó Minh Bác, một cơ hội để trải nghiệm.
Lại sau đó, khi họ đến một trung tâm mua sắm nhỏ để mua rượu.
Hai người Nga nói chuyện bằng tiếng Nga từ phía sau nói bọn họ là một cặp đôi gắn bó như cặp song sinh, ngoài ra còn thẳng thắn nói họ chọn rượu là để trợ hứng trước khi lâm trận.
Cô không biết Thẩm Tấn thông thạo tiếng Nga có nghe thấy những lời nhận xét này hay không, Thẩm Tấn như là nghe không hiểu nên nhờ cô dịch lời của hai người Nga, nhưng sau khi gửi cho cô một bức ảnh chụp chung, ý vị không rõ nói uống rượu để trợ hứng.
Nhắc đến bức ảnh chung đó, Thu Tuỳ càng nghĩ đến càng cảm thấy bối rối hơn.
Thẩm Tấn thông thạo tiếng Nga nhưng anh không muốn cô biết điều đó.
Tại sao.
Là vì cảm thấy mình thật ngu ngốc khi học tiếng Nga sao? Cho nên không muốn thừa nhận rằng trong cuộc đời quý giá của mình lại làm sai một việc?
Khi mua rượu Nga, anh đã sử dụng phần mềm dịch thuật để dịch dòng chữ trên chai, vô tình lướt qua ảnh chai rượu mà chuyển sang bức ảnh đầu tiên họ chụp cùng nhau.
Cô không biết tay Thẩm Tấn bị trượt là cố ý hay vô ý.
Về cuộc điện thoại với Phó Minh Bác.
Trên thực tế, Phó Minh Bác đã đúng, mỹ nữ người Nga ở khắp mọi nơi và hầu như tất cả họ đều có bộ ngực khủng và vòng eo thon.
Thu Tuỳ vô thức cúi đầu, liếc nhìn chính mình.
Mặc dù vậy, hình dáng của cô, cũng có vẻ ổn.
Cô không biết trước khi đến Nga đầu tư kinh doanh, Thẩm Tấn đã đến Nga nhiều lần như vậy, người đẹp mà anh nhìn thấy là ai? Ở nơi đó, có khả năng có một người là Thu Tuỳ cô không?
Thu Tuỳ dường như có câu trả lời cho mọi câu hỏi trong lòng, nhưng không chắc chắn đáp án.
Tất cả những nghi ngờ chưa được giải đáp đang quay cuồng trong suy nghĩ khiến cô bồn chồn, cô thậm chí không tìm ra được căn nguyên của những câu hỏi này, cũng như không tìm ra manh mối nào để trả lời.
Đêm tối, gió chiều tháng giêng ở Nga không hề dịu, mang theo những đợt se lạnh.
Thu Tuỳđịnh thần lại, tạm thời giải thoát bản thân khỏi mọi nghi ngờ khó hiểu, lấy điện thoại di động ra xem xét.
8 giờ tối.
Trương Gia Ninh gửi cho cô một vài tin nhắn vô thưởng vô phạt trên WeChat, Thu Tuỳ nhìn những tin nhắn đó, cảm thấy hơi bối rối vô cớ.
Cô chợt nhớ tới lời nói dứt khoát của Trương Gia Ninh.
[Dù sao, theo tớ, Thẩm Tấn không chỉ quan tâm đến cậu một chút, anh ấy chính là đối với cậu nhớ mãi không quên, yêu câu đến mức không có cậu thì không sống được!!!! ]
Là vậy sao?
Thu Tùy cắn môi dưới, cô cảm thấy câu trả lời này quá khó tin.
Làm sao có thể tồn tại một người như vậy?
Cô và Thẩm Tấn đã xa nhau nhiều năm như vậy.
Từ đó đến nay, trong ấn tượng của cô, Thẩm Tấn luôn là một người kiêu ngạo.
Khi đó, chính vì quá ý thức được sự kiêu ngạo của Thẩm Tấn nên khi chia tay Thẩm Tấn, cô đã chọn con đường quyết đoán nhất và không thể thay đổi được.
