“Tiểu vương gia,” Một lần nữa mang nụ cười trêu tức, ta nhảy xuống, xuất hiện ở trước mặt hai người, “Mục cô nương.”
Nhìn hai người đang triền miên lại hoang mang rối loạn buông hai tay đang ôm nhau, ta cảm thấy vừa buồn cười vừa bi thương. Khán giả nay thành diễn viên, chỉ sợ là chuyện bi ai nhất trên đời.
Dương Khang lộ vẻ mặt tuấn tú ửng đỏ, nhưng theo bản năng đem Mục Niệm Từ đem ra sau, như sợ ta ra tay.
“Tiểu vương gia cũng không cần như thế,” Khóe miệng cong lên, chế giễu nói, “Âu Dương Khắc ta đây lúc nào làm thương tổn đến nữ nhân chưa?”
Nghe vậy Dương Khang lại lúng túng đến nói không ra lời, Mục Niệm Từ ở một bên cũng đỏ mặt, ánh mắt mơ hồ.
“Được rồi tiểu vương gia, chúng ta trở về nào.” Ta nghiêm mặt nói.
“Kẻ đáng chết này, Khang ca sẽ không theo người về đâu!” Dương Khang không dám nhìn ta, ngược lại thì Mục Niệm Từ căm giận nói. Ta lúc đầu còn cân nhắc mình không phải là đối với nữ nhân quá nuông chiều quá mặc kệ, với võ công của nàng, đang nói chuyện ta gϊếŧ nàng mười lần còn hơi quá.
“Ta như là người không hiểu phong tình như vậy sao,” Ta mở phiến cười, “Hắn đã luyến tiếc ngươi, chi bằng các ngươi cùng nhau về vương phủ đi, thế nào?”
Dương Khang nghe vậy ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc.
“Mục cô nương, ngươi nói đi? Vừa có thể cùng người thương song tú song tê (đêm ngày có nhay), lại gần kẻ thù, thật là nhất cử lưỡng tiện a.” Nói xong, ta đi lại gần Mục Niệm Từ từng bước.
“Không, Khang ca ngươi đừng nghe hắn!” Mục Niệm Từ nói xong với Dương Khang, lại xoay sang mắng người, “Âu Dương Khắc ngươi tiểu nhân đáng chết, ngươi gϊếŧ ta đi!”
Dương Khang không nói, chỉ bình tĩnh nhìn ta. Ta làm sao không nhìn ra thù hận trong mắt của hắn chứ, hắn hận ta lại dồn ép hắn như vậy, hắn hận mình tối hôm qua giao thân giao hồn cho ác ma như vậy. Thù hận của hắn ta thu nhận toàn bộ, ta có thể hận đến nơi nào?
Giằng co thật lâu, ta ra vẻ thở dài một hơi, cười thở dài: “Đã như thế, tiểu vương gia bảo trọng, từ nay về sau thỉnh không cần quay về vương phủ nữa, lại càng không phải phụ lòng Mục cô nương.”
Không để ý nét kinh ngạc trên mặt hai người, ta xoay người phiêu nhiên rời đi.
Đúng, là ta ép người, bởi vì ta không muốn mất.
Ta muốn hắn lựa chọn, ta muốn Mục Niệm Từ nhìn thấy sự lựa chọn của hắn, cũng tận mắt thấy hắn rời đi. Cuối cùng hắn phụ lòng nữ nhân này, ở trước phần thân tình khác cùng quyền lực, cân lượng của nàng không đủ.
Chẳng qua là hết thảy với ta không có vấn đề gì, ta không còn một chút cân lượng nào nữa. Ta thắng trận này tiền cọc có ích lợi gì, nếu ta nắm được tâm hồn không trọn vẹn.
Ta không muốn mất, ta không muốn hắn ở bên người khác, nếu nắm trong tay một Dương Khang trong tim chỉ toàn người khác, ta làm không được.
Có hoặc không, ta đều không thắng được.
Không thể đem Dương Khang về, quay lại vương phủ cũng không được gì, ghìm ngựa chuyển hướng, ta đi về Tây Vực.
Một đường ăn gió uống sương, nghiên nghiêng đảo đảo, rõ ràng đóng ung dung một hồi, lại bị dụng mãnh liệt làm lẫn lộn giữa diễn viên và nhân vật. Đêm đó từng cảnh từng cảnh dây dưa hiện lên trước mặt, từng tầng từng tầng sức nặng của ta khuất nhục cùng vô lực. Nụ cười của hắn, nhíu mày của hắn, đôi môi của hắn, tiếng rên của hắn, cái đau nhíu mi của hắn, giấu kín trong góc khuất thân thể ta, tìm không ra cũng loại không được.
Ta cảm thấy chính mình như chạy trốn.
