- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sắc Màu Ấm
- Chương 26
Sắc Màu Ấm
Chương 26
Giản Tang Du bị động tác thô bạo của Thiệu Khâm làm cả người đều nằm sấp ở trên người anh, lảo đảo nhúc nhích muốn đứng dậy, nhưng phía dưới vẫn giạng chân ngồi ở trên thắt lưng rắn chắc của anh như cũ. Nghe được lời nói như quan tâm của anh, càng thêm khó thở, lúc này còn làm bộ ga lăng ư? Cô thật không muốn cùng ngủ với anh sao? Cùng ngủ như thế nhưng không một chút quan hệ có được không?
Sắc mặt cô u ám trừng mắt nhìn Thiệu Khâm, chống lên l*иg ngực anh, đứng thẳng dậy, vừa định nói chuyện, lại bỗng dưng phát hiện vật cứng rắn dữ tợn kia đang đội mình lên, cọ sát vào khe hở ở đùi cô, cố gắng chờ phát động.
Mặt Giản Tang Du càng đen hơn, túm lấy vạt áo Thiệu Khâm: “Tên lưu manh anh không biết kiềm chế!”
Thiệu Khâm làm ra vẻ thản nhiên, cánh tay còn tự nhiên ôm chặt bả vai của cô, phòng ngừa cô té xuống, không thèm để ý cô, cố làm ra vẻ mặt hung dữ:” Phản ứng tự nhiên, cương lên thôi, chưa tiến vào mà.”
Câu sau anh nói nhẹ nhàng vô cùng. Câu nói kiềm nén kia làm cho ngực Tang Du rung lên. Cô hít một hơi thật sâu, nhiều lần không nhịn được muốn đi đến góc phòng lấy cái nộp chụp lên đầu anh.
Thiệu Khâm kéo cô về trong ngực, vỗ nhẹ nhẹ như dỗ trẻ con:” Đừng làm loạn, anh sẽ không miễn cưỡng em.”
Giản Tang Du trừng mắt, lông mi khẽ dao động.
Tựa vào ngực anh như vậy, Tang Du có thể nghe từng nhịp đập mạnh mẽ của tim anh, từng nhịp sâu lắng tựa như tiến vào trong lòng cô. Dường như cả tim mình và anh đều đập cùng một nhịp, nhảy lên theo tiết tấu kịch liệt của anh.
“Giản Tang Du”, Thiệu Khâm nhìn bóng đèn tỏa ra ánh sáng mờ ảo trên tần nhà, bỗng nhiên mở miệng,” Khi đó đi không từ biệt, bởi vì cha anh ép anh nhập ngũ.”
Giản Tang Du ngẩn người ra, im lặng không nói.
Thiệu Khâm cũng không biết tại sao mình muốn giải thích, lúc gặp lại nhau, thậm chí anh cảm thấy không biết phải đối với Giản Tang Du như thế nào. Nhưng sau đêm nay, anh phát hiện mình thật sự không phải thứ tốt đẹp gì.
Khi đó, không phải Giản Tang Du vô cùng cần anh sao? Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy cô giận dữ như vậy, có phải đã chứng minh cô thực sự để ý mình hay không? Thời niên thiếu, tình cảm anh chưa đủ chính chắn, cho nên mới làm tổn thương cô mãnh liệt như vậy. Bây giờ suy nghĩ lại, cảm thấy mình đã bỏ lở rất nhiều chi tiết.
Bàn tay khô ráo của Thiệu Khâm ấm áp vuốt ve vành tai của Giản Tang Du: “Thật ra anh cũng không có nhớ chuyện đánh cuộc nữa. Anh chỉ biết anh thật rất thích ở chung với em………Nếu Hà Tịch thành không nói cho em biết, chúng ta vẫn sẽ rất vui vẽ.”
Giản Tanh Du im lặng lắng nghe, trong lòng rung chuyển giống như dời sông lấp biển.
Khi đó cô thật đau lòng, bị một người con trai chà đạp lên tôn nghiêm, lại tàn nhẫn vứt bỏ mình. Nhưng là vật đổi sao dời, bây giờ nhìn lại, phát hiện nguyên nhân càng khó thừa nhận hơn trước kia, càng đau khổ, càng bi thương hơn.
Giản Tang Du cứng họng, cánh môi khô khốc giật giật:”Bây giờ đã không sao rồi.”
Dù sao cũng đã không thể quay lại, mặc kệ năm đó Thiệu Khâm có thật lòng hay không, lứa tuổi đó của bọn họ, bây giờ nhớ lại chỉ nên xem như một giấc mộng đẹp.