——Nói với Thẩm Tấn rằng cô đã có người mới, thậm chí còn mời Cố Trạch Tùng hợp tác.
Cô vẫn còn nhớ sự hoài nghi và tổn thương trong ánh mắt Thẩm Tấn lúc đó, vô cùng ấn tượng.
Đến bây giờ, mỗi lần nghĩ đến, cô đều cảm thấy mình quá tàn nhẫn.
Chia tay như vậy, Thẩm Tấn làm sao còn có thể nhớ cô?
Sau khi gặp lại, họ có thể ở bên nhau một cách hòa bình và thoải mái, Thu Tuỳ cảm thấy điều này là do Thẩm Tấn đã tận tình tận nghĩa đối với cô.
Thu Tuỳ nhìn thẳng vào bóng người cách đó không xa.
Cô quay lại đồn cảnh sát hỏi vài câu, gọi điện thoại với Phó Minh Bác, sau đó đứng ở cửa đồn cảnh sát, đầu óc lang thang hồi lâu, tổng cộng cô lãng phí khoảng mười phút.
Mười phút qua, người đàn ông dưới ánh đèn đường vẫn ung dung đứng đó, uể oải như mọi khi, không hề ngoảnh lại.
Có vẻ như anh không quan tâm đến cô, nhưng cũng giống như anh đang kiên quyết chờ đợi cô mà không có lý do.
Cô chợt thấy trong lòng ngột ngạt và hoảng sợ, đồng thời, những cảm xúc chua chát không thể kiềm chế nổi lên, dần dần tràn ngập trong lòng và lan đến cổ họng.
Thu Tuỳ chớp chớp mắt, hít một hơi thật sâu, dường như trong một khoảnh khắc nào đó, cô đã đưa ra một quyết định vội vàng liều lĩnh mà không cần suy nghĩ kỹ, nhưng cô cũng không có ý định suy nghĩ kỹ.
Cô không bao giờ thích những điều chưa biết, cũng không thích những điều chưa được giải quyết.
Giống như khoảnh khắc này.
Cô không biết rõ Thẩm Tấn, nhưng cô biết rõ chính mình.
Cô không chắc chắn về tình cảm của Thẩm Tấn dành cho mình, nhưng cô đủ chắc chắn về tình cảm của mình đối với Thẩm Tấn.
Nếu đã như vậy, thử kiểm tra xem tình cảm của Thẩm Tấn dành cho cô có tốt hơn không.
Tóm lại, trong lòng cô ít nhiều cũng có câu trả lời.
Dù sao thì, thích một ai đó, không có gì sai, không vi phạm pháp luật và cũng không thể nào khống chế.
Dù sao đi nữa, vẫn tốt hơn hiện tại.
Bởi vì cô không chắc chắn về tình cảm của Thẩm Tấn dành cho mình, cũng bởi vì cô không biết Thẩm Tấn bây giờ là người như thế nào, nên cô đã để chuyện chưa giải quyết này treo lơ lửng trên đầu, khiến cô luôn do dự, mờ mịt, không có biện pháp.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng về vấn đề này, Thu Tuỳ mím môi dưới, bước chân cứng nhắc cuối cùng cũng tiến về phía Thẩm Tấn.
Cô vẫn đang mặc chiếc áo khoác màu xanh lam mà cô đã chọn cách đây không lâu cho Thẩm Tấn, mặc dù chiếc áo này nhìn có vẻ không có ý nghĩa về mặt thiết kế nhưng Thu Tuỳ cũng phải thừa nhận rằng chất liệu của quần áo thương hiệu nổi tiếng quả thực rất tốt, giúp cô ngăn cản không ít gió lạnh buổi đêm.
"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ đi đến chỗ đèn đường, đứng ở đó, hai mắt đỏ hoe, giọng nói có chút run rẩy: "Anh bị thương có nặng không?"
Thẩm Tấn quay đầu lại, vô cảm liếc nhìn cô.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Thu Tuỳ có thể nhìn thấy rõ ràng những vết bầm tím trên mặt Thẩm Tấn, vết máu ở khóe miệng, quần áo rách nát và vùng má sưng tấy.
