Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sắc Màu Ấm

Chương 32

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thiệu Khâm im lặng nhìn Hà Tịch Thành, Hà Tịch Thành cũng không e dè nhìn trả lại anh, trên mặt không hề thả lõng. Đôi mắt u tối của Thiệu Khâm dần dần trở nên sắc bén, có vài phần nhuệ khí: “Dường như, ngay từ đầu cậu đã phản đối bọn tôi.”

Hà Tịch Thành ngẩn người, từ từ dựa vào thành ghế, hồi phục lại trạng thái cợt nhã: “Cậu nghĩ quá nhiều rồi. Giản Tang Du đã có đứa con, nhà cậu cũng sẽ không chấp nhận cô ấy, tôi chỉ quan tâm tới cậu như một người bạn thôi.”

Thiệu Khâm hơi nở nụ cười lạnh: “Vậy tại sao vừa rồi cậu lại hỏi đứa bé ra đời khi nào?”

Hà Tịch Thành mím chặt môi mỏng, không nói.

Thiệu Khâm nghiêng người tới, ánh mắt chợt không có độ ấm: “Có phải cậu biết cái gì đó phải không? Chuyện này cũng có liên quan đến Tịch Tranh, cậu không thể cái gì cũng không biết.”

Gương mặt tuấn tú của Hà Tịch Thành bình tĩnh, hờ hửng, sau tròng kính màu hổ phách ẩn giấu con ngươi khẽ co rút thật nhanh: “Tôi thì có thể biết được cái gì? Cậu thật lòng thiệt hả? Dáng vẻ của cậu như vây, hình như là thật lòng.”

Thiệu Khâm nhìn anh ta một cái thật sâu,rồi dời tầm mắt đi: “Tôi đang hỏi vấn đề của cậu về đứa bé.”

Hà Tịch Thành thở dài, tránh không vấn đề này, chỉ nói một cách thành khẩn: “Nếu như cậu không phải thật lòng, thì hãy buông tay ngay đi, đùa một chút thì không sao, chứ đừng chơi đến ra lửa. Một ngày nào đó cậu sẽ hối hận.”

Hai mắt hung ác của Thiệu Khâm theo dõi anh ta sâu sắc, nhìn đến nỗi làm đầu óc anh ta tê dại.

Hà Tịch Thành nhíu lông mày, thử thăm dò, nói: “Có phải cậu cảm thấy …… Thiệu Trí cưỡиɠ ɧϊếp cô ấy, nên đau lòng, muốn bồi thường phải không?”

Thiệu Khâm vẫn lạnh lùng như cũ, không trả lời, Hà Tịch Thành nghĩ mình đã đoán đúng, sáng tỏ gật đầu một cái: “Dù sao cũng là mối tình đầu của cậu, có thể tốt với cô ấy một chút, chỉ là chơi đùa chán thì coi như xong, cho cô ấy một số tiền, còn không thì tìm cô ấy cho một người đàn ông tốt, như vậy sẽ tốt cho cả hai. Cậu nhập ngũ đã mấy năm, cô ấy chịu không ít khổ sở.”

“Làm sao cậu biết được?” Thiệu Khâm nhạy bén nhận ra chỗ khác thường. Hà Tịch Thành biết một chuyện, nhưng không nghĩ sẽ nói cho anh biết.

Hà Tịch Thành dừng lại một chút, cười qua loa ra tiếng: “Cậu vừa nói có liên quan đến Tịch Tranh, điều mà tôi biết cũng không nhiều.”

Thiệu Khâm nghe lời nói của anh ta trước sau có sự mâu thuẫn, mặt không biến sắc, nhấp một ngụm rượu: “Cô ấy đã xảy ra chuyện gì?”

Thiệu Khâm nói lời này cực kỳ bình tĩnh, giọng nói lạnh nhạt, Hà Tịch Thành cũng không biết suy nghĩ thật trong nội tâm của anh, cân nhắc một lát: “Chuyện năm đó rất ầm ĩ, biết vì sao cái chân của anh trai cô ấy lại bị thương không?”

Đột nhiên, tim Thiệu Khâm nhảy dựng, cổ họng căng ra: “Có liên quan đến cô ấy?”