Thiệu Khâm nghe lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của cô, trong lòng càng thêm khó chịu. Giờ phút này chỉ sợ trong lòng cô chỉ nhớ rõ phần kiếp nạn đã qua kia, cái gì khác cũng không sao cả? Nhưng ái náy và tự trách trong lòng anh lại không gỡ xuống được.
Ngực Thiệu Khâm phập phồng, ngón tay vuốt ve hai gò má bóng loáng của cô, nhiều lần kiềm nén không nói ra, cuối cùng chỉ trầm giọng nói một câu:” Về sau sẽ đối xử tốt với em gấp bội.”
Hai người cũng không nói nữa, đều có lâm vào trầm tư.
Không gian im lặng, ánh sáng lờ mờ, đêm đầu thu thật lạnh, Giản Tang Du mặc một bộ đồ ngủ mỏng màu hồng nhạt, cuộn cả người mình nằm trong lòng Thiệu Khâm, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ thấy lại mùa hè năm ấy, nhớ lại cảnh hai người hôn môi trong con hẻm nhỏ, năm tháng ngọt ngào xanh biếc kia làm cho cả cảnh trong mơ đều phủ kín sắc thái lung linh.
Lúc bọn họ ngủ cũng đã khuya, mỗi người đều vô cùng mệt mỏi, nhưng ngủ như thế này thì không được thoải mái, Giản Tang Du mơ mơ màng màng tỉnh lại nhiều lần.
Cô nhắm mắt cọ cọ vào ngực Thiệu Khâm, giống như muốn tìm kiếm nguồn hơi ấm, kề sát từng chút vào khuôn ngực nóng bỏng kia.
Bàn tay to lớn của Thiệu Khâm phủ trên lưng cô. Mỗi lần cảm giác cô tỉnh lại sẽ vỗ vỗ trấn an, như thế Giản Tang Du sẽ an tâm ngủ tiếp. Như thể đáp lại, hai người dù nửa tỉnh nửa mê vẫn sẽ dựa sát vào nhau gắt gao.
Giản Tang Du thỉnh thoảng cũng tỉnh lại, sẽ trong thoáng chốc cảm thấy có người hôn lên cái trán của cô, dịu dàng lại cẩn thận. Ngưa ngứa tựa như bông tuyết mùa đông, hơi lành lạnh, nhưng lại rất thoải mái, vừa nhẹ nhàng, vừa trêu chọc ở trán tê dại. Vô cùng luyến tiếc yêu thương.
Có vài lần cô mơ màng bị hôn tỉnh giấc, lần này là hôn trên môi, người đàn ông này đang nâng khuôn mặt của cô, nhẹ nhàng ngửi hơi thở cô, chậm rãi đem môi kề sát lên, từ từ mυ"ŧ thật sâu trên đôi môi mềm mại của cô.
Giản Tang Du mở đôi mắt nặng nề liếc anh một cái, đưa tay quơ quơ, tránh khỏi anh lại tiếp tục ngủ, không bao lâu lại bị hôn tỉnh.
Lần này lại mạnh hơn, đôi môi không ngừng bị ngấu nghiến dính nước bọt lẫn nhau, hơi thở có mùi thuốc lá thoang thoảng, cái lưỡi linh hoạt kia ở trong miệng cô dẩn dắt di chuyển, giống như muốn hút hết không khí trong ngực cô.
Giản Tang Du ưm ưm một tiếng, lại bị anh hôn sâu hơn.
Vật phía dưới thân thể rắn chắc nóng lên, du͙© vọиɠ kiềm chế của đàn ông ma sát thăm dò ở nơi mềm mại của cô, Giản Tang Du mông lung không phân biệt rõ đây là Thiệu Khâm trưởng thành hay vẫn là Thiệu Khâm còn trẻ, chỉ nhớ rõ ánh mắt đẹp đẽ, đen nhánh, sâu thẫm của anh.
Nhưng Thiệu Khâm còn trẻ……..Đâu có lớn như vậy……….
Giản Tang Du bị Thiệu Khâm hôn đến khuôn mặt đỏ ửng, nghiêng nghiêng đầu tránh đôi môi bám trên môi mình, tìm được nơi ấm áp, an tĩnh nằm sấp lại tiếp tục ngủ.
Chỉ là một đêm ngắn ngủi, lại giống như trải qua một khoảng thời gian rất dài. Cứ không ngừng hôn môi, không ngừng quấy rầy, không ngừng bị bắt trở về tư thế thân mật. Khi thức dậy, Giản Tang Du thấy mình có cảm giác kiệt sức.
