Giản Tang Du đứng dậy mặc quần áo tử tế, đứng trước cửa sổ nhìn bầu trời tối dần. Vô số ánh sao lấp lánh và gió đêm ở vùng thôn quê luôn làm cho lòng cô cảm thấy vui vẻ thoải mái. Thiệu Khâm đẩy cửa đi vào, thấy cô dựa vào bàn nhìn ra cửa sổ, không khỏi nhăn lại mày: “Coi chừng bị lạnh đấy.”
Giản Tang Du nhìn anh bá đạo đóng kỹ cửa sổ, lại ôm cô đặt lên đùi mình, đanh giọng nói: “Ăn cái gì đó.”
Mùi thức ăn thơm phức lan tỏa cả căn phòng, sườn xào chua ngọt được phủ nước sốt cà, Giản Tang Du cảm thấy thật đói bụng, cả ngày đi đường mệt đến mức không muốn ăn cái gì cả. Cô nắm chiếc đũa tự mình ăn, Thiệu Khâm lại bắt đầu làm loạn trên người cô.
Giản Tang Du nắm tay của anh đè xuống, khuôn mặt đỏ ửng: “Đừng làm rộn ——”
“Muốn anh đút cho em ăn không?” Thiệu Khâm buông vành tai cô ra, liếc nhìn cô sâu lắng .
Giản Tang Du hơi quẫn bách, nhìn khuôn mặt tuấn lãng của anh không tự chủ được tim đập mạnh hơn, cuống quít dời tầm mắt đi: “Không cần.”
Thiệu Khâm đối với bộ dạng ngượng ngùng này của cô rất hài lòng, bàn tay đặt trên thắt lưng của cô bắt đầu vuốt ve, chôn mặt vào hõm vai cô nhỏ giọng nói: “Đợi chút nữa anh dẫn em tới nhà khách.”
Giản Tang Du gật đầu một cái cũng không xen vào anh nữa. Thiệu Khâm cởi nút áo cô ra, bàn tay đặt lên ngực cô khẽ vuốt ve, đôi môi dán lên cổ cô mút nhẹ.
Giản Tang Du kháng nghị mấy lần đều vô dụng, lại đói bụng đến mức tay chân bủn rủn, vì vậy đành mặc anh sờ soạn trên người mình, có ảo giác người đàn ông này giống một chú chó lớn vậy.
Điều kiện trong doanh trại của Thiệu Khâm không thể coi là tốt, bình thường cũng rất ít có thân nhân tới đây, cho nên nhà khách đều giống nhau, chỉ là phòng ngủ dành cho một người, nước nóng còn phải đun. Giản Tang Du thấy như vậy cũng rất tốt, sạch sẽ, màu ga giường vừa nhìn cũng thấy rất thoải mái.
Nhân viên dọn phòng đưa chìa khóa cho Thiệu Khâm lại nhanh chân chạy đi, trước khi đi còn hiếu kỳ nhìn Giản Tang Du vài lần.
Giản Tang Du nhớ tới lời Kiều Nghị, khẳng định bình thường tính tình Thiệu Khâm rất lầm lì, cứng rắn, nói không chừng còn thường xuyên nổi giận. Cho nên những binh lính kia thấy thái độ khác với bình thường của anh mới có thể có biểu cảm kinh ngạc như vậy.
Nghĩ như vậy, trong lòng Giản Tang Du hơi ngọt ngào, lại có hơi chua xót.
Thiệu Khâm đóng chặt cửa phòng lại, ôm cô hôn một cái, hơi đau lòng: “Không thể để cho em ở chung phòng với anh được.”
Dĩ nhiên Giản Tang Du hiểu, mím môi cười gật đầu: “Ừ, nơi này rất tốt.”
Sống mũi cao của Thiệu Khâm cọ xát lên người cô, ôm cô ngồi lên giường, Giản Tang Du thuận theo kề sát vào ngực anh, khẽ nheo mắt lại. Ánh đèn vàng ấm áp in bóng của hai người lên vách tường, thoạt nhìn rất thân mật.
