Chương 31

Tazzan đang chuyển đồ thì nhặt được một tờ rơi có nội dung khá hữu ích. Công ty TG ( viết tắt của The Ghost) có tài trợ tổ chức một lễ hội hóa trang cho giới trẻ teen Hà Thành. Trong bữa tiệc còn có khá nhiều nhân vật đặc biệt đến làm khách mời. Tazzan nắm chặt tờ rơi trong tay mỉm cười : " Cơ hội để tiếp cận cô gái bí ẩn đến rồi "

Cậu vội rút điện thoại ra gọi điện cho Điệp. Nhận được tin Điệp vô cùng mừng rỡ. Cuối cùng ngày hung thủ hại cô cũng được hé lộ. Điệp hồi hộp chờ đến ngày vạch tội được kẻ giấu mặt bấy lâu ngấm ngầm đứng trong bóng tối hại cô. Điệp nắm chặt tay đưa mắt nhìn xa xăm: " Bà ơi, Mai ơi..tớ sắp tìm ra thủ phạm *** hại cậu rồi. Mọi người hãy an nghỉ nhé"

Cùng lúc đó tại căn phòng bí mật quen thuộc của mình, cô gái bí ẩn vẫn xoay ly rượu vang trong tay và cười:

- Ván bài sắp tới hồi kết rồi...

- Cô không sợ khi tội ác của cô bị phơi bày ra ánh sáng cô sẽ bị tống giam hay sao?

Giọng Giao khẽ vang lên bên cạnh. Cô gái bí ẩn vẫn đeo chiếc mặt nạ cười khinh bỉ:

- Cô thật nhát gan Giao ạ. Không thả mồi câu làm sao bắt được cá lớn?

- Ý cô là..?

- Hãy động não lên một chút đi nào. Cô thử nghĩ mà xem. Nếu Điệp đang ở Hà Nội liệu cô ta có xuất hiện tại hội hóa trang mà tìm hung thủ là tôi hay không? Bên cạnh cô ta bây giờ còn có một trợ thủ là Tazzan nữa. Cô ta sẽ đi tìm tôi. Và cuộc chơi sẽ càng lúc càng hay hơn...

Vừa nói cô gái bí ẩn vừa rót phần rượu còn lại xuống đất. Giao nhìn cô ta mà khẽ rùng mình " Điệp ơi cậu đừng có đi nhé. Cậu không đấu nổi với cô gái này đâu "

Chỉ còn chưa đầy một tuần là lễ hội hóa trang sẽ được diễn ra. Điệp cùng hai người bạn đồng hành đã chuẩn bị xong xuôi. Điệp sẽ vào vai một lolita-chan nhu mì xinh xắn. Tazzan đảm nhận vai hoàng tử còn Neul nhận làm thiên thần. Họ còn sắm thêm cả máy nghe trộm cùng một vài thiết bị cần thiết khác của một Điệp Viên. Trận chiến này có thắng hay không là nhờ ván bài lần này.

Ba ngày trước lễ hội ....

Một ngày....

Vài giờ....

Điệp xúng xính trong bộ lolita đã được gài thêm một vài bình xịt cay đề phòng bất chắc. Vào vai hoàng tử, Tazzan cũng đã diện xong bộ đồ cùng chiếc vương miện đẹp đẽ trên đầu. Chàng Neul thì lại toàn một màu trắng toát như thể một thiên thần thật sự vậy. Với đôi cánh nhỏ đằng sau trông Neul thật sự không khác gì một thiên thần thật sự. Điệp chia tai nghe ra cho mội người và khẽ đeo vào tai mình rồi phủ tóc che lên. Trông xa chiếc tai nghe không khác gì một chiếc khuyên tai làm đồ trang sức cho cô vậy. Vì sợ bị chú ý nên cả ba quyết định sẽ tách ra đi riêng lẻ. Có gì sẽ liên lạc với nhau qua bộ đàm. Mặc dù Tazzan đã nói để cậu hoặc Neul đi cùng nhóm với Điệp cho an toàn song Điệp đã từ chối. Cô không muốn làm vật cản cho hai người mà cũng muốn tham gia vào cuộc chiến mà cô chính là nhân vật chính này. Điệp bắt xe taxi đi trước. Tazzan phóng xe máy đi sau. Neul ngậm ngùi lên xe bus. Đến lễ hội thật sự cả ba đã trở thành tâm điểm vì vẻ ngoài khá bắt mắt. Họ bị vây kín bởi những người xin chụp ảnh cùng. Để điều tra thêm Điệp đành phải chuồn mau qua nhà vệ sinh gần đó. Cô khẽ đưa tay lên tai: " a lô, Neul, Tazzan hai người có nghe thấy tôi nói gì không?"

- " Á á á anh đẹp trai cho em chụp hình chung nhé!! "

Tai Điệp suýt nữa thì nổ màng nhĩ. Cô xoa xoa tai nhắc lại: " là loa của ai vậy? chỉnh lại đi. đau tai quá đi mất?"

