Khi Điệp cõng được Mai về nhà thì trời cũng dần hửng ( Đúng hơn là chả hiểu Điệp dìu Mai đi kiểu gì mà lòng vòng trong rừng mãi mới tìm được lối ra) Thế nên khi về tới nhà Điệp đã thở không ra hơi còn Mai thì nhợt nhạt không còn tý thần sắc nào. Phải cố gắng lắm Điệp mới dìu được bạn qua bậc cửa. Thật không may cô lại đυ.ng phải cái chậu nhôm khi tối bọn kẻ xấu làm đổ ra đánh xoảng một cái. Bà cụ nằm nhà trên giật mình tỉnh giấc" lại mò đến sao đồ ma cứng đầu, lần này thì đừng hòng thoát khỏi tay của bà" Vừa nghĩ bà cụ vừa thu hết can đảm, cầm chổi nhẹ nhàng đi xuống dưới nhà. Vừa nhìn thấy bóng hai người bà đã nhao vào đập tới tấp:
- Ya, chết đi đồ ma quỷ...
- Á á á á...bà ơi là con...
Nghe tiếng quen quen bà vội ngừng tay chổi nheo mắt nhìn kĩ lại. Và một lần nữa bà suýt ngất xỉu khi nhìn thấy bộ dạng đó của Mai và Điệp. Người Điệp thì bê bết máu của Mai, còn Mai thì xám ngoét như người chết. Một bên tay của Mai còn cụt hẳn một nửa và máu thì vẫn nhỏ giọt không ngừng. Bà cụ lắp bắp:
- Con...con...chuyện gì?
- Bà dìu Mai vào phòng hộ cháu đã. Lát nữa cháu sẽ giải thích cho bà hiểu.
Giọng Điệp có vẻ nghiêm trọng. Bà cụ ậm ừ rồi phụ giúp Điệp đỡ Mai vào phòng. Đặt Mai nằm ngay ngắn xong, Điệp khụy xuống thở dốc. Bà cụ tất tả cầm chậu nước ấm đến bên hỏi khẽ:
- Có chuyện gì vậy? Nói ta nghe đi. Trông hai đứa ghê quá. Con có sao không?
Vuốt vuốt ngực, Điệp phải khó nhọc lắm mới trả lời được( hậu quả của việc dìu một cái bao tải hơn cả cân mình đi lòng vòng 3 tiếng rưỡi trong rừng ):
- Mai bị bọn người xấu bắt cóc. Khi cháu tới nơi chúng đã dùng cưa cưa lìa cánh tay của bạn ấy. Cháu và bạn ấy suýt thì bị chúng cắt thành nhiều mảnh. May sao lúc đó có một anh bạn xuất hiện cứu giúp kịp thời. Tiếc một điều là lúc đó lờ mờ ánh trăng nên cháu không nhìn rõ mặt ân nhân đó. Chỉ biết anh ta tên là Tazzan. Một cái tên kì lạ bà nhỉ.
- À ờ...* Tazzan ư? chả lẽ là nó?* một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu bà cụ song bà vội lắc đầu* không thể...nó chết rồi*
Thấy bà cụ cứ ngẩn người ra Điệp vội lay:
- Bà bà không sao chứ?
- À ờ con nói gì cơ?
- Bà ổn chứ? Con thấy bà cứ như người mất hồn sau khi nghe chuyện này ấy
- Ta không sao. Chỉ là ta không hiểu tại sao lại có người muốn gϊếŧ cô gái này.
Điệp khẽ nheo mắt:
- Con cũng chưa hiểu gì cả nhưng con đoán chắc đó chính là kẻ *** hại con. Có lẽ Mai đã biết điều gì đó về chúng mà chúng không thể để con biết nên mới ra tay như vậy.
- Vậy tức là Mai đang gặp nguy hiểm?
- Bà yên tâm đi. Bọn chúng đã rứt dây động rừng. Con nghĩ tạm thời bọn chúng chưa dám hành động tiếp.
Điệp khẽ đặt tay lên vai bà cụ an ủi.
- À, bà ơi ở đây có bệnh viện không? Con nghĩ Mai cần được truyền máu gấp. Bởi bạn ấy đã bị mất khá nhiều máu.
- Ở cái thị trấn bé bằng cái con muỗi này lấy đâu ra bệnh viện. Chỉ có trạm y tế thôi. Nhưng không có xe cứu thương đâu. Muốn đến khám thì tự đến thôi.