“Ngày mai anh dẫn em tới thị trấn bên cạnh chơi nhé?” Thiệu Khâm cúi đầu nhìn cô, chỉ thấy lông mi cô khẽ động, cằm anh cọ cọ lên đỉnh đầu của cô, “Người nơi này rất nhiệt tình.”
Giản Tang Du buồn ngủ, dựa vào bờ vai của anh lắc đầu một cái: “Em chỉ muốn ở cùng anh, không muốn đi đâu.”
Thiệu Khâm nắm được cằm của cô, vội vã nhướng mắt nhìn cô, ánh mắt sáng quắc đe dọa: “Vậy thì làʍ t̠ìиɦ.”
Trong nháy mắt vẻ mặt của Giản Tang Du hơi đờ đẫn, nhưng khóe môi nhanh chóng cong lên nói “Được” .
Đáy lòng Thiệu Khâm càng thêm lo lắng, lông mày nhíu lại.
Giản Tang Du thật sự có hơi kì lạ, không chỉ có chuyện chủ động quyến rũ anh, hoàn toàn phối hợp với các loại tư thế của anh. Rõ ràng cả quá trình, cô đều run rẩy cứng ngắc, vẫn không muốn thỏa hiệp. Điểm quan trọng nhất, nếu như cô thật động tình, mỗi lần cũng sẽ không khô sáp như vậy, anh phải tốn công phí sức giúp cô trơn ướt mới có thể miễn cưỡng đi vào.
Đôi mắt Thiệu Khâm nhìn cô, giống như vô ý nói: “Em xin nghỉ tới đây sao? Không phải là ngày nào cũng có việc sao?”
Giản Tang Du “Ừ” một tiếng, ngón tay từ từ xiết chặt, nói sang chuyện khác: “Ngày mai anh mang em tới nơi tập luyện tham quan chút được không?”
Thiệu Khâm lẳng lặng nhìn cô một hồi, ôm chặt lấy cô : “Có thể.”
Giản Tang Du không giỏi nói dối, mỗi lần nói dối sẽ cố ý tránh ánh mắt của đối phương.
Thiệu Khâm giúp cô cởi giầy, anh cũng lên giường nằm cùng cô trong chăn. Hai người nằm nghiêng nhìn đối phương, trong mắt lưu quang tắt đèn chuyển cảnh.
“Bình thường anh rất hung dữ sao?” Giản Tang Du không có chuyện gì hỏi lung tung.
Khóe môi Thiệu Khâm giật giật: “Ừ.”
Giản Tang Du không biết nên nói gì, mím khóe môi trợn mắt nhìn anh! Có thể nói con người này bình thường rất tẻ nhạt sao!
Đáy mắt Thiệu Khâm cất chứa nụ cười sâu lắng, khoác tay lên trên eo, kéo cô lại gần, ngay sau đó đôi môi liền hạ xuống môi cô: “Làm tiếp một lần nữa.”
Giản Tang Du khẽ kêu lên một tiếng, đôi môi bị lấp kín, chân lần nữa bị tách ra, thủ phủ mềm mại lại bị anh dịu dàng cường hãn xâm lấn, cô ẩn nhẫn nhắm mắt lại, dùng sức ôm lấy anh: “Còn nhớ rõ chuyện lúc chúng ta đi học không?’’
Thiệu Khâm đang thưởng thức ngực cô, nghe cô nói như thế ngẩng đầu nhìn cô : “Mỗi việc đều nhớ.”
Giản Tang Du cười cười, kẹp chặt anh hơn: “Em cũng chưa quên.”
Thiệu Khâm bị cô kẹp chặt như vậy thật phấn khích muốn chết, bàn tay nắm lấy hông của cô mãnh liệt rút ra đưa vào: “Vậy mà em còn giả vờ không muốn gặp lại anh, không thành thật.”
Giản Tang Du bị anh làm cho thân thể tiếp tục trơn trượt một chút, chống đầu giường thở dốc: “Anh mới không thành thật đó, đàng hoàng thì leo xuống khỏi người em đi.”