Hà Tịch Thành cúi người nhìn về phía anh, môi mỏng khẽ động đậy: “Giản Tang Du tự sát, cậu có biết không? Cái chân của anh trai cô ấy, chính vì muốn cứu cô ấy chuẩn bị nhảy lầu mới bị té trở thành như vậy…”

Con ngươi của Thiệu Khâm đen như mực co rút mãnh liệt, quanh quẩn bên tai vang lên lời nói của Hà Tịch Thành: nhảy lầu, tự sát.

Thật ra, nếu để ý chắc chắn sẽ không khó khăn để đoán được, người cao ngạo như Giản Tang Du, làm sao có thể dễ dàng tha thứ sự nhục nhã này. Cả sống lưng Thiệu Khâm cũng cảm giác lạnh lẽo cả lên. Hiện tại anh càng thêm sợ Giản Tang Du biết, Thiệu trí bày mưu tính kế với cô là có liên quan đến anh, do chính anh đưa đẩy.

Anh không dám tưởng tượng, đến lúc đó, Giản Tang Du nhìn anh bằng ánh mắt gì.

Hà Tịch Thành thấy Thiệu Khâm, vẻ mặt rõ ràng là kinh ngạc, híp khóe mắt hẹp dài: “Cậu nói Giản Tang Du, hận những người đã cưỡиɠ ɧϊếp cô ấy nhiều bao nhiêu………. Thiệu Khâm, thừa dịp bây giờ còn kịp, thu tay lại sớm một chút. Đùa với lửa cuối cùng chỉ hại người hại mình. Giản Tang Du đã như vậy, đại khái là chơi đùa với cậu không nổi nữa rồi.”

Thiệu Khâm cảm thấy tim mình bị một tảng đá đè nặng, chắn ngang cổ họng làm anh thở không nỗi.

Hà Tịch Thành vẫn còn cố chấp khuyên lơn: “Cậu hãy tự hỏi lại mình, là thật tâm muốn sống chung với cô ấy sao? Cậu cam tâm làm cha hời sao? Cậu sẽ lấy cô ấy sao?”

Câu hỏi tới liên tiếp khiến Thiệu Khâm bối rối không chịu được, gục trên mặt bàn, tay nắm thật chặt, gân xanh nổi lên mu bàn tay. Anh cảm thấy Hà Tịch Thành nói những lời này chói tai cực kỳ, thế nhưng, trong lòng anh cũng rối rắm vô cùng, ngay cả nói “Sẽ” cũng không có dũng khí.

Hà Tịch Thành im lặng nhìn anh một hồi lâu, thở ra nặng nề. Dường như hơi khó có thể diễn tả rõ áp lực được thả lõng trong nháy mắt, đứng lên không quay đầu lại, đi thẳng tới chỗ bạn gái của mình: “Xem ra cậu chỉ là đang đùa giỡn.”

*********************************************************

Thiệu Khâm cho xe chạy rất nhanh, ánh hoàng hôn mờ dần chiếu vào một bên mặt lạnh lùng, anh hồi tưởng vô số lời nói của Hà Tịch Thành. Anh nghiêm túc ư? Chính anh cũng không thể giải thích rõ ràng, là vì áy náy, hay là vì du͙© vọиɠ chinh phục? Hay là vì tình yêu?

Từ nhỏ, anh chưa bao giờ biết yêu thương là như thế nào, tình thâm đối với anh là chuyện xa vời, tình yêu càng thêm xa lạ không thể chạm tới.

Lúc còn trẻ anh mới vừa biết yêu, lại bị người cha Thiết Diện Vô Tư của anh ném vào quân đội. Dường như có vài năm anh không có thời gian nhớ tới Giản Tang Du, bởi vì anh phải thay đổi để mạnh mẽ hơn, vì phải làm vẻ vang cho nhà họ Thiệu, càng muốn cho những kẻ nghĩ anh là con ông cháu cha phải ngậm miệng. Anh không có dư thừa sức lực và tinh thần để tưởng nhớ đến những việc liên quan đến cô gái kia, dần dần cũng phai nhạt đi.

