Thấy Bảo cứ chìm dần vào giấc ngủ dài Điệp không đành lòng. Dù căm hận Bảo tới tận xương tủy song giờ đây khi cô ta đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết cũng khiến Điệp cảm thấy thương cảm. Số phận vốn đã trêu ngươi cô và Bảo khi sắp đặt họ là chị em song sinh. Điệp ôm lấy thân thể dần lạnh của Bảo mà nước mắt bỗng từ đâu cứ trào ra đầy trên khuôn mặt. Bảo thực sự đã tự kết thúc cuộc đời của mình như vậy. Nhưng mọi chuyện về The Ghost vẫn còn tiếp diễn...
Người quản gia trao cho Điệp một cuốn nhật kí mà khi còn sống Bảo đã viết. Ngồi trong chính căn phòng ngủ của Bảo khi trước, Điệp lật giở những trang Nhật kí đã hoen ố theo thời gian. Có lẽ cuốn Nhật kí đã được viết từ rất lâu rồi.
" Ngày...tháng...năm..
Hôm nay có lẽ là ngày vui nhất của mình khi mình phát hiện ra một bí mật ở Mặt Sắt. Ông ta sắp chết rồi. Cuộc sống đầy địa ngục cuối cùng cũng sắp chấm dứt. Mình sẽ rời bỏ nơi này và tới một nơi thật xa để hưởng hạnh phúc. Dù mình còn chẳng biết mẹ mình là ai, mình có anh chị em gì hay không? Cậu chủ Duy rất tốt với mình. Giá như đó là anh trai của mình. Mà sao mình lại nghĩ linh tinh như vậy nhỉ. Duy là con trai của Mặt Sắt, còn mình khi biết nghe đã được biết mình chỉ là con rơi của một con nô ɭệ xấu xa mà thôi. Mẹ mình là ai? Nô ɭệ ư? Và bây giờ mình cũng là nô ɭệ hay sao? ...
Ngày...tháng...năm..
Mình biết mình đã làm một chuyện kinh khủng. Nhưng nếu mình không làm thì mình sẽ không được sống. Để tồn tại và ở thế cưỡi trên đầu kẻ khác mình cần phải tàn ác hơn. Giống như Mặt Sắt đã đối xử với mình. Trong cuộc đời vô nghĩa này mình cần tồn tại để tìm được câu hỏi lớn trong tim :" Mình là ai?" Đầu độc thành công nội các của Mặt Sắt. Đây có thể cho là thành công hay không?
Ngày...tháng...năm..
Mọi chuyển tưởng chừng như suôn sẻ thì Duy lại biến mất. Rốt cuộc Mặt Sắt đã đưa anh đi đâu? Mình không dám phủ nhận nhưng mình thực sự đã trót yêu anh mất rồi. Anh là con trai của kẻ thù cơ mà. Mình đang cố gắng thoát ra khỏi bóng hình anh đang đè nặng trong tâm trí. Lần đầu tiên uống rượu chan lẫn máu của chính mình thật là ghê tởm. Mình phải trở thành quỷ dữ để có thể tiêu diệt Mặt Sắt..
Ngày...tháng...năm..
Mình đã tìm được một câu trả lời cho tất cả những thắc mắc bấy lâu nay. Mình không phải là nô ɭệ mà là con của chính Mặt Sắt. Nhưng tại sao sự đối xử của ông ta giành cho mình và Duy lại khác nhau tới vậy? Duy là con trai ông ta và mình cũng là con ông ta. Một cảm giác như bị cả thế giới phản bội đang khiến trái tim mình vụn vỡ. Lí do Duy luôn ân cần, quan tâm và chăm sóc mình có lẽ nào mình là em gái của anh ta? Mình hận Duy. Tại sao anh không nói điều gì với mình? Anh có thể giấu Mặt Sắt và cho mình biết thân phận của mình cơ mà. Mình đã yêu chính anh trai của mình. Thật nực cười làm sao?..
Ngày...tháng...năm..
Ngồi vào ghế của Mặt Sắt khi điều hành The Ghost mình cảm thấy thật thoải mái. Mình không hiểu tại sao mình lại không thích thứ cảm xúc chết tiệt của con người nữa. Mình đã tìm ra thêm một bí mật nữa từ Mặt Sắt. Mình còn một người chị song sinh nữa. Chị ta được mẹ đưa đi và thoát khỏi sự tra tấn hàng ngày của Mặt Sắt giành cho mình trước đây. Tại sao tới người dứt ruột đẻ ra mình cũng phản bội lại mình? Mình đáng ghê tởm như vậy sao? Rốt cuộc thì tất cả mọi người đều là những kẻ dối trá đáng ghê tởm. Mình biết bây giờ mình phải làm gì rồi. Mình sẽ xây dựng The Ghost thật lớn mạnh rồi sau đó sẽ tìm từng người đã gây ra những khổ đau cho mình để trả thù. Họ đã vứt bỏ mình và coi như mình không có tồn tại trên cõi đời này thì mình cũng sẽ coi họ không tồn tại. Mình sẽ trả thù...