Thiệu Khâm cười ác liệt, tiến vào sâu hơn, mỗi một cái cũng đâm đến điểm nhạy cảm của cô: “Làm xong sẽ leo xuống .”
Giản Tang Du tức giận cào mấy cái vào ngực anh, người này còn lưu manh hơn cả lưu manh.
***
Thiệu Khâm chờ Giản Tang Du ngủ thϊếp đi mới rời đi. Anh bật lửa mồi thuốc đứng ở bậc thang bên ngoài nhà khách, rít khói vào miệng, gió đêm thổi qua làm đốm lửa đỏ càng phát sáng hơn. Yên lặng mấy giây, anh nhấc chân lên, đi ngược lại hướng vừa đi qua, chưa vội trở về kí túc xá.
Kiều Nghị mới từ phòng làm việc ra ngoài, nhìn thấy anh hơi sửng sốt một chút: “Trễ như vậy còn tới? Tối nay cậu không cần trực.”
Thiệu Khâm rít một hơi thật sâu rồi nhả khói thuốc ra, mệt mỏi nhấn lên mi tâm: “Tôi gọi điện thoại.”
Kiều Nghị nghi ngờ nhìn anh một cái, sau đó nói: “Đúng rồi, chuyện điều tạm của tổng quân khu đã định rồi? Trên đó lại đang thúc giục.”
Thiệu Khâm bực bội nhìn chằm chằm anh ta: “Dài dòng.”
Kiều Nghị “hứ” một tiếng, mắt trừng lên còn lợi hại hơn anh: “Tiểu tử muốn ăn đòn hả, đây là một cơ hội tốt.” Ngay sau đó cười đùa cợt, “Tôi cầu xin bố tôi mà ông còn không đồng ý triệu hồi kìa.”
Lông mày Thiệu Khâm nhíu chặt hơn: “Anh thích à? Thích thì đi nói với cha của tôi đi.”
Kiều Nghị biết Thiệu Khâm đặc biệt không ưa người khác đem gia thế của anh ra nói giỡn, vì vậy nhăn mày: “Được rồi, đi đây.”
Thiệu Khâm tỏa sát khí toàn thân, đi vào phòng làm việc. Lúc gọi điện thoại giọng nói cũng kém tới cực điểm. Cho nên lúc Hà Tịch Thành nhận được điện thoại của anh, trong nháy mắt cũng nổi da gà khắp cả người: “Thế nào, sao lại tức giận như vậy?”
“Còn có thể thế nào, ” chân Thiệu Khâm gác lên bàn làm việc, “Mẹ tôi lần này không biết nổi điên gì, sống chết nhất định điều tôi tới tổng quân khu, hơn nữa còn muốn ép tôi kết hôn.”
Hà Tịch Thành cười nói: “Thế không phải là tốt sao, cậu định ở mãi cái chốn cứt chim đó thành kẻ ngu luôn à.”
Thiệu Khâm dừng một chút, cảm giác đầu óc mình hỏng rồi mới có thể nói chuyện lý tưởng với cái tên Hà Tịch Thành con nhà giàu có này, vì vậy nói sang chuyện khác: “Tôi hỏi cậu, có phải Giản Tang Du đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
Hà Tịch Thành trầm mặc mấy giây: “Đang yên lành sao lại hỏi như vậy?”
Thiệu Khâm bỗng chốc ngồi dậy, nghe xong lời này lại có cảm giác hơi khác thường: “Nói thật đi, đừng mong lừa tôi.”
Hà Tịch Thành suy nghĩ một chút mới nói: “Thiệu Khâm, tôi thật sự muốn tốt cho cậu thôi. Mẹ cậu lợi hại như vậy, cậu cảm thấy cậu và Giản Tang Du có thể thành đôi sao? Cô ấy là một người phụ nữ không có tiền không có quyền, còn có một đứa con và một người anh trai tàn tật. Đừng tiếp tục dây dưa với cô ấy nữa, như vậy là cậu đang hại cô ấy đấy.”