Gió bụi mệt mỏi chạy về Bạch Đà sơn. Cơ nhân ở lại trong trang tất nhiên vui sướиɠ vạn phần, hầu hạ tắm rửa thay quần áo. Ta cười ôm qua loa, bởi trêu chọc các nàng, mãi đến khi nhìn bộ dạng xích thân lỏa thể chính mình trong gương. Cùng dáng vẻ hắn, mái tóc hỗn độn, thân người thon dài. Ta ngây người với gương, hai má nóng lên, nhưng trong hơi sương nóng ẩn ẩn hiện hiện, hết thảy đều không rõ.
Chi bằng từ bỏ như vậy. Nêu phải như thế, nếm qua món ngon gì đó, luôn sẽ rất nhanh quên.
Không quá mấy ngày nữa, ta sẽ khôi phục cuộc sống thỏa thích thanh sắc, có thể khoái hoạt hoặc ở Triệu vương phủ nghe người ta sai khiến. Thân thể các tỳ thϊếp mềm mại đáng yêu, nhưng không có hương vị ngọt ngào mà thôi.
“Mẹ!” Ta mỉm cười với nữ nhân trên giường nhỏ.
Mẹ sau khi gặp ta, mừng không kìm được kêu một tiếng “Khắc nhi.” Trong thanh âm thật yếu đuối. Nghe hạ nhân nói vài ngày trước mẹ bệnh nặng, lòng ta áy náy.
“Khắc nhi,” Mẹ gắt gao nắm lấy tay ta, nhỏ nhẹ nói, “Mẹ bệnh nặng mới khỏi, mặc dù hiện giờ tính mạng không đoán trước, lại không biết lúc nào không còn lo nghĩ mà buông tay, có một số chuyện…”
“Được rồi mẹ, đừng suy nghĩ miên man.” Ta ôn nhu an ủi, nhất thời lại không chú ý đến ý tại ngôn ngoại này.
“Không, Khắc nhi, ta…ta sợ nếu không nói thì sẽ không có cơ hội.” Nàng càng chặt tay ta.
“Được, mẹ muốn nói gì?” Ta mỉm cười.
Nàng muốn nói lại thôi, nửa ngày không nói lời nào, trong thần sắc vừa thống khổ vừa sợ hãi. Lòng ta sinh nghi: “Mẹ, rốt cuộc người muốn nói gì với Khắc nhi?”
Hóa ra là như vậy. Ta ngửa mặt trên trời cười to, mãi đến khi trong mắt cười ra nước mắt, hóa ra thế giới không phải từ trước đến nay ta vẫn thấy, thiên địa không phải, tình yêu nam nữ không phải, cha mẹ lại càng không phải.
Mẹ nói nàng cùng thúc phụ châu thai ám kết (vụиɠ ŧяộʍ rồi mang thai), sinh ra ta. Ta không rõ, thúc phụ của ta, tây độc Âu Dương Phong, có cái gì hắn không dám làm, hắn dàm cùng tẩu tử (chị dâu) yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, cũng không dám hoặc không thèm cho nàng một danh phận sao? Mẫu thân chỉ lắc đầu khóc, khóc đến như lệ nhân, nữ nhân thật thảm thương. Sợ nàng quá bi ai thương thân, ta nhíu mày rời khỏi.
Ta chỉ nói thúc phụ đối xử với ta như hài nhi thân sinh, không thay đổi.
Ta cứ việc là chất nhi của hắn, có thể được hắn yêu thương che chở còn được truyền võ công, cũng không đổi.
Ta đã sớm biết thế giới này điên cuồng, nhưng không biết nó điên cuồng đến mức thế.
Thúc phụ, mẫu thân.
Tên có ý nghĩa đối với cuộc đời của ta, nháy mắt lại cười ra nước mắt, như trên giấy vết mực bị nước thấm lem, mơ hồ. Tên người lại bị vết mực mơ hồ chiếu lên. Dương Khang. Ta vẫn thương tiếc lần gặp mặt của hắn, chỉ riêng lúc này chỉ mới có thể hiểu được tâm tình của hắn, chẳng lẽ ta không thể hoang đường buồn cười hơn hắn? Thúc phụ à thúc phụ, uổng ngươi tự xưng võ công tôn sư một đời, người cuồng ngạo khinh thường thế thúc lễ pháp, ngay cả một vương gia trong triều Kim quốc cũng không sánh bằng! Nhớ tới Hoàn Nhan Hồng Liệt ở trước mặt ta đối với thản nhiên của Dương Khang, không khỏi sợ hãi không lời.
Mưa gió mờ mịt giữa trời, tự như chỉ còn độc nhất một cái tên, là sự liên hệ duy nhất tỉnh táo đau đớn vui mừng của ta với thế giới này.
Biết rõ với ngươi mà nói, bất quá chỉ là ảo giác.