Hiện tại, anh chỉ biết anh không muốn xa rời Giản Tang Du. Ngay cả tiểu quỷ kia, anh cũng thấy thật đáng yêu, làm cho người ta….. rất đau lòng.

Đây gọi là yêu sao? Ngay cả tình yêu thương của cha, tình yêu thương của mẹ anh cũng chưa có cảm nhận qua. Vậy tình yêu đến tột cùng là như thế nào? Anh càng không thề nào hiểu được. Huống chi giữa anh và Giản Tang Du còn những lời nói dối và lừa gạt xen vào.

———————————

Điện thoại di động trong túi rung rung lần nữa, vẫn là mẹ của anh – Cố Dĩnh Chi gọi đến. Thiệu Khâm liếc mắt nhìn, lập tức ném nó vào ghế ngồi bên cạnh tài xế, mặc cho nó xoay trượt vô trong khe ghế.

Anh có thể tưởng tượng chính xác những lời Cố Dĩnh Chi sẽ nói. Nhất định giống với những lời nói của Thiệu Chính Minh. Hỏi anh tại sao lại đánh Thiệu Trí. Sau đó, lại ra vẻ nghiêm túc dạy dỗ anh một trận, sẽ áp giải anh về doanh trại.

Thiệu Khâm cong lên một nụ cười giễu cợt. Cho dù giữa Giản Tang Du, đứa bé và Thiệu trí không có quan hệ, anh cũng sẽ không bỏ qua cho Thiệu Trí. Nó dám có những hành động quá đáng với cô ấy như vậy, chỉ “ nghĩ “ thôi cũng tuyệt đối không được.

Thiệu Khâm lái xe đến thẳng dưới lầu nhà họ Giản, Giản Tang Du mở cửa ra nhìn thấy anh, hơi thừ người một chút, hồi lâu mới hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Thiệu Khâm cất bước tiến vào, đi thẳng vào phòng, thấy trong nhà không có người, vừa ôm hông vừa hôn lên môi cô: “Tới đây nhìn người phụ nữ của anh một chút, có phải lại suy nghĩ không thông suốt lùi về vỏ bảo vệ rồi hay không?”

Giản Tang Du mỉm cười, bị anh ôm hơi không quen, nhẹ nhàng quay mặt đi không dám nhìn anh: “Nói bậy bạ gì đó.”

Thiệu Khâm hôn lên khóe môi cô, thuận thế đóng luôn cửa phòng: “Mạch Nha đâu?”

“ Anh của em dẫn nó đi mua đồ.” Giản Tang Du hơi kháng cự hành động thân thiết như vậy. Cảm giác sợ hãi đối với việc đàn ông đến gần tựa như khắc sâu vào xương tủy. Giờ bị Thiệu Khâm ôm đặt trên đùi nên cô hơi cứng người lại.

Thiệu Khâm liếʍ môi cô, mυ"ŧ dịu dàng, phát giác cô đang gồng người lại, không nhịn được bật cười: “Những chuyện này đối với tình nhân rất bình thường, đừng khẩn trương như vậy.”

Giản Tang Du thở nhẹ ra, cô nghĩ Thiệu Khâm muốn làm chuyện kia, hạ mí mắt xuống, nhỏ giọng nỉ non: “Em còn đau, anh đừng….”

Thiệu Khâm nghe vậy, dừng lại một chút, giữa hai lông mày căng thẳng: “Vẫn còn đau? Cho anh xem một chút.”

Nói xong, anh lập tức đẩy ngã Giản Tang Du trên ghế, bộ dáng muốn vén váy ngủ của cô lên. Chân Giản Tang Du gác trên đầu gối của anh, tư thế này nguy hiểm cực kỳ, cảm thấy của anh cũng hơi cứng lên, liều mạng lắc đầu: “Đừng nhìn, như vậy rất kỳ.”

Mặt mày Thiệu Khâm vô cùng dịu dàng, cầm mắt cá chân trắng nõn của cô, cúi người hôn một cái: “Liếʍ, anh cũng liếʍ rùi, đi vào, ta cũng đi vào rồi, còn kỳ gì nữa?”

Cả người Giản Tang Du như bị thiêu đốt, khép hai chân thật chặt không dám thả lỏng.