Tay Thiệu Khâm cầm điện thoại đột nhiên siết lại, đôi môi mím chặt: “Xảy ra chuyện gì!”
. . . . . .
Ngày hôm sau Thiệu Khâm dẫn Giản Tang Du vào núi, là nơi bọn anh thường huấn luyện và cắm trại. Lần đầu tiên Giản Tang Du đi loại đường này, nhìn chung quanh toàn cây Tùng Lâm đen sì, càng đi càng âm u, đáy lòng cũng sợ sợ: “Các anh mỗi ngày đều tập luyện ở nơi này sao?”
Thiệu Khâm yên lặng nhìn cô một cái: “Phần lớn thời gian đều ở đây.”
Giản Tang Du cảm giác những điều mình hiểu về Thiệu Khâm chỉ là mặt ngoài, người đàn ông này còn có rất nhiều mặt mà cô không biết được .
“Cẩn thận.” Thiệu Khâm cầm lấy tay cô, vững vàng nắm chặt trong lòng bàn tay, “Anh cõng em.”
Anh vừa nói vừa đứng trước mặt cô, cái lưng rộng lớn vững chắc, chất vải rằn ri bó chặt lấy tấm lưng anh, bó vòng quanh đường cong của bắp thịt tráng kiện.
Giản Tang Du do dự mấy giây, leo lên lưng anh.
Thiệu Khâm ôm khuỷu chân của cô, dễ dàng nâng cô lên.
Cô gầy đến nỗi chỉ có da bọc xương. Sao thân thể cô lại gầy yếu đến thế lại có nội tâm kiêu ngạo như vậy? Cái gì cũng không dễ dàng biểu lộ ra ngoài, bao mình cực kỳ chặt chẽ? Thiệu Khâm càng nghĩ càng phiền não, im lặng đạp trên đường núi gập ghềnh đi về phía trước.
Gió núi thật lạnh, Thiệu Khâm đặt Giản Tang Du dưới một bóng cây. Ở thành thị rất khó thể nghiệm không gian thiên nhiên yên tĩnh như vậy. Giản Tang Du ngắm nhìn núi non trùng điệp, nghiêng đầu nhìn Thiệu Khâm: “Không khí thật tốt, thật muốn ở lại nơi này.”
Thiệu Khâm bình tĩnh nhìn về phía trước, mấy giây sau bỗng dưng nhìn về phía cô .
Giản Tang Du bị sự tức giận trong mắt anh làm sợ hết hồn: “ Sao vậy?”
Thiệu Khâm nhẫn nhịn, đem vấn đề muốn chất vấn cô nuốt trở vào: “Nếu em thích ngày mai anh sẽ dẫn em đi Thành Cổ, nơi đó rất đẹp.”
Giản Tang Du tiếc nuối lắc đầu một cái: “Buổi chiều em phải đi rồi.”
Thiệu Khâm cau mày liếc nhìn cô.
“Em còn phải đi làm, nếu không quản lý sẽ đuổi việc em.” Giản Tang Du lo lắng cho Giản Đông Dục và con của mình. Hơn nữa cũng không biết những ký giả kia có ngừng nghỉ không, nên cô nóng lòng trở về.
Thiệu Khâm nhìn cô cố giả bộ nở nụ cười, lúc này anh không nói được cảm xúc trong mình là tự trách hay căm phẫn. Đột nhiên anh cảm thấy mình rất uất ức, bị mẹ anh ép đến mức này, nhưng mà lại chẳng có biện pháp gì.
Giản Tang Du đứng dậy, chìa tay cho Thiệu Khâm: “Đi thôi.”
Thiệu Khâm nhìn ngón tay trắng nõn của cô, ánh mắt ngước lên, từ từ dừng lại trên khuôn mặt tươi cười điềm tĩnh của cô, đưa tay bắt lấy lòng bàn tay mềm mại của cô, thuận thế kéo vào trong ngực, nôn nóng đến mức không thể đợi được nữa, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Giản Tang Du hơi ngước đầu mặc anh lưu luyến trằn trọc giữa răng môi, ánh mắt cô trong veo.