Mặc dù đã xem qua cách đây không lâu nhưng Thu Tuỳ không khỏi cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy một lần nữa.
Môi cô tái nhợt, đột nhiên hối hận vì đã gọi điện thoại cho Thẩm Tấn ra ngoài uống rượu.
Nếu Thẩm Tấn không ra ngoài uống rượu thì anh đã không gặp rắc rối như vậy.
Thẩm Tấn cũng không để ý nhiều, chỉ là dời ánh mắt, bình tĩnh nói: "Sao cô đi lâu như vậy?"
Anh quay người định rời đi, nhưng Thu Tuỳ không khỏi đưa tay ra nắm lấy cổ tay anh.
Khi Thu Tuỳ nắm cổ tay Thẩm Tấn, ngón tay cô cứng đờ.
Cô chỉ thực hiện một động tác trong tiềm thức, muốn đưa Thẩm Tấn đến bệnh viện kiểm tra.
Nhưng khi nắm lấy cổ tay Thẩm Tấn, cô mới giật mình nhận ra cổ tay Thẩm Tấn quá lạnh.
Lạnh đến mức dường như không có nhiệt độ, độ ấm nơi đầu ngón tay của cô giảm mạnh khiến cô không khỏi hơi co người lại.
Khi đó Thu Tuỳ mới nhận ra rằng chiếc áo khoác màu xanh của Thẩm Tấn dường như đã được khoác lên vai cô.
Quần áo của Thẩm Tấn bị rách nhiều mảnh, nhiệt độ ở Nga vào tháng 1 cực kỳ thấp, gió lạnh gào thét xuyên qua từ những bộ phận sờn rách.
Không lạnh mới lạ!!!
Thu Tuỳ càng nghĩ càng tức giận, Thẩm Tấn người này không biết sao lại thế này, như thể anh đã mất đi khả năng phán đoán nhiệt độ sau trận ẩu đả, cũng không biết phải tìm cô lấy lại chiếc áo khoác màu xanh.
Thu Tuỳ định thần lại, đang định đưa tay cởϊ áσ khoác trên vai thì nghe thấy giọng nói từ tốn của Thẩm Tấn.
"Cô không đến mức như vậy chứ."
Thu Tuỳ dừng lại, tự hỏi Thẩm Tấn có ý gì khi nói điều này.
Sau đó, cô nhìn thấy Thẩm Tấn rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào ngón tay trắng nõn của cô đang nắm lấy cổ tay anh, ý tứ trong giọng điệu không rõ ràng: "Thấy tôi bị thương, không còn sức lực để chống cự, cho nên cô muốn lợi dụng tôi à?"
Thu Tuỳ: "..."
Cô hiện tại không có tâm tình nói nhảm với Thẩm Tấn, cô không phải bác sĩ, cô không biết Thẩm Tấn bị thương ngoài da hay nội thương, nhưng nhìn vết thương kinh người và đáng sợ, Thu Tuỳ cảm thấy ưu tiên hàng đầu là đưa Thẩm Tấn đi đến bệnh viện kiểm tra.
"Anh yên tâm", Thu Tuỳ âm thầm thở hắt ra, thay vì tranh cãi với Thẩm Tấn, cô nói theo lời của Thẩm Tấn, "Bây giờ tôi thực sự không muốn chiếm tiện nghi của anh."
Cô bước về phía Thẩm Tấn vài bước, đang định cởi chiếc áo khoác màu xanh trên vai, Thẩm Tấn đột nhiên cau mày.
"Cô đang làm gì vậy?" Thẩm Tấn lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với cô, một bộ dáng người sống chớ đến gần, "Nếu không muốn chiếm tiện nghi của tôi thì tại sao lại cởϊ qυầи áo trước mặt tôi?"
Thu Tuỳ: "..."
Cô nhắm mắt lại, kiềm chế xúc động trở về.
Ai! Cởi! Quần! Áo! Trước! Mặt! Anh! Ta!!
Anh! Ta! Bị! Ảo! Tưởng!!
Cô cảm thấy, Thẩm Tấn cần đi bệnh viện ngay lập tức!!