Thiệu Khâm kéo hai chân cô ra, đưa tay kéo chiếc qυầи ɭóŧ viền ren đang căng thẳng ra. Giản Tang Du run rẩy kịch liệt nắm tay của anh, Thiệu Khâm đặt tay lên tay cô, hôn cô trấn an: “Để anh xem một chút có phải bị thương rồi không, ngoan, nghe lời anh.”

Bộ mặt Giản Tang Du xấu hổ quay đầu, tay từ từ thả lỏng ra.

Thiệu Khâm cới cái trói buộc kia ra, đưa tay vạch hai bên mềm mại ra, vốn là màu phấn hồng nhạt, còn bây giờ giống như bị ứ máu đỏ lên, ngón tay anh vuốt ve lên đó, Giản Tang Du run nhẹ, không kìm nén được cọ đầu vào sôpha.

Thiệu Khâm kềm ở hông cô, không cho cô nhúc nhích, ngón tay vuốt ve cẩn thận dọc theo khe nhỏ, giọng nói trầm xuống: “Buổi chiều……rất đau ư?”

Đến bây giờ, chỗ đó đã sưng cả lên, hèn gì cô vẫn than đau.

Giản Tang Du cắn môi gật đầu một cái, giọng mũi nồng đậm: “Ừ” một tiếng, bộ dáng uất ức vô cùng.

Thiệu Khâm nhớ tới lúc đó, mình hoàn toàn biến thành thú, chỉ lo vui sướиɠ một mình, căn bản đã quên thông cảm cho cô một chút. Mặc kệ cô còn đang khô khốc lại hung mãnh đẩy vào bên trong, không xé rách đã là may mắn rồi.

Ánh mắt u tối của anh nhìn vào nơi đó một lần nữa, ngón tay vẫn còn ma sát ở trong khe.

Giản Tang Du không nhịn được co rút từng cái, cảm nhận rất rõ, ngón tay lạnh lẽo của anh nhẹ nhàng vuốt ve bên trong. Quả thật không còn đau đớn như trước. Nhưng mà…… có từng đợt từng đợt cảm giác kỳ quái kéo tới. Giống như anh mang theo dòng điện kỳ lạ truyền khắp toàn thân cô.

Thậm chí, cô còn cảm nhận được, mình dần dần chảy ra một chất lỏng, dính đầy ngón tay anh.

“Thiệu Khâm” Giản Tang Du lên tiếng cắt ngang hành động của anh. Gương mặt như muốn vùi sâu vào ghế salon: “Đã được chưa?”

Cảnh tượng này thật sự quá quyến rũ, cô tưởng tượng ngón thon dài của Thiệu Khâm đang vân vê nơi thẹn thùng của cô, loại thân mật khó mở miệng này cũng đủ cho cô ngóc dầu dậy không nổi.

Thiệu Khâm nhìn bộ dáng e lệ này của cô, dường như ở đáy lòng có chút mật ngọt, đưa tay kéo người cô vào trong ngực, cúi đầu hôn thật sâu.

Môi lưỡi quấn lấy nhau, ngón tay của anh vẫn chưa thu hồi lại, còn ở trong chỗ ấm áp kia, cử động ra vào bên trong vách khoang, thử thăm dò làm cho cô rùng mình một cái.

Cánh mũi Giản Tang Du lay động, bị đầu lưỡi của anh quấy lên toàn thân bủn rủn, bắp đùi run lên, ưm…ưm phát không ra tiếng: “Đừng, một lát anh của em sẽ về.”

Thiệu Khâm mυ"ŧ cái lưỡi mềm mại của cô, khuấy đảo liếʍ tới liếʍ lui, từ từ nhích ra một chút, đôi mắt đen thâm trầm như một hồ băng sâu không thấy đáy: “Anh yêu em, anh ấy sẽ không có ý kiến.”

Ngón tay của anh hoạt động càng lúc càng nhanh, khai phá thật sâu vào bên trong. Giản Tang Du ở trong lòng anh run rẩy kịch liệt, hai cánh tay luống cuống vòng chặt cái eo săn chắc của anh: “Thiệu Khâm……..”

