- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sắc Màu Ấm
- Chương 11
Sắc Màu Ấm
Chương 11
“Giản Tang Du, em không nghĩ rằng sẽ tìm ba cho đứa trẻ sao? Điều kiện của anh tốt như vậy, em vẫn không muốn nắm chặt ư.” Thiệu Khâm hầu như chỉ cười dịu dàng, rốt cuộc Giản Tang Du cũng hoảng hốt.
Cô vẫn luôn cho rằng, dưới bề ngoài đẹp trai khôi ngô của Thiệu Khâm, là nội tâm phù phiếm ngả ngớn như thế nào . Người đàn ông này có một khuôn mặt mê hoặc lòng người , chỉ cần anh tỏ tình sẽ làm cho người ta xúc động, có thể dễ dàng bắt một cô bé chưa nếm mùi đời làm tù binh.
Lúc Giản Tang Du mười bảy mười tám tuổi, sự kiềm chế thanh cao của cô cũng khó trốn thoát khỏi loại hấp dẫn vô cùng của Thiệu Khâm, cô cũng từng ngây thơ trẻ con, đối với tình yêu từngcó mơ mộng hão huyền như những đứa bé gái khác. Nhưng sau cùng bị té ngã , đau đớn, thương tâm , có phải nên học được một chút thông minh, rời khỏi ngọn nguồn của sự nguy hiểm hay không?
Giản Tang một lần nữa kiên quyết tránh khỏi vòng tay của anh, vẻ mặt lạnh lùng, gằn từng chữ : “Cho dù muốn tìm cha, cũng không phải là người đàn ông không hiểu tình yêu như anh.”
Nụ cười của Thiệu Khâm cứng lại trên khóe môi, cho tới bây giờ anh cũng không biết trái tim của Giản Tang Du. . . . . . kiên cố như vậy.
Giản Tang Du không cho anh cơ hội nói tiếp, trực tiếp kêu xe bỏ đi. Thiệu Khâm nhìn thấy bóng đèn ở phía đuôi xe dần dần biến mất, trong lòng không thể nói rõ là tức giận hay là buồn bực, người phụ nữ này dường như càng khó khăn hơn hồi bé.
***
Ngày hôm sau là Chủ nhật, Giản Tang Du muốn dẫn Tiểu Mạch Nha đi bờ biển chơi. Mạch Nha đã làm nũng muốn đi từ lâu, tối hôm trước còn đi tìm chiếc quần bơi nhỏ của mình bỏ vào balo nhỏ hình con gấu.
Giản Đông Dục vì chân bất tiện nên không thể đi cùng, lúc Giản Tang Du thu xếpđồ đạc , Tiểu Mạch Nha liền ôm cánh tay của Giản đông dục nói nhỏ: “Chờ con về sẽ mua đồ ăn cho cậu,cậu phải ngoan ngoãn ở nhà đừng có chạy lung tung a….”
Giản đông dục buồn cười chỉ chỉ cái mũi của nó: “Tiểu quỷ vô lương tâm , lo là khi con về phơi nắng đến đen như con khỉ,cậu cũng không nhận ra con đâu.”
Tiểu Mạch Nha vén áo lên, lộ ra cái bụng trắng nõn, dùng bàn tay mập mạp vỗ bụng hai lần, vang lên thùng thùng: “Không sao, thầy giáo nói phơi nắng mặt trời nhiều mới khỏe mạnh.”
Giản Tang Du mang những vật dụng đi ra, đem theo mũ che nắng cho nhóc con kia, suy nghĩ một chút, xoay người nói với Giản Đông Dục: “Anh, bọn em sẽ trở về trước giờ ăn cơm chiều, một mình anh ở nhà không sao chứ?”
Ánh mắt Giản Đông Dục chuyển qua laptop bên cạnh, nhìn chằm chằm thị trường chứng khoán trên màn hình, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Bình thường anh cũng ở nhà một mình, em đừng lo lắng, khó có được thời gian rảnh để dẫn nó đi chơi, cứ chơi vui vẻ đi.”
Giản Tang Du biết anh mình không muốn nói thêm về chuyện chân bị thương, vì thế kéo Tiểu Mạch Nha đi đến gần cửa. Ai biết vừa mở cửa ra đã thấy Thiệu Khâm đứng ở ngay cửa, trong tay mang theo một hộp đồ chơi lớn, nhìn như đang chuẩn bị dơ tay nhấn chuông cửa.
Giản Tang Du: “. . . . . .”