- " ưm là tôi Neul. Sorry hai người nhé. Mà hai người đang ở đâu thế?"

-" Tôi đang di chuyển vào phía trong khu nhà TG" _ giọng Tazzan rè rè vang lên.

-" Tôi đang đi men theo khu nhà ăn lên gác mái" _ Điệp vừa đi vừa ngó trước ngó sau y như một đặc vụ mật thật sự.

Neul nhận ra mình đã hơi chú tâm tới chụp hình với mọi người mà quên nhiệm vụ. Cậu cũng lẻn đi sâu hơn vào khu nhà. Cả ba thành viên nhanh chóng tập hợp lại cùng nhau. Họ đều chưa tìm được chút manh mối nào. Chưa mất hi vọng, họ lại chia nhau ra tìm kiếm. Tazzan tiến tới một cánh cửa bị khóa. Cậu cố gắng mở nó bằng vũ lực song không được. Hai nhân viên an ninh vội chạy tới cản:

- Đây là khu vực ngoài phạm vi của lễ hội. Yêu cầu anh đi ra cho.

- Vâng được rồi...

Tazzan vờ rảo bước. Mắt cậu khẽ đảo xung quanh. Chỉ có hai nhân viên an ninh này gần đây thôi. Chắc họ sẽ có chìa khóa mở cánh cửa kia. Nghĩ rồi Tazzan vờ đau bụng cúi gập người xuống. Hai nhân viên an ninh chạy tới hỏi thăm thì bị Tazzan vung cước đá cho té xỉu. Cậu vội lôi hai người họ đi vào góc khuất. Thay bộ đồ của một người vào Tazzan đóng giả làm nhân viên an ninh của TG. Cậu lấy được chìa khóa mở cánh cửa ấy ra. Cánh cửa dẫn đến một hành lang dài nữa. Tazzan kéo sụp chiếc mũ cảnh vệ xuống che mặt để tránh bị phát hiện. Cậu đi dọc hành lang hơi tối đó và bắt đầu nói vào tai nghe: " Tôi đang đột nhập được sâu hơn vào TG. Có thể tôi sẽ tìm được cái gì đó. Tazzan. Hết"

-" Tôi đang vào một căn phòng chứa khá nhiều giấy tờ. Có lẽ cũng sắp tìm được manh mối gì đó. Neul. hết "

-" Hai người lẹ quá đấy. tôi còn chưa cả kịp làm gì. Cẩn thận nhé "

Điệp đang lúi húi tìm chiếc chìa khóa cô vừa móc được của vị Giám đốc điều hành TG. Cô đã để ý thấy lão ta ra vào một cách bí mật ở một cánh cửa trên tầng hai của căn biệt thự. Cô đã nhanh tay thó được chiếc chìa khóa, xong lại vô tình bị va vào nên làm rớt mất. Mất công nãy giờ Điệp hì hụi tìm tìm kiếm kiếm. Đang tìm cô bỗng thấy một vật gì đó lấp lánh gần bụi cỏ. Điệp mừng rỡ vừa vồ được chiếc chìa khóa thì một chiếc giày cao gót vô tình dẫm đè lên tay cô khiến Điệp hét lên. Người vô tình dẫm vào Điệp không ngờ lại chính là Giao. Giao vội đỡ Điệp dậy xin lỗi rối rít:

- Tôi xin lỗi tôi không nhìn thấy cậu, cậu không sao chứ? a cậu có phải là cô gái phục vụ tại tiệm ăn Hàn Quốc...

- Đúng vậy. Cậu là...?

- Tôi tên Giao. Rất vui được gặp cậu thêm lần nữa. Cậu tới một mình à?

Điệp khẽ gật. Cô không muốn nói nhiều với Giao phần vì cô khá giận Giao vì không giúp gia đình cô trong lúc khó khăn, phần vì cô không muốn Giao nhận ra giọng nói của mình. Điệp khẽ xin phép cáo lui trước. Nhưng khi đi tiếp cô lại va vào một người nữa. Ngẩng mặt lên cô bắt gặp ánh mắt vô hồn của Duy. Điệp cúi mặt cố tránh ánh mắt của cậu ấy. Nó sẽ khiến tim Điệp thêm một lần nữa rất đau. Điệp xin lỗi cho xong rồi rảo bước thật nhanh. Giao kéo tay Duy vào bàn tiệc. Ánh mắt Duy vẫn không ngừng dõi theo cô gái lạ. Cậu muốn tìm ra câu trả lời. Vì vậy cậu buông tay Giao vờ nói đi vệ sinh rồi lén đi theo Điệp " em là ai? Tại sao mỗi lần em xuất hiện là tim tôi lại rung động mạnh tới vậy? Thực ra em là ai hỡi cô gái lạ mặt? "