Điệp khẽ nhíu mày khi nghe bà cụ nói vậy. * Trời ơi cái nơi khỉ gió này, không có xe cứu thương nữa *
- Bà có mượn được xe nhà ai không? Con sẽ đèo Mai đi trạm y tế. Bà đi cùng để ôm Mai hộ con.
- Nhà ông Trương ngoài ga có xe máy. Chắc họ sẽ cho mượn thôi. Để ta đi xem sao.
- Vâng.
Nhìn theo bóng bà cụ khuất sau cánh cửa Điệp khẽ thở dài. Chợt giọng Mai yếu ớt vang lên kéo cô về thực tại
- Nướ.....c...ch..o tôi...nước...
Điệp vội chạy vào nhà trong lấy nước cho bạn :
- Nước đây. Uống từ từ thôi...
Cô đỡ Mai ngồi tựa vào thành giường rồi khẽ bón nước cho cô. Nhìn Mai mệt nhọc nuốt từng thìa nước Điệp cảm thấy đau lòng. Có lẽ cô đã nguôi giận với Mai. Khẽ đỡ Mai nằm xuống, Điệp định đi thay đồ cho mọi người đỡ hoảng chợt Mai nắm chặt lấy tay cô mê man:
- Đừng....đ...i....tớ...sợ....lắ...m.....
-Đừng lo. Tớ ở ngay đây. Cậu cố ngủ đi. Tớ biết cậu rất đau nhưng hãy ráng chịu một chút. Sắp hết đau rồi. Ngủ đi....
Mai nhắm mắt nhưng tay vẫn nắm chặt tay Điệp làm cô khá khó xử. * Có ai ngờ được hồi trước chúng ta là kẻ thù không đội trời chung*
Điệp khẽ sờ trán bạn* cũng may là không sốt*
Một lát sau, Điệp đã thấy bà cụ lật đật trở về cùng một người với chiếc xe gọi là xe máy thì hơi ngoa nhưng nó có động cơ Ông Trương đồng ý cho mượn xe nhưng phải để ông tự cầm lái chứ ông không cho ai động vào của quý của mình được ( ai có ý nghĩ đen tối về câu này thì ráng chịu nhe ) Bà cụ cùng Điệp đỡ Mai ra xe. Điệp định đi thì bà cụ cản lại:
- Con ở nhà chờ tin đi. Ta quen chỗ đó hơn con nên Mai sẽ được khám trước. Yên tâm đi ta sẽ về sớm thôi
- Con hiểu. Bà giúp con....
Mặc dù muốn đi cùng bạn song Điệp lại hiểu. Ở nơi hẻo lánh này, muốn khám bệnh trước không phải có tiền là được. Cần có các mối quan hệ họ mới khám cho. Điệp đi đi lại lại trong nhà mà lòng nóng như lửa đốt
Nửa ngày sau Điệp mới thấy bà cụ trở về cùng Mai. Trông Mai có vẻ đã hồng hào hơn. Tay cô ấy đã được băng bó cẩn thận. Bên còn lại đang được truyền nước. Điệp vội chạy lại giúp ông Trương cùng bà cụ đỡ Mai vào trong nhà. Điệp băn khoăn:
- Bà ơi sao không để Mai nằm trong trạm y tế? Có gì xảy ra còn gọi được bác sỹ?
- Con ở xa nên không biết chứ. Thà nằm ở nhà còn dễ chịu hơn ở đó. Chỗ đó ngột ngạt tù túng lại còn không vệ sinh sạch sẽ nữa. E rằng để Mai nằm lại một chỗ như vậy con sẽ không yên tâm.
- Ra là vậy. Con cảm ơn bà và bác nhiều lắm. Nếu không có hai người thì chắc bạn con chết mất.
Điệp cúi đầu ngoan ngoãn. Ông Trương cười xòa:
- Có gì đâu mà ơn với huệ. Giúp người là việc tốt nên làm mà. Thôi hai bà cháu nghỉ ngơi đi. Tôi về đây
- Cảm ơn anh nhá
Bà cụ tiễn ông Trương ra cổng. Điệp khẽ mỉm cười* người vùng quê tình người thật ấm áp*
------------------------
" Sao? không thành công mà còn bị sát hại à? đúng là một lũ vô dụng. Đã không làm được lại còn khiến con bé đó biết hung thủ không phải là Mai. Hừm chết cũng đáng mà"
" Cô chủ, chúng ta nên làm gì nữa đây?"