Thiệu Khâm cúi đầu nhìn vào hai mắt đang mở to vì tò mò của Tiểu Mạch Nha, trực tiếp ngồi xổm xuống –tự mình ngắm nghía đưa hộp đồ cho tên nhóc kia: “Cục cưng, thích không?”
Ánh mắt Tiểu Mạch Nha sáng rực lên, nhưng cũng không đưa tay ra nhận lấy, chẳng qua khẩn trương ngẩng đầu nhìn Giản Tang Du, tựa hồ đang trưng cầu sự đồng ý của cô.
Thiệu Khâm nhìn ra tiểu hài tử này sợ mẹ, đứng thẳng dậy, yên lặng nhìn chăm chú vào Giản Tang Du: “Em ra ngoài sao?”
“Ừm.” Giản Tang Du vẫn nhíu mày, đối với người đàn ông này, cô thật sự là bó tay, cô cũng đã đánh đã mắng rồi, tiếp theo cô còn có thể làm sao đây?
Thiệu Khâm đem đồ đạc đưa cho Giản Tang Du, không cho cô cơ hội chen vào nói: “Tặng con em, em không nhận anh sẽ vứt đi liền.”
Giản Tang Du nhăn mày càng sâu , do dự, sau cùng đưa tay tiếp nhận, đối với Đại thiếu gia Thiệu Khâm này, bản thân cô đã quen , thật sự có khả năng nếu anh mất hứng liền đi xuống lầu mang hộp đồ chơi quăng vào thùng rác.
Tiểu Mạch Nha vui vẻ ngắm nghía hộp đồ chơi đang được ôm trong tay, lảo đảo chạy vào phòng cất kỹ hộp đồ chơi, còn đắc ý khoe với cậu vài câu. Giản Tang Du lo lắng Giản Đông Dục nghi ngờ, vội vàng thuận tay đóng cửa, vừa xuống lầu vừa nghĩ muốn đuổi Thiệu Khâm đi.
Tâm tư Thiệu Khâm rất sâu, hiện tại biết phải nhằm vào đứa trẻ này mà tấn công vào Giản Tang Du, dọc theo đường đi đều tìm cơ hội lôi kéo làm quen với Tiểu Mạch Nha.
“Nhóc con, hai người chuẩn bị đi chơi ở đâu?”
Mạch nha chần chừ không biết có nên trả lời hay không, Thiệu Khâm nhíu mày: “Chú vừa rồi đã tặng quà cho con, sao con không để ý đến chú vậy?”
Mạch Nga khó xử lén lút nhìn Giản Tang Du, ngập ngừng nói: “Bãi biển.”
Trái lại Giản Tang Du không có biệu hiện gì, Thiệu Khâm nhẹ nhàng thở ra, lại cười vui vẻ, được voi đòi tiên: “Chú có thể cùng đi với hai người có được không?”
Mạch Nha tuy còn nhỏ nhưng vẫn cực kỳ cảnh giác, vẫn nhìn vẻ mặt không có gì bất thường của mẹ, vì thế cũng không dám biểu hiện cực kỳ thân thiết đối với Thiệu Khâm. Nhếch miệng nhỏ lên, không hé môi , qua vài giây giận dữ nói: “Chú, hay là con lấy đồ trả lại cho chú nha ——”
Thiệu Khâm phẫn nộ , mím môi, hai mẹ con này đúng là không giống nhau bình thường mà.
Giản Tang Du chuẩn bị mang theo Mạch Nha đi ngồi tàu điện ngầm, đi thêm một chuyến xe bus là có thể đến thẳng đó, nhưng ở đây rất khó để bắt xe bus. Dù sao mọi việc cũng không gấp, kéo dài thời gian di chuyển cũng không sao cả.
Nhưng mà Thiệu Khâm cứ đi theo, đến chỗ bến xe liền bế thẳng Tiểu Mạch Nha lên.
Tiểu Mạch Nha không còn trong tay của Giản Tang Du, sắc mặt của cô lập tức liền thay đổi, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh làm cái gì vậy?”
Tiểu mạch nha cũng hoảng sợ nhìn Thiệu Khâm, con mắt đen láy muốn mếu máo: “Chú, con không đáng giá đâu , chú đừng bán con.”
Thiệu Khâm bật cười, đưa tay sờ tóc của Mạch Nha, kinh ngạc phát hiện thật là mềm mại, làm sao có thể mềm mại như vậy? Anh tò mò xoa nhẹ lại hai lần nữa, lúc này mới cười nói với Giản Tang Du: “Anh đưa hai người đi, lên xe đi.”