Ngày..tháng...năm...
Mình đã biết Duy sống ở nơi nào và thật may mắn người mà đáng ra mình sẽ rất yêu quý cũng sống ở đó. Mẹ_mình có nên gọi bà ta là mẹ hay không nhỉ? Chính bà ta đã gián tiếp giúp Mặt Sắt tra tấn mình và cho mình một cuộc sống không khác gì địa ngục. Thật tình cờ người chị song sinh may mắn của mình đã được bà ta cho làm con nuôi ở một gia đình khá hạnh phúc. Bà ta chắc đã quên mất sự có mặt của mình trên cõi đời này rồi. Để rồi xem bà có thể che giấu được cho hai người con của mình tới bao giờ. Hồng Điệp_chị sẽ phải chơi cùng tôi tới cuối cùng đấy..
Ngày...tháng...năm..
Mình đang uống thật nhiều máu của kẻ mà mình căm hận nhất_ Mặt Sắt. Giống như trước đây hắn đã làm với mình. Mình sẽ trở thành một ác quỷ thật sự. Một ác quỷ của bóng đêm và đem tới những cơn ác mộng kinh hoàng cho đám người còn đang hạnh phúc ngoài kia..
....."
Nước mắt Điệp lăn nhanh hơn khi càng đọc cô càng nhận ra sự uất hận, tủi nhục trong con người Bảo. Nếu như cô không may mắn được đưa đi thì có khi nào cô chịu đựng và cố gắng tồn tại được như Bảo? Lật mấy trang cuối của cuốn Nhật kí Điệp cố ngăn dòng nước mắt đang tràn khắp khuôn mặt cô:
"Ngày...tháng...năm..
Sự đau đớn của chị vẫn là quá ít so với những gì tôi phải chịu đựng chị Điệp ạ. Tôi sẽ không buông tha cho chị và tất cả những kẻ đã gây ra đau khổ cho tôi đâu. Chị đã hạnh phúc và sự đau khổ mới chỉ bắt đầu thôi.
Ngày..tháng...năm..
Nhận được tin của bác sỹ thế giới như đổ sụp trước mắt mình. Chẳng lẽ cuộc đời vẫn cứ thiên vị như vậy hay sao? Tại sao cùng sinh ra trong một ngày mà chị ta lại được sống hạnh phúc và khỏe mạnh còn mình... Khi sinh ra đã bị vứt bỏ, sống một cuộc sống không khác gì địa ngục và lại mắc một chứng bệnh nan y. Mình ghét phải dùng thuốc song mình không thể thua chị ta được. Màn chơi mới chỉ bắt đầu. Mình phải cầm cự....
Ngày...tháng...năm...
Ánh mắt lạnh như dao của Duy nhìn mình làm mình thấy như vụn vỡ. Lần đầu tiên Duy nhìn mình như vậy. Anh đã cầu cạnh van xin mình dừng tay nhưng làm sao mình có thể dừng lại. Ai sẽ tha thứ cho tất cả những tội ác mà mình đã làm. Ai sẽ chỉ cho mình con đường để quay lại với cuộc sống bình thường? Mình không còn đường lùi nữa rồi. Mình phải tiếp tục tới cùng. Kết thúc cùng lắm cũng chỉ là cái chết thôi mà có gì mà sợ chứ. Phải rồi mày là Ác quỷ cơ mà Bảo....
Ngày....tháng...năm...
Chị đã thực sự mạnh lên rồi Điệp ạ. Bên chị luôn có những người sẵn sàng giúp đỡ còn tôi thì không. Chị có thể tự tin vì điều đó song chị lại vẫn thua tôi. Tôi sẽ để lại cho chị sự dằn vặt tới hết cuộc đời này. Cho tới khi chị chết chị vẫn không thể yên lòng như tôi.
Ngày...tháng...năm..
Đêm nay mọi chuyện sẽ kết thúc. Mình đang sắp được giải thoát rồi. Ra khỏi nơi này, thoát khỏi nơi đen tối, nhơ nhớp máu cùng những viên thuốc trắng toát đắng ngắt. Liệu có ai đang chờ mình ở bên kia thế giới?..."
Gấp vội trang Nhật kí của Bảo vào, Điệp gục mặt xuống đầu gối và mặc cho nước mắt cứ rơi. Cánh cửa phòng bỗng bật mở rất mạnh và Tazzan chạy vào. Anh hốt hoảng khi thấy Điệp cứ ngồi khóc nên cuống quýt hết cả lên:
- Em..em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?
- Em không sao. Có lẽ mọi thứ đã thực sự kết thúc rồi.