Đến khi mở mắt ra, điều đầu tiên Giản Tang Du nhìn thấy là cái đầu nhỏ rối như ổ quạ.
Mạch Nha chống cằm, đầu tóc lộn xộn, mặc áo ngủ có hình con gà màu vàng, ngồi xếp bằng trên đôi dép của Thiệu Khâm. Nó chớp đôi mắt to đen láy, nhìn hai người tò mò.
Giản Tang Du cả kinh, ngồi dậy bất thình lình, nhìn về phía ban công phát hiện trên bầu trời màu lam nhưng tựa như có ánh sáng nhạt, có lẽ là sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn.
Giản Tang Du cuối đầu nhìn Thiệu Khâm, anh khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng đàng hoàng ngủ thϊếp đi, nhưng rõ ràng là tự mình ép mình rất khó chịu, khuôn mặt anh tuấn nhăn nhó, môi mỏng mím chặt. Nhưng cho dù như vậy, cánh tay mạnh mẽ vẫn là ôm cô thật chặt, giống như sợ cô biến mất không tìm thấy được, kìm hãm tính bảo vệ.
Giản Tang Du nhìn anh một lúc, nhẹ nhàng bước xuống khỏi người anh.
Mạch Nha nghiêng đầu, ánh mắt láo liên nhìn hai người bọn họ:”Mẹ, mẹ và chú đang chơi trò gì? Cưỡi ngựa sao?”
Giản Tang Du cười nhẹ, xấu hổ sửa sang lại quần áo, đưa tay vuốt vuốt mái tóc rối khi ngủ của Mạch Nha:”Cục cưng dậy sớm làm gì?”
Hai cái lông mày nhỏ của Mạch Nha căng thẳng, dường như bây giờ mới nhớ tới mục đích mình rời giường, vẻ mặt đau khổ nói:”Mắc tiểu, bị nín tiểu nên thức dậy.”
Giản Tang Du cong khóe mắt mỉm cười, dẫn con đi vào phòng vệ sinh, khi trở lại, kiềm lòng không được nhìn về hướng Thiệu Khâm, một người đàn ông cao hơn 1m8, tay dài chân dài duỗi ra ngoài ghế sô pha………..Làm sao có thể ngủ ngon?
Cô vào phòng lấy chăn ra, đắp cho anh thật cẩn thận.
Nhìn bộ dạng ngủ say của Thiệu Khâm, Giản Tang Du bất giác thở dài, vì sao khi gặp Thiệu Khâm, luôn có vô số chuyện buồn cười hoang đường xảy ra, vậy mà cô và bộ dáng kia của anh lại ngủ với nhau cả đêm? Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Đã gần năm giờ sáng, Giản Tang Du trở lại giường cũng khó đi vào giấc ngủ, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, dứt khoát rời giường chuẩn bị bữa sáng cho ba người đàn ông.
Thiệu Khâm bị mùi thơm của thức ăn làm cho tỉnh giấc, anh mở mắt ra sửng sốt vài giây mới phản ứng được mình đang ở đâu, vỗ trán một cái ngồi dậy, thấy cánh cửa kéo của phòng bếp đóng, sau lớp kính mờ có một bóng dáng mảnh khảnh lắc lư qua lại.
Anh đột nhiên nhớ lại lời nói của Mạch Nha, mẹ thực sự rất vất vả…….
Thiệu Khâm nhìn chằm chằm cửa nhà bếp một hồi lâu, đứng dậy xếp chăn gọn lại, ôm vào phòng của Giản Tang Du. Đúng lúc nhìn thấy Mạch Nha nằm hình chữ đại ở trên giường ngáy khò khò, cái miệng nhỏ nhắn tròn vo, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Thiệu Khâm nhìn thấy thể cũng vô cùng vui vẻ, đưa tay nhéo nhéo quai hàm thằng bé. Thằng bé bị phá giấc mộng, chép miệng hai cái, xoay người ngủ tiếp, cái mông nhỏ vểnh lên cao.
Lúc ấy Thiệu Khâm cười ra tiếng, nhưng bổng nhiên nghĩ tới đứa bé mủm mỉm như vậy, có thể là con của Thiệu Trí hoặc là của hai người kia, nụ cười của anh cứng ngắc lại, sắc mặt u ám.
Giản Tang Du đi vào phòng ngủ nhìn thấy Thiệu Khâm hơi không tự nhiên, ánh mắt thay đổi rất nhanh, vòng đến mép giường gọi Mạch Nha dậy:”Con ngoan, thức dậy đi, không thôi chút nữa sẽ trễ học đấy.”