Kiểm tra toàn thân xem não anh ta có bị tổn thương không.
"Áo tôi cởi ra", Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu và mở mắt ra, "Là áo của anh. Nói chính xác thì đây gọi là trả lại đồ cho chủ nhân ban đầu của nó."
"Không cần", Thẩm Tấn đơn giản từ chối, ánh mắt ghét bỏ nhìn cô một cái, "Nếu bây giờ tôi mặc áo này vào, sẽ bị bẩn."
Thu Tuỳ sửng sốt một lúc, không hiểu ý anh là gì.
"Ý nghĩa là gì?"
Thẩm Tấn hơi nghiêng đầu giải thích: "Quần áo của tôi bây giờ bẩn hết rồi, nếu tôi mặc chiếc áo khoác này thì chiếc áo khoác này cũng sẽ bị bẩn. Tôi là người khó chiều, không thích giặt quần áo, cô trước cứ mặc thay tôi, sẽ không bị bẩn."
Thu Tuỳ: "..."
Bây giờ cô gần như chắc chắn.
Đầu của Thẩm Tấn chắc chắn bị hỏng rồi.
Sau này đến bệnh viện, nhất định phải nhờ bác sĩ kiểm tra toàn bộ đầu óc của Thẩm Tấn, đừng để bị mất trí nhớ, không chừng còn có thể quên mất cô, như vậy sẽ rất đáng sợ.
"Trên thế giới này có một thứ", Thu Tuỳ mím môi, kiên nhẫn nói: "Gọi là máy giặt."
Cô không thèm quan tâm đến vẻ mặt hay lời phản bác của Thẩm Tấn, cô cởϊ áσ khoác ra, nhìn Thẩm Tấn lần nữa.
"Ngoài ra, nếu không muốn quần áo của mình bị bẩn thì anh không nên đưa áo khoác cho tôi, bởi vì chiếc áo khoác đó mặc trên người tôi nhìn có vẻ sạch sẽ hơn, cũng không khác gì mặc trên người anh, đều sẽ bẩn cả thôi. Nếu anh khó chiều đến mức không muốn dùng máy giặt, tôi khuyên anh nên khỏa thân, không cần mặc quần áo ".
Thẩm Tấn nhìn thẳng vào cô, đột nhiên nhếch khóe môi.
"Trực tiếp khỏa thân?"
"Thu Tuỳ", giọng điệu của anh đột nhiên trở nên cà lơ phất phơ, như thể đã nhìn thấy được suy nghĩ của cô, "Cô quả nhiên muốn chiếm tiện nghi của tôi."
Thu Tuỳ:?
Thẩm Tấn liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, lần này anh lùi lại vài bước, nhìn cô có chút xa cách: "Tôi không cho phép cô cởϊ qυầи áo trước mặt tôi, vậy nên cô liền hao hết tâm tư muốn cởϊ qυầи áo của tôi."
Giọng điệu của anh thô ráp và kiên quyết, anh chậm rãi nói thêm, như muốn bác bỏ một số suy nghĩ của cô: "Nhìn cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của tôi, cô đang mơ à"
Thu Tuỳ: "..."
!!!!!!!!
Cô hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại những cảm xúc đang suy sụp của mình.
Ai muốn nhìn thấy cơ thể trần trụi của anh ta?!!!!
Cho dù có thì cũng không phải lúc này!!!!!
Thu Tuỳ không có ý định dính líu đến Thẩm Tấn.
Cô cảm thấy bệnh tình của Thẩm Tấn bây giờ khá nghiêm trọng, nếu không đến bệnh viện chữa trị kịp thời, cô sợ bệnh tình sẽ chuyển biến xấu, gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Thu Tuỳ một tay nắm lấy chiếc áo khoác màu xanh, bước vài bước về phía Thẩm Tấn.
Trước khi Thẩm Tấn kịp phản ứng, cô đã kiễng chân lên và khoác chiếc áo khoác xanh lên vai Thẩm Tấn với tốc độ nhanh như chớp.
Thu Tuỳ nâng cằm, trong giọng điệu có chút hung ác, nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Tấn: "Nếu anh cởi một kiện quần áo."