Giản Tang Du không có cơ hội để nói tiếp, Tiểu Mạch Nha bị Thiệu Khâm ôm lên phía trên nhét vào ghế trước, bị cửa kính xe ngăn cách nhìn Giản Tang Du ngơ ngác .
Giản Tang Du tức giận đến bốc hoả, hành động này của Thiệu Khâm, quả thực so với tên lưu manh có cái gì khác nhau chứ? Bọn họ quên rằng Thiệu Khâm am hiểu nhất là những hành vi vô lại này.
Thiệu Khâm ngồi trong xe, tinh thần nhàn nhã gõ vào tay lái, tiếp theo còn từ trong ngăn tủ xe mang ra lon coca đưa cho Tiểu Mạch Nha.
Mạch Nha bĩu môi lắc đầu: “Không cần.” Chẳng qua là nhận món đồ chơi thiếu chút nữa cũng bị bán đi, còn uống thêm coca không biết sẽ xảy ra chuyện gì , chú này rất xấu xa.
Giản Tang Du hít sâu vào một hơi, mang theo túi lên xe, cô vừa mới tiến vào Mạch Nha liền bò vào trong ngực của cô, dán sát vào người cô gắt gao.
Thiệu Khâm nhếch khóe miệng nhìn hai mẹ con này, chế nhạo nói: “Hình như anh giống như người xấu muốn chia rẽ hai mẹ con em, anh chỉ muốn cùng hai người đi chơi mà thôi, cũng khó như thế sao?”
Tiểu mạch nha nghi ngờ đan các ngón tay vào nhau: “Chú ơi, chú không có nhiều bạn bè sao?”
“Ừm ” Thiệu Khâm nghiêm túc gật đầu, nở nụ cười ôn hòa , “Cục cưng, không có bạn thật đáng thương, cho chú tham gia cùng hai người được không?”
Giản Tang Du trong mũi hừ một tiếng, thờ ơ nhìn Thiệu Khâm đang giả bộ thế nào.
Thiệu Khâm cũng không để ý thái độ của cô, dù sao cũng đã quen rồi , khởi động xe xuất phát đến bờ biển. Bơi lội gì gì đó, anh không đi được sao? Để Giản Tang Du hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt thèm thuồng của người khác , anh suy nghĩ thôi cũng cảm thấy toàn thân đã không thoải mái rồi.
***
Bờ biển rất đông người, Thiệu Khâm đỗ xe vào bãi, đến siêu thị gần đó mua quần bơi, trước khi đi vẫn không quên bế Tiểu Mạch Nha theo, bất cứ lúc nào anh cũng đề phòng người phụ nữ kia sẽ bỏ anh lại.
Tiểu Mạch Nha đeo ba lô hình con gấu trên lưng, cắn móng tay, Thiệu Khâm nhìn một loạt quần bơi, chọn cả buổi cũng không biết nên chọn cái nào, vỗ vào đứa bé mũm mĩm trong lòng: “Cục cưng, chọn cho chú một cái đi.”
Tiểu Mạch Nha nháy mắt, chỉ đại ” Cái này.”
Thiệu Khâm cũng không để ý, kiểu dáng đơn Giản, màu sắc vừa mắt, liền lấy nó đi. .
Anh ôm Mạch Nha đi thay quần áo, lúc đi ra Giản Tang Du còn chưa thay xong, đối với việc thay đồ của phụ nữ thật là tương đối tốn thời gian hơn so với đàn ông, Thiệu Khâm liền ôm tiểu Mạch Nha xuống nước trước .
Anh không nghĩ tới đứa bé mới bốn tuổi bơi lội lại khoẻ như vậy, xuống nước như biến thành người khác, nhìn cách bơi lội quả thật giống như anh lúc còn nhỏ. Việc khác thì có thể Thiệu Khâm không biết, nhưng bơi lội đối với anh vẫn là điểm mạnh, hồi nhỏ thiếu chút nữa được tuyển vào đội bơi lội quốc gia, đáng tiếc anh không chịu đồng ý, cảm thấy làm vận động viên thật sự quá vất vả, mà còn không gặp được ai kia.
Thiệu Khâm không dám đi về phía khu nước sâu, anh vẫn liên tục nhìn Mạch Nha bên cạnh đang bơi lội, sợ nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mạch Nha ngoi lên nhìn thấy Thiệu Khâm đứng trong nước, khoanh tay mỉm cười nhìn Mạch Nha bơi qua bơi lại, thỉnh thoảng đưa tay phá nó.
Giản Tang Du nhìn khuôn mặt tươi cười không chút phòng bị của Thiệu Khâm , trái tim đập mạnh vài cái không khống chế được.