Mạch Nha mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, ngồi ở trên giường lờ mờ nhìn mọi thứ xung quanh, thân hình mủm mỉm như củ sen vươn hai cánh tay để Giản Tang Du thay quần áo cho, giọng nói yếu ớt:”Mẹ, cái chăn thật ấm áp, Mạch Nha có thể đem theo cái chăn nhỏ đến trường không?”
Giản Tang Du cắn nhẹ lên cái mũi nhỏ, không làm đau nó, ngược lại vô cùng thân thiết, nhìn vẻ mặt Thiệu Khâm đỏ mắt ghen tị.
“Ngoan, như vậy sẽ bị các bạn nhỏ cười đó.” Giản Tang Du lấy quần áo, ngồi xổm xuống mép giường chuẩn bị mặc quần áo cho con.
Thình lình Thiệu Khâm đưa tay đón lấy, cũng không ngẩn đầu lên, nói với Giản Tang Du: “Để anh.”
Ngón tay của Giản Tang Du không cẩn thận chạm vào anh, cũng không kịp rụt lại, mặt trở nên lúc trắng lúc đỏ, cô cũng không hiểu tại sao.
Thiệu Khâm không rõ hàm ý, nhìn cô:”Sao vậy?”
Giản Tang Du ảo não bỏ lại một câu” Em đi vào phòng bếp”, rồi vội vã ra ngoài, thật sự không muốn ở củng một chổ với tên lưu manh này thêm nữa, một giây cũng không muốn!
Trong phòng ngủ chỉ còn Mạch Nha và Thiệu Khâm nhìn nhau trân trối, Mạch Nha lén nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của chú, cảm thấy sợ sệt, đưa cánh tay nhỏ trắng nõn, ra giọng ám chỉ:” Chú, quần áo___”
Thiệu Khâm khẽ nhíu mày, đưa tay kéo đứa bé trong chăn ra, trong vòng mấy cái đã lột nó sạch sẽ, vỗ vỗ cái mông nhỏ của nó:”Đây là quần, thấy không?”
Mạch Nha dùng sức gật gật đầu.
Thiệu Khâm đặt chiếc quần jeans trẻ em lên giường, chỉ chỉ hai cái ống quần:” Đưa chân đi vào đây.”
Mạch Nha:”………”
Mạch Nha nhỏ nhắn đứng trên giường một mình, bị Thiệu Khâm chỉ huy mặc quần, kéo hai ống quần rất lâu mới mặc vào được, chau mày than phiền:”Chú gạt người, chú nói với mẹ giúp con mặc.”
Đối mặt với sự lên án của tiểu quỷ này, Thiệu Khâm ngồi ở bên giường duỗi chân dài ra, thản nhiên nhíu mày:”Là ai nói mẹ vất vả, Mạch Nha sao không muốn tự mình học cách mặc quần áo à?”
Mạch Nha vểnh vểnh môi, cái đầu nhỏ cuối xuống:”……..Muốn.”
Thiệu Khâm đắc ý vênh mặt:” Mang vớ vào.”
Mạch Nha cầm vớ nghiên cứu một một lúc lâu, không phân rõ trước sau, nhìn Thiệu Khâm với ánh mắt cầu cứu:”Chú, con không biết.”
Thiệu Khâm ngồi ở bên giường, lười biếng nhìn nó:” Hình vẽ ở phía trước.”
“Dạ.” Mạch Nha nhíu mày, cúi đầu, ngón tay mập mạp nắm chân của mình nhét vào vớ, tiếp tục xiêu vẹo kéo lên, nhiều lần bởi vỉ trọng tâm không vững đã xém té ngã trên giường.
Ngay lúc kéo lên, ngoài cửa vang lên tiếng Giản Tang Du thúc giục:”Con cưng, chưa mặc xong sao?”
“Dạ, phải____” Mạch Nha mở miệng muốn trả lời, không ngờ miệng lại bị bịt kín.
“Được rồi.” Thiệu Khâm nhanh chóng đứng dậy, đem vớ của tiểu quỷ này kéo lên, lấy giầy cho nó mang vào. Mạch Nha trợn mắt nhìn động tác thuần thục sinh động của Thiệu Khâm, nhanh đến mức khó tin!
Thiệu Khâm nắm lấy cánh tay Mạch Nha, một mặt vừa đi ra ngoài, một mặt vừa nói nghiêm khắc: “Mạch Nha học được cách mặc quần áo mẹ rất vui, chưa học được thì cũng đừng nói với mẹ, biết không?
Mạch Nha:”…………”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sắc Màu Ấm
- Chương 26