Thiệu Khâm ngấu nghiến môi của cô, nhỏ giọng nói: “Đứa ngốc.”
***
Thiệu Khâm đợi cả một đường, cho đến lúc Giản Tang Du quyết định rời đi cũng không nói thật với anh một câu. Sau khi Giản Tang Du cáo biệt Kiều Nghị, đi bên cạnh Thiệu Khâm: “Tự em đi về được rồi, anh đi đi.”
Thiệu Khâm nhìn chăm chú vào cô phức tạp: “Em không có lời nào muốn nói với anh sao?”
Giản Tang Du ngẩn người, sau đó tránh khỏi ánh mắt kỳ lạ của anh, nhỏ giọng ngập ngừng: “Em sẽ nhớ tới anh, anh hãy. . . . . . Bảo trọng.” Sau đó lại chần chừ liếc anh một cái, nói quanh co, “Lúc trở về em sẽ rất bận, em phải tham gia tập luyện, đại khái mất thời gian rất lâu, Anh…..đừng gọi cho em, em sẽ gọi điện cho anh.”
Cô vừa nói vừa đưa tay nhận lấy túi của mình, Thiệu Khâm càng ngày càng siết chặt chiếc túi đang cầm trong tay, cuối cùng hung dữ trừng mắt nhìn cô : “Giản Tang Du, em khá lắm!”
Anh nói xong cũng thở hỗn hễn xoay người đi, cuối cùng luống cuống giật quân mũ xuống sải bước chạy về phía doanh trại, Giản Tang Du nhìn bóng dáng của anh càng ngày càng xa, lòng cũng dần dần trống rỗng.
Ký ức cả thời tuổi trẻ của cô cũng phải tệ lắm, không phải còn có Thiệu Khâm sao?
Giản Tang Du ngẩng đầu nhắm lại mắt, đáy lòng dần dần chìm vào chua xót. Cô quay đầu lại nhìn doanh trại, hít một hơi thật sâu, xoay người một mình rời đi.
***
Đến bến xe của thị trấn, Giản Tang Du mua xong vé xe xong, lại nhanh chóng lên xe. Từ thị trấn tới nội thành có rất ít xe, căn bản chỉ cần đầy khách là xuất phát, không cần theo như số chổ ngồi, cũng không có quy định gì.
Cô chọn vị trí gần cửa sổ, sau khi ngồi xuống vẫn thất thần.
Người trên xe càng ngày càng nhiều người, cuối cùng chỉ còn mỗi vị trí bên cạnh cô trống không. Có người thúc giục, cũng có người cười nói lớn tiếng, trong xe tràn ngập một mùi vị khó chịu. Thật lâu bên cạnh chỗ ngồi mới trầm xuống, xe cũng lập tức khởi động, chậm rãi chuyển động, giống như đang đặc biệt đợi một người nào đó.
Giản Tang Du vén làn tóc đang rủ xuống, hít hít lỗ mũi, không biết từ lúc nào trên mặt đã ướt đẫm lạnh lẽo, nghĩ đến sau này không thể còn được ở chung với Thiệu Khâm, trong lòng lại có cảm giác khó chịu không thôi.
Trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một bọc khăn giấy, ngón tay ai đó thon dài, nhìn hơi quen mắt. . . . . .
Giản Tang Du nghi ngờ quay đầu, sau đó ngạc nhiên nói: “Anh!”
Trong tầm mắt mơ màng, người đàn ông tính khí nóng nảy không kiên nhẫn nhìn cô, chân mày rậm đen nhánh nhướng cao, khuôn mặt đầy vẻ thất bại: “Anh không cho em cảm giác an toàn như vậy sao? Em cho rằng em đang diễn phim thần tượng sao? Lần cuối cùng tìm anh ngủ mấy lần, rồi bỏ của chạy lấy người? Giản Tang Du, em thông minh như vậy làm cho người ta thật lo lắng đấy?”