Thẩm Tấn:?
Sắc mặt Thu Tùy không đổi, trong giọng nói bình tĩnh có chút tàn nhẫn: "Tôi sẽ cùng anh cởi một kiện quần áo. Tôi là người nói gì thì làm."
Thẩm Tấn: "..."
Không biết câu nói cuối cùng có tác dụng gì không, Thẩm Tấn nhướng mày, hiếm khi không nói nhiều, thành thật túm cổ áo, mặc áo khoác không buông ra.
Nhìn thấy Thẩm Tấn không cởϊ áσ khoác, Thu Tuỳ thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cảm thấy thoải mái, Thu Tuỳ ngửi thấy một mùi lạ.
Đó là mùi máu.
Trước đây, Thẩm Tấn tựa hồ sợ bị cô chiếm tiện nghi nên luôn duy trì khoảng cách với cô, hơn nữa, gió đêm ở Irkutsk quá mạnh, mùi máu đã bị gió thổi bay từ lâu, Thu Tuỳ căn bản không nhận thấy được.
Bây giờ, cô không chuẩn bị trước mà tiếp cận Thẩm Tấn, mặc quần áo cho Thẩm Tấn, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng được rút ngắn, gần đến mức khi Thu Tuỳ ngước mắt lên, cô có thể thấy rõ hàng mi cong vυ"t của Thẩm Tấn và đếm xem anh có bao nhiêu sợi lông mi, đủ để cảm nhận rõ ràng mùi máu nồng nặc.
Mũi của Thu Tuỳ cảm thấy chua chát, hốc mắt lại đỏ lên.
Cô không quan tâm đến điều gì khác, chỉ đưa tay kéo Thẩm Tấn.
Vai và ngón tay của Thu Tuỳ không khỏi run rẩy lần nữa, như là vì lạnh, lại như vì quá sợ hãi.
Mặc dù cuộc sống của cô trong gia đình họ Du kể từ khi còn nhỏ đã không thoải mái lại phải nín nhịn, nhưng ít nhất cô đã lớn lên an toàn về mặt tâm lý và Thu Tuỳ cũng không bị thương nặng về thể chất.
Trong hơn hai mươi năm, Thu Tuỳ chưa bao giờ ngửi thấy mùi máu nồng nặc như vậy ở cự ly gần.
Mùi máu tanh này đến từ Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ không biết, là vì cô chưa từng ngửi thấy mùi máu nên cảm thấy vết thương của Thẩm Tấn nghiêm trọng, hay là vì mùi máu quả thực quá nồng khiến cô rùng mình.
"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ lúc này không có cách nào ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tấn, cô chỉ có thể cúi đầu tránh đi bộ dáng thản nhiên của anh, "Chúng ta đến bệnh viện xem qua."
Thẩm Tấn cười khinh thường, từ chối không chút do dự, quyết đoán lại dứt khoát: "Không, về khách sạn đi."
Thu Tuỳ cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi trào nơi hốc mắt, không biết vì sao, Thu Tuỳ đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Thẩm Tấn——
Đó là ngày cô nhầm người gửi thư tình cho mình là Thẩm Tấn.
Có vẻ cũng giống như thế này.
Cô không khỏi rơi nước mắt trước mặt Thẩm Tấn, rõ ràng người sai không phải Thẩm Tấn, rõ ràng lúc đó Thẩm Tấn và cô chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên, rõ ràng là vào thời điểm đó bọn họ còn chưa ở bên nhau.
Tuy nhiên, khi Thẩm Tấn nhìn thấy cô khóc, anh dường như mềm lòng hơn, không nói thêm lời giễu cợt nào nữa.
Thẩm Tấn có vẻ là như vậy.
Anh không muốn nhìn thấy con gái khóc.
Nói cách khác, không thể nhìn thấy cô khóc.
Nói chính xác hơn, anh không thích nhìn thấy cô gái mình thích khóc trước mặt anh.
Khoảnh khắc những ký ức quá khứ hiện lên trong đầu, Thu Tuỳ đột nhiên nảy ra một ý tưởng kỳ lạ.