Cô rêи ɾỉ động tình, giống như cho Thiệu Khâm thêm dũng khí.

Anh đè hai cánh hoa nhô ra kia, chà sát qua lại, trơn mượt, vẫn còn rất nóng. Vết chai của ngón tay ma sát trên đó, mang lại cho cô cảm giác kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt hơn.

Giản Tang Du càng run rẩy gay gắt hơn, trong đầu trống rỗng không tỉnh táo nỗi. Chỉ còn lại cảm giác không trọng lượng rơi xuống vách đá, nhưng rất thoải mái…….. thỏa mãn vô cùng.

Cảm giác kia tới như nước thủy triều mạnh mẽ, nhưng lui thì chậm chạp và nặng nề. Giản Tang Du chỉ cảm thấy bàn tay Thiệu Khâm ve vuốt nơi đó cũng bị ướt cả, dường như còn phát ra tiếng khıêυ khí©h.

Thiệu Khâm thấy cô trở nên ngơ ngác nhìn anh lom lom, dư âm của cao triều để lại đôi mắt trong veo của cô vô cùng quyến rũ. Anh đưa tay ra cho cô nhìn rồi trêu chọc cô: “Đều là của em, ướt như vậy còn đau ư?”

Lòng bàn tay và ngón tay đều ướt đẫm, dưới ánh đèn lập lòe, Giản Tang Du mím môi không nói lời nào, hận không thể tìm một cái chỗ nào để chui vào. Vệt trong suốt này…. Sao có thể là của cô chứ!

Cái ở giữa đùi của Thiệu Khâm đang chống đở ở dưới mông cô, nén cảm giác đau nhức đang cương lên, giúp cô mặc qυầи ɭóŧ vào. Chỉ ôm cô, không hề có hành động gì khác. Chỉ cần ôm như vậy, trong lòng anh đã cảm thấy thỏa mãn rồi.

Giản Tang Du thật là một thần kỳ tồn tại. Sao anh lúc nào cũng phát hiện ra điểm nhạy cảm của mình chứ? Giờ phút này, Thiệu Khâm đang dương tự đắc vì mình vẫn giữ được phong cách quý ông, không hề liều mạng đè cô ra để làm một cuộc hung hăng.

Anh không kìm được cười ra tiếng, Giản Tang Du mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh: “Cười cái gì vậy?”

Thiệu Khâm nhéo cái mũi của cô: “Cười em đó, sao em lại hữu dụng như vậy?”

Giản Tang Du nhíu chặt lông mày, vẻ mặt ngây ngô, hoàn toàn không hiều ý của anh là gì. Thiệu Khâm cũng không có giải thích thêm, vùi vào cổ cô để du͙© vọиɠ lui xuống.

*** *** *** *** *** *** *** *** *** *** *** *** *** *** *** *** ***

Thiệu Khâm bình tĩnh được một lúc, cúi đầu phát hiện người trong ngực đã híp mắt ngủ. Anh nhéo nhẹ mũi cô, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô. Giản Tang Du lập tức mở đôi mắt sâu thẳm ướŧ áŧ, hờn giận liếc nhìn anh.

“ Dễ dàng mệt mỏi như vậy à?” Thiệu Khâm nắm chiếc eo thon mềm của cô. Phả hơi vào tai cô mập mờ: “Lần sau anh chuyên tâm “nói yêu thương”, chắc e sẽ ngất đi mất.”

Giản Tang Du nhớ tới câu “nói yêu thương” buổi chiều của con trai, khó chịu rũ mắt xuống.

Thiệu Khâm còn nói: “Em là vũ công, không phải vận động thường xuyên à?”

Giản Tang Du móc móc ngón tay, chần chờ ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Em…. Khi sinh Mạch Nha thì bị bệnh, nên dễ dàng mệt mỏi.”

Giản Tang Du vừa dứt lời, cảm thấy rõ vòng tay ôm mình càng thêm mạnh mẽ, làn môi lạnh lẽo của Thiệu Khâm đặt lên cái trán nóng bỏng của cô: “Về sau có mệt phải dựa vào anh.”

Giản Tang Du cong cong khóe môi, đáy lòng sinh ra cảm giác ấm áp, tựa sát vào ngực của anh hơi mỉm cười nói: “Ừ.”