Ra khỏi phòng của Bảo, Điệp giống như trở thành một con người khác vậy. Không nồng ấm, nhiệt tình như trước mà trở nên thu mình, lạnh lùng giống như một tảng băng. The Ghost bây giờ đổi tên thành The Angel và thuộc quyền quản lí cũng như điều hành của Điệp. Tất cả những vụ án nghiêm trọng liên quan tới vài mạng người cũng đã được khép lại với hung thủ là Bảo cô em gái song sinh của Điệp. Sau khi giải quyết xong mọi chuyện Điệp nhận được tin của bố. Tazzan đưa cô đi gặp ông và cô được biết một sự thật khác đau lòng hơn. Mẹ của cô đã bị Bảo hành hạ tới chết. Có cơn đau nào xé lòng hơn không. Nhưng lạ một điều, Điệp không khóc. Có lẽ vì quá đau khổ nên Điệp không tài nào khóc được. Cô trao cho Duy quyền quản lí The Angel và quyết định đi sang nước ngoài một thời gian để có thể quên hết đi chuyện quá khứ. Tazzan không muốn rời xa cô nhưng hiện tại trong tâm tư của Điệp không còn chỗ cho cái gọi là tình yêu. Trái tim cô giờ đây trống rỗng và chai sạn đi rồi. Cô cần một khoảng trống bình lặng hơn. Tazzan không dám ngăn cô ra đi nữa. Anh sẽ chờ cô. Mãi mãi ở nơi này chờ cô...
~~~
5 năm sau....
Có một người con gái đang sải bước trên phi trường. Cô xinh đẹp tựa như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích nhưng lại đơn độc. Không có một ai đón đưa cả. Cô trở về có lẽ chỉ để thăm gia đình họ hàng gì đó mà thôi. Đứng trước những ngôi mộ đã xanh cỏ, Điệp khẽ đặt lên đó những đóa hoa cúc trắng thật đẹp:
- Mẹ con đã về rồi. Bảo này, chị cũng mua cho em thật nhiều đồ đấy. Mong em thật vui và hạnh phúc bên mẹ
- Cuối cùng em cũng đã chịu về rồi hả?
Giọng Tazzan vang lên sau lưng khiến Điệp giật mình. Cô không có ý định gặp lại anh trong lần trở về này. Xoay người lại cô thật ngỡ ngàng trước anh. Đã 5 năm rồi mà anh gần như không có gì đổi khác. Chỉ là hơi cứng cỏi và nam tính hơn mà thôi. Cô cười nhẹ:
- Em đã về rồi
Không kiềm chế được cảm xúc, Tazzan chạy tới ôm chầm lấy cô không rời:
- Em có biết là anh sợ lắm không? Anh sợ em sẽ không quay về và anh sẽ trở thành một tảng đá đứng chờ em mất. Anh sẽ không để em đi thêm lần nào nữa đâu
Điệp không nói được câu nào vì trái tim vốn đang ngủ yên của cô lại bị anh làm rung lên từng hồi. Cô có quyền được bắt đầu lại đúng không?
Tay nắm tay rời khỏi nghĩa địa, lâu lắm rồi Điệp mới được cười. Họ trở về nhà. Hôm nay cũng là một ngày đặc biệt của gia đình lớn của Điệp. Kỉ niệm 3 năm ngày cưới của Giao và Duy. Điệp vừa bước vào phòng khách thì đã thấy bắn pháo giấy tưng bừng. Một cậu nhóc tinh nghịch ôm cổ một anh chàng cao lớn:
- Chú Neul chú Neul,làm ngựa cho cháu cưỡi
- Nguyên ngoan nào đừng có chọc chú ấy
Cậu bé bị mẹ lôi khỏi cổ Neul mặt xị xuống như bánh đa ỉu. Tazzan thấy mọi người có vẻ không để ý tới mình và Điệp thì húng hắng ho ho:
- Hụ hụ này mọi người có xem ai về rồi này
- A..Điệp, cậu về rồi à? Mọi người mong cậu lắm đấy. Mau vào bên trong đi tiệc được tổ chức bên trong cơ. Hôm nay là kỉ niệm 3 năm ngày cưới của tớ với anh Duy. Còn nhóc tỳ này là kết quả của cuộc tình đó. Chào cô Điệp đi con...
Điệp thực sự ngỡ ngàng trước sự chuyển biến khá nhanh của gia đình. Bây giờ tất cả mọi người đều sống trong khu biệt thự lớn này. Thay vì màu đen ảm đạm như trước đây. Bây giờ tất cả đều trắng sáng và vui tươi. Bố Điệp ôm Điệp vào lòng mà mắng yêu:
- Con đã về rồi thì đừng có đi nữa nghen. Gia đình ta đã lâu lắm không được đoàn tụ rồi.
- Nhưng con còn phải thu xếp công việc bên đó nữa bố à
- Chưa về được một ngày mà em đã tính chuyện đi là sao hả?
Tazzan phụng phịu. Điệp phải hứa cho anh đi cùng thì gương mặt anh mới giãn ra mà toe toét cười. Gặp lại những người bạn cũ lòng Điệp thấy như se lại. Vết thương lòng đã dần khỏi rồi. Có lẽ cuộc sống bình dị vẫn sẽ tiếp tục. Một cuộc sống mới dành cho cô và cho cả gia đình lớn này nữa...