Cô không nóng lòng xác định trái tim Thẩm Tấn, nhưng cô quả thực có ý định thử trái tim Thẩm Tấn.
Bây giờ hoặc không bao giờ.
Nếu bây giờ cô vẫn là người Thẩm Tấn thích.
Hoặc có thể Thẩm Tấn vẫn còn thích cô một chút.
Liệu Thẩm Tấn có còn như trước, miễn cưỡng để cô khóc?
Trong trường hợp này, tốt hơn hết là cô nên để mọi việc diễn ra tự nhiên.
Để nước mắt rơi trên tay Thẩm Tấn, xem Thẩm Tấn có còn như trước nữa không, mềm lòng, miệng buông lỏng, ngoan ngoãn đi theo cô đến bệnh viện.
Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trong mắt cô ban đầu được Qiu Sui kiềm chế để chúng không rơi xuống.
Trong khoảnh khắc ý tưởng tuyệt vời này chợt nảy ra, những giọt nước mắt dường như đã nhận được sự chỉ dẫn từ đại não, phịch một tiếng, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, nhỏ xuống mu bàn tay Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ chớp mắt, tiến lại gần vài bước, ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, như hoa lê trong mưa, toàn thân xinh đẹp, mang theo nước mắt, lại mỏng manh đến mức không khỏi khiến người khác phải cúi mình.
Cô nhìn thẳng vào Thẩm Tấn, giọng nói nhẹ nhàng run rẩy, ngữ điệu mềm mại đến mức gần như không ai có thể từ chối yêu cầu của cô: "Thẩm Tấn, chúng ta có thể đến bệnh viện được không?"
Lời vừa nói, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Nó chảy qua má Thu Tùy, sau đó lăn xuống và nhỏ xuống mu bàn tay của Thẩm Tấn.
Khi Thu Tuỳ mời Thẩm Tấn cùng nhau say một đêm, cô nghĩ tới hôm nay chính mình có khả năng sẽ khóc, nhưng không ngờ rằng lần này cô khóc thật.
Những giọt nước mắt chảy xuống như thể cô không thể kiềm chế được, một phần vì cô thực sự lo lắng cho Thẩm Tấn, một phần là vì những suy nghĩ kỳ lạ chợt đến trong cô.
Thu Tuỳ dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, vừa nhìn Thẩm Tấn với đôi mắt đẫm lệ, muốn từ khuôn mặt không đổi sắc của Thẩm Tấn, nhìn ra một chút biểu cảm không đành lòng.
Qua đôi mắt đẫm lệ, Thu Tuỳ thấy rõ vẻ mặt lạnh lùng vốn có của Thẩm Tấn quả thực đã dần thay đổi -
Anh không hề tỏ ra không chịu nổi, ngược lại nhếch khóe môi lên một chút, như thể nhìn thấy cô bật khóc là điều gì đó khiến Thẩm Tấn vô cùng vui mừng.
*
Ngay từ khi gặp lại Thu Tuỳ, Thẩm Tấn đã biết danh hiệu người đẹp lý trí trong giới phiên dịch đồng thời chắc chắn không phải hư danh.
Cho dù giờ phút này gặp một người đàn ông say rượu, cho dù cách đây không lâu đột nhiên được sắp xếp làm thông dịch viên tạm thời cho bài phát biểu của Antip, hoặc là giả vờ không quen biết anh và đưa ra những nhận xét xem tướng vô nghĩa khi gặp anh.
Thu Tuỳ luôn lý trí, thong dong và điềm tĩnh, cho dù trong lòng đang hoảng loạn nhưng cũng có thể che đậy sự hoảng loạn của mình, khiến bản thân trở nên kiên cố, không thể phá vỡ.
Dù có chuyện gì xảy ra, anh dường như chưa bao giờ thấy Thu Tuỳ mất kiểm soát.
Nói chính xác thì không hẳn vậy.
Sau khi gặp lại, anh cũng từng chứng kiến
Qiu Sui mất kiểm soát một lần.
Đó là vụ va chạm từ sau đuôi xe.
Trương Gia Ninh đã dùng mọi tâm tư để tác hợp bọn họ bằng cách thêm thông tin liên lạc của nhau.