Cảm giác có người để dựa thật tốt.

“Đưa anh của em ra nước ngoài chữa trị chân đi.” Thiệu Khâm nói: “Ở bên đó, anh có người bạn học ngành y, có thể giúp tìm chuyên gia giỏi.”

Giản Tang Du nghi ngờ ngồi dậy, hiếu kỳ nói: “Sao đột nhiên lại nói đến việc này.”

Thiệu Khâm chột da, dời tầm mắt đi, kéo đầu Giản Tang Du về trước ngực: “Anh của em cũng là anh của anh, phải đối xử tốt với anh ấy, vả lại anh ấy còn trẻ như vậy.”

Giản Tang Du cười cười nhỏ giọng: “Không cần đâu, chị Tiểu Nam đã tìm được một bệnh viện tốt, đang làm công tác tư tưởng cho anh ấy.”

Thiệu Khâm suy nghĩ một chút, cũng không cưỡng cầu nữa. Dù sao còn rất nhiều cách để bù đắp. Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn láng mịn của Giản Tang Du, không nhịn được cúi xuống cắn vào miệng của cô: “Nếu như anh của em cùng với Trình Nam ra nước ngoài, em chuyển đến chỗ anh đi, đến lúc đó chúng ta có thề ngày ngày “nói chuyện yêu đương” rồi.”

Giản Tang Du nhướng mắt liếc anh một cái, tên lưu manh vĩnh viễn không thể nào nghiêm chỉnh được năm phút.

Thiệu Khâm cười ôm chặt người nào đó, vừa định triền miên một lần nữa thì có hồi chuông điện thoại bắt đầu vang lên, có lúc anh thật bội phục tinh thần kiên nhẫn của mẹ anh.

Giản Tang Du nhìn anh kỳ quái: “Sao không nghe đi?”

Thiệu Khâm suy nghĩ một lát, vòng tay qua Giản Tang Du nghe điện thoại.

“Chịu nghe điện thoại rồi sao?” Tiếng nói của Cố Dĩnh Chi lạnh lẽo, không hề có ấm áp.

Thoạt nhìn Thiệu Khâm nghiến hàm rất lạnh lùng hà khắc, ngực phập phồng vài lần mới mở miệng: “Có chuyện gì sao?”

Từ trước đến giờ Cố Dĩnh Chi chưa bao giờ nói nhảm, luôn nói thẳng vào chủ đề chính: “Mẹ đang ở nhà của con chờ con về, từ nhà của người phụ nữ kia trở về, 20 phút chắc là đủ rồi.”

Thiệu Khâm tức tối nhắm mắt, đè nén cơn giận: “Mẹ lại cho người theo dõi con.”

Cố Dĩnh Chi an tĩnh mấy giây, song bình thản nói: “Con không chịu nghe điện thoại, mẹ sẽ có biện pháp biết con ở đâu.”

Thiệu Khâm dùng sức nắm thành quyền: “Mẹ kiếp, con là con chứ không phải là cấp dưới của mẹ.”

Giản Tang Du sợ giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, từ góc nhìn của cô thấy được cổ anh đang cứng ngắc căng ra, rõ ràng thấy được tĩnh mạch đập thình thịch.

Cái tay nắm ở trên eo cô, cũng run run khó nhận rõ.

“Giản Tang Du, 24 tuổi, diễn viên múa ký hợp đồng có thời hạn với truyền thông, có một đứa con trai 4 tuổi” Cố Dĩnh Chi nói không nhanh không chậm: “Ở tại khu Giang Môn….”

“Bây giờ con về.” Giọng nói Thiệu Khâm lành lạnh, nhanh chóng tắt máy, ngón tay thon dài cầm điện thoại di động lại trắng bệt, căng thẳng.

Giản Tang Du kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt mặt rũ mi xuống, giờ phút này lông mi đen rậm đã che đi tâm tình chân thật của anh.

Cho tới bây giờ cô vẫn không biết Thiệu Khâm còn có vẻ mặt này. Người mạnh mẽ lạnh lùng kia….. Là mẹ của anh ư?
« Chương TrướcChương Tiếp »