Chuyện lần trước coi như không truy cứu. Triệu vương lần này mời chúng ta Nam hành chắc chắn có chuyện quan trọng. Theo như Triệu vương tiết lộ, chính là vì “Võ mục di thư”. Tương truyền di thư này vốn do Nhạc Phi để lại, trên đó có ghi chép tinh hoa chiến thuật cùng trận pháp của Nhạc tướng quân, Tống đế hồ đồ, lại để Kim nhân thuận lợi biết được bí mật trong sách. Chỉ đợi Triệu vương lo liệu xong, chúng ta lập tức xuất phát.
Nhiệm vụ nghe ra rất đơn giản, không phải sao? Cho dù đại nội cao thủ của Tống quốc có nhiều hơn đi nữa, chỉ cần do thám được chính xác địa điểm, thì trộm sách đi còn không phải chuyện lấy đồ trong túi?
Ta nghiêng người, lười biếng ngáp một cái.
“Thiếu chủ gần đây tâm sự nặng nề, có muốn thϊếp đây tìm một vài nữ tử Giang Nam để thiếu chủ thay đổi khẩu vị?” Tỳ thϊếp bên cạnh cẩn trọng lấy lòng ta.
Ta có chút suy nghĩ: “Ngươi nói xem, thế nào là đẹp?”
“Đẹp sao?” Tỳ thϊếp cười tươi như hoa, “Đẹp hẳn là như thiếu chủ vậy, bạch y phiêu phiêu, phong thần tuấn tú, mặt như quan ngọc.”
“Không đúng,” Ta lắc đầu, hai mắt khẽ nhắm, “Đẹp chính là, chính là một loại khí chất từ trong xương cốt tỏa ra, cùng khuôn mặt ngươi, gia thế, nhân phẩm đều không liên quan đến.” Trước mắt lại hiện ra dáng người ưu nhã toàn thân hồ lục cẩm đọa, tuyệt thế vô song, trác nhĩ bất quần* (xuất sắc hơn người), hương khí nhàn nhạt như tơ.
Hai mắt chợt mở, trước mắt lại là đám cơ nhi kia, tục mị bất kham, nhục khí hồn trọc. Ta lòng đầy phiền muộn phất phất tay, ý bảo các nàng lui xuống. Nhớ tới cơ thϊếp của Âu Dương Khắc ta đều là mỹ nhân thiên hạ khó kiếm, ngay cả hậu cung hoàng đế cũng chưa chắc sánh được, hôm nay rốt cuộc là thế nào, lại bị một nam tử khiến cho tâm phiền ý loạn.
Nhắc đến Hoàn Nhang Khang, không khỏi nhớ đến Hoàn Nhan Hồng Liệt. Người Lục vương gia này quá am hiểu tâm tư, biết tìm người trong giang hồ trợ giúp, tin tức rộng rãi, lúc làm việc hiệu suất lại cao, chút chuyện ngoài ý muốn nếu có phát sinh đều bị tẩy sạch, không để lại dấu vết. Ta âm thầm hạ quyết tâm, nếu võ mục di thư kia là võ công bí tịch, thì nhất định phải trộm cho thúc phụ xem một chút, tầng quan hệ với Kim quốc này, không kết cũng không sao.
“Âu Dương công tử, Âu Dương công tử, nhanh nhanh, bên Hoa Thúy các xảy ra chuyện!” Hạ nhân vương phủ chạy vội vào. Lòng ta trầm xuống, liền đứng dậy.
Lúc đến đại sảnh, thấy Linh trí thượng nhân đang cùng một đạo sĩ ác chiến, nhìn thân pháp đạo sĩ kia nhất định là một trong Toàn Chân thất tử, công phu hẳn là rất cao. Toàn Chân thất tử này, đánh đơn thì không nên trò trống gì, cả bảy cùng lên, trình diễn Bắc đẩu thấy tinh trận do lão nhân Vương Trùng Dương truyền xuống, thì coi mới được mắt. Không biết rốt cuộc là có chuyện gì, Toàn Chân thất tử có phải hay không đã đến đủ? Ta thấy cả hai đã đánh đến đỏ cả mắt rồi, hai người dùng hết mười thành công lực, song chưởng sắp tương giao, ta vội xoay người đứng giữa, hai tay bắt lấy cổ tay hai người, trên tay ngầm phát lực, cuối cùng đem hai tay ấy đánh ra, hóa giải trận điện quang hỏa thạch.
Cơn thịnh nộ cả hai nhanh chóng rút đi, đưa mắt nhìn ta, vẽ mặt hoảng hốt. Ta thấy hai người này coi như cũng có chút danh tiếng trên giang hồ, vừa rồi bị biểu hiện của ta làm cho chấn động, trong lòng không khỏi đắt ý.
“Âu Dương huynh thủ hạ lưu tình, đều là người một nhà cả!” Là Hoàn Nhan Khang. Thanh âm y ngay cả chút lo lắng thân thiết giả tạo cũng không có. Chỉ thấy y cười hì hì rời khỏi tịch gian, đi đến trước người đạo sĩ, khom người chào hỏi: “Sư thúc, một chút hiểu lầm, sư điệt thay ngài chịu tội.”
Ta mừng rỡ thuận nước giong thuyền, hướng đạo sĩ vuốt cằm cười, đi đến bên ghết ngồi xuống, nhìn xem cuối cùng là chuyện gì xảy ra.
Nguyên lai đạo sĩ này là Vương Xử Nhất một trong Toàn Chân thất tử, là sư đệ của Khâu Sử Cơ sư phụ Hoàn Nhan Khang. Người này nói mãi không ngừng, như muốn ám chỉ tiểu vương gia phẩm hạnh không tốt, ỷ thế hϊếp người. Nhảm nhí, có thế mà không khinh người, chẳng lẽ phải đợi đến lúc vô thế bị người kinh bạc mới phù hợp sao? Hoàn Nhan Khang cũng không buồn bực, cợt nhả ứng phó. Ta thưởng thức chén rượu, trông bộ dáng y thế này, càng thấy đáng yêu.
“Sư thúc, chớ giận, đệ tử biết sai, uống xong chén rượu bồi tội này, đệ tử sai người tiễn sư thức về.” Hoàn Nhan Khang môi hồng răng trắng, đầu mày cuối mắt đều hàm chứa ý cười, trong suốt như đứa trẻ không rành thế sự, sợ là ai thấy cũng không nỡ trách tội. Vương Xử Nhất một hơi uống xuống, ta biết y đã có chuẩn bị. Người này nha, càng nhìn vô hại đơn thuần, càng phải cẩn thận đề phòng, huống chi bộ dáng mới nãy của tiểu vương gia kia ta đã nếm qua rồi, bất quá, người năm tuổi chưa nhược quán, nhưng trình độ tâm ngoan thủ lạt tuyệt không dưới ta.