Vào lúc đó, sự cáu kỉnh không thể kiểm soát của Thu Tuỳ gần như không chút che giấu, cô bực bội đến mức gần như phá vỡ lớp ngụy trang luôn bình tĩnh trên khuôn mặt.
Thẩm Tấn luôn ngưỡng mộ những nhân viên như Thu Tuỳ, đây rõ ràng là người sẽ không để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến công việc của mình.
Là một nhà tư bản lạnh lùng, đương nhiên anh yêu thích những nhân viên như vậy nhất.
Đáng tiếc anh không phải là ông chủ của Thu Tuỳ, và Thu Tuỳ cũng không phải là nhân viên của anh.
Lần đầu tiên trong đời, anh ghét một người lý trí và điềm tĩnh, anh ghét việc người này đã một lần mất kiểm soát bản thân chỉ vì không muốn thêm phương thức WeChat của chính mình.
Sau khi gặp lại, Thẩm Tấn dùng vô số thủ đoạn để xé bỏ lớp ngụy trang bình tĩnh nhìn không ra sơ hở trên khuôn mặt Thu Tùy.
Trong khi lựa chọn rượu trong trung tâm thương mại, anh cố tình hỏi, hai người Nga đang nói chuyện sau lưng anh đã nói gì.
Khi mở cửa, anh cố tình hạ cổ áo choàng tắm xuống, giấu đi một số suy nghĩ đồng thời cũng ấp ủ những tâm tư.
Khi anh nói với Thu Tuỳ muốn uống rượu trợ hứng, anh muốn xem liệu cô có cảm xúc nào khác ngoài việc bình tĩnh không.
Đáng buồn thay, không có.
Cô vẫn không chút dao động, lại cực kỳ giỏi trong việc xử lý vấn đề, bình tĩnh giải quyết mọi việc.
Mãi cho đến bây giờ.
Đến giờ phút này.
Thẩm Tấn nhếch môi dưới.
Cuối cùng thì.
Cuối cùng anh đã thấy Thu Tuỳ mất kiểm soát.
Không phải vì lảng tránh thêm thông tin liên lạc của anh mà vì cô nóng lòng muốn đưa anh đến bệnh viện khám.
Thậm chí trong lòng anh còn dâng lên một ác ý thú vị——
Thu Tuỳ khóc, khá xinh đẹp.
Thu Tuỳ mất khống chế như vậy, anh còn chưa có xem đủ.
Anh muốn, Thu Tuỳ mất kiểm soát nhiều hơn, càng mất kiểm soát thì càng tốt.
Nếu có thể, anh muốn được thấy Thu Tuỳ trở nên mong manh và đau lòng khi khóc như thế này vào những dịp khác.
Khóe môi Thẩm Tấn bất giác cong lên một chút.
Anh thậm chí còn lùi lại vài bước, nheo mắt lại nhìn Thu Tuỳ, người đang khóc trong nước mắt, với vẻ mặt nhàn nhã.
Thu Tuỳ chớp chớp mắt, không biết đã bao nhiêu lần đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, cũng không biết bao nhiêu lần cô nhẹ nhàng yêu cầu Thẩm Tấn đi bệnh viện.
Nhưng người đàn ông này không biết chuyện gì đang xảy ra, anh thờ ơ, trên mặt không có chút gợn sóng.
Một lúc sau, Thu Tuỳ nhìn Thẩm Tấn lùi lại vài bước.
Thẩm Tấn liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, lông mày hơi nhướng lên, toàn thân tràn ngập cảm xúc vui mừng, khóe môi tự nhiên cong lên, khí chất tà ác hiện rõ.
Ngay sau đó, Thu Tuỳ nghe thấy giọng nói lười biếng, chậm rãi từ tốn của Thẩm Tấn dần dần vang lên, đặc biệt rõ ràng dưới ánh đèn đường yên tĩnh.
"Cứ tiếp tục khóc đi."
"Khóc to hơn đi."
"Khóc càng thảm càng tốt."
"Một cái cau mày có nghĩa là tôi thua."