" Chúng ta đã rút dây động rừng rồi nên để sự việc lắng xuống đã"
" Vâng, thưa cô chủ"
----------------------
Trong khoảng thời gian này, Giao đã đỡ hụt hẫng hơn khi Duy cũng bỏ đi tìm Điệp. Cô đã quen với mọi việc khi không còn người bạn thật hiểu cô bên cạnh. Nhưng Giao vẫn thu mình lại bởi Giao vốn là một cô gái ít nói. Nhất là hiện tai cô đang cảm thấy cô đơn vì không còn ai bên cạnh.
Ngôi vị hoa hậu trường năm đã bị bỏ ngỏ và nhiều người hi vọng nó sẽ được trao cho Giao. Bởi cô quá tốt bụng với mọi người xung quanh. Song Giao không quan tâm đến điều đó. Hàng ngày, Giao được vệ sĩ đưa đón đi học bằng xe riêng. Mặc dù trước đây Mai rất ghét như vậy. Vì cô muốn hòa đồng với mọi người. Nhưng lúc ấy là còn Điệp và Duy bên cạnh. Giờ đây chỉ còn một mình, cô sợ mình sẽ không chịu đựng nổi sự cô đơn trống trải ấy.
Cuộc sống của Mai cứ trôi đi bình lặng cho đến một ngày,....
Có một người đến báo cho cô tin dữ. Duy vì cứu một em bé ngoài đường mà gặp tai nạn phải vào cấp cứu ở tỉnh S. Giao như ngã khụy luôn. Cô vội bắt chuyến xe sớm nhất đến bệnh viện X, nơi Duy đang được cấp cứu. Tới nơi, cô đã thấy mẹ Duy khóc nấc lên ngoài phòng cấp cứu. Khi Giao đến bà cũng không nhận ra mà chỉ nấc lên khe khẽ, miệng không ngừng lẩm bẩm " nghiệp chướng đúng là nghiệp chướng mà"
Mai nén xúc động hỏi nhỏ:
- Bác ơi, Duy sao rồi?
- Giao à...thằng Duy...nó....huhuhuhu....
Chưa nói hết câu mẹ Duy lại nức nở.Giao ôm mẹ Duy vào lòng mà nước mắt cũng trào ra hai khóe mắt.
Phòng cấp cứu mở cửa,...
Hai người vội níu tay bác sĩ:
- Duy sao rồi?
- Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch, chỉ có điều.....
- Sao bác sĩ?
- Vì não cậu ấy bị tổn thương mạnh nên cậu ấy có thể sẽ hôn mê một thời gian.
- Hôn mê một thời gian ư?
- Đúng vậy. Chúng tôi đã làm hết sức có thể. Bây giờ thể trạng cậu ấy còn yếu nên người thân chưa được phép vào thăm. Một trong hai người theo tôi làm thủ tục nhập viện cho cậu ấy...
Tai Giao như ù hẳn đi. Mới hôm trước, Duy còn gọi điện về giọng vui vui" tớ tìm được chút manh mối về Điệp rồi ....."
Cô khụy xuống ngất lịm vì quá xúc động.....
----------------------------------------
Điệp chợt làm vỡ cái cốc khi đang định mang sữa cho Mai. Trong lúc thu dọn mảnh vỡ Điệp bị một mảnh kính cứa vào tay. Máu bắt đầu chảy, Điệp hơi bồn chồn* mình lại có linh cảm không hay* Cô vội chạy ra bốt điện thoại ngoài ga bấm số của Giao.....
" tút tút tút, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được....."
Lòng Điệp rạo rực nhưng cô không biết có chuyện gì xảy ra. Cô quay số của nhà mình
" A lô ai gọi vậy?"
* Giọng của mẹ,....*
" A lô?"
Điệp vội cúp máy, cô cố nén tiếng lại để khỏi thốt ra thành lời. Một giọt nước mắt trong veo khẽ rơi xuống. * Giọng mẹ có vẻ bình thường, tức là bố mẹ không sao. Vậy sao mình lại có cảm giác bất an như vậy nhỉ * Điệp cố nghĩ theo chiều hướng tích cực rằng không có chuyện gì cả. Rẽ qua chợ, Điệp mua một con cá thật to. Hôm nay, Điệp muốn vào bếp nấu cho bà cụ và Mai một bữa thật ngon.
Cô không để ý rằng có một ánh mắt lạ đang theo dõi mình.....