Thân hình cao to rắn chắc của Thiệu Khâm ở trong đám người cực kỳ dễ làm người khác chú ý, đường cong đẹp đẽ trên thân của anh lộ ra ở trên mặt nước, tóc đen dưới tia ánh nắng mặt trời như phát ra ánh sáng, anh chậm rãi nghiêng đầu, khi nhìn thấy Giản Tang Du thì nụ cười càng rạng rỡ hơn.
Giản Tang Du không được tự nhiên kéo áo tắm trên người , kỳ thật cô mặc rất là kín đáo, hai mảnh, nhưng phía dưới vẫn có thêm chiếc váy, cao lắm là do đường cong của ngực làm cho người khác mơ mộng chút.
Đây chính là Giản Tang Du sao, trong mắt Thiệu Khâm rõ ràng bất đồng, búi tóc buộc lên cao lộ ra trán trơn bóng cùng khuôn mặt xinh xắn, đồ bơi màu tím nhạt càng tôn lên làn da mịn màng trắng nõn của cô, nhìn xuống làn váy, làm cho người ta nhịn không được ý nghĩ muốn tìm tòi nghiên cứu phong cảnh bên dưới . . . . .
Thiệu Khâm nghĩ đến đây liền tự cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, xấu hổ đứng trong nước không dám tiếp tục nhìn tiếp nữa.
Giản Tang Du không xuống nước, mang tấm thảm nhỏ đến ngồi cạnh dù che nắng, đứng nhìn họ từ đằng xa. Thiệu Khâm nhìn cô bất ngờ, hỏi Mạch Nha: “Sao mẹ con lại không xuống?”
“Mẹ không biết bơi.” Mạch Nha nhỏ giọng bĩu môi lầm bầm, “Dạy rồi mà mẹ cũng không học được, mẹ thật ngốc.”
Thiệu Khâm mỉm cười, thuận tiện đưa tay nắm lấy Tiểu Mạch Nha rồi kẹp trong khuỷu tay: “Đi, nhìn chú dạy mẹ con bơi như thế nào.”
Mạch Nha dù sao vẫn còn nhỏ, thích xem náo nhiệt, vỗ bàn tay nhỏ liên tiếp không ngừng.
Giản Tang Du trừng mắt nhìn một lớn một nhỏ kia đang đến gần mình, nghi ngờ nhíu mày: “Sao lại không chơi tiếp ?”
Thiệu Khâm đặt Mạch Nha ở bên cạnh, từ từ cúi người xuống, Giản Tang Du cảm giác được của thân hình của anh càng ngày càng gần mình, nháy mắt liền biết không ổn, quả nhiên khóe miệng Thiệu Khâm nhếch lên, cánh tay dài vươn ra ôm cô vào lòng.
Thân thể nóng bỏng ướt nước của anh, hơi cọ xát vào làn da mịn màng của Giản Tang Du, Giản Tang Du cứng ngắc, giơ tay ngăn lại trong ngực của anh , lúc chạm vào cơ ngực khoẻ mạnh, cô lại đỏ mặt vội vàng buông tay: “Thiệu Khâm, anh làm gì vậy?”
Thiệu Khâm kề sát vành tai của cô hạ giọng nói: “Mang em cùng chơi đùa.”
Tiểu Mạch Nha vui tươi hớn hở nhìn mẹ mình bị ôm vào trong nước, dẫn đầu đoàn người ở trên bờ cát xem náo nhiệt.
Lúc Giản Tang Du bị Thiệu Khâm ném vào trong nước, uống phải một ngụm nước biển, lỗ tai ong ong vang lên, do bị chìm trong nước nên tất cả trong tầm mắt đều mờ mờ ướŧ áŧ . Cô chật vật lau nước trên mặt, liên tục ho khan : “Thiệu Khâm, anh là tên khốn, em sẽ không ——”
Giản Tang Du còn chưa nói dứt lời, thân thể lại rơi xuống nước tiếp, cô loay hoay không bám vào đâu được, liều mạng dùng tay chân quấn lấy Thiệu Khâm.
Thiệu Khâm muốn chính là điều này, cảm thấy trong ngực mỹ mãn và ngọt ngào vô cùng, những vẫn làm ra bộ dáng hết sức khó xử: “Tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân, em như vậy có phải không tốt không?”
Giản Tang Du tức giận đến xanh mặt , cắn môi hung dữ trừng anh: “Vậy anh đưa em lên bờ.”
Thiệu Khâm giơ tay ôm cô, lòng bàn tay rộng rãi vô tư ôm lấy cái mông trắng mịn mềm mại của cô dưới váy lót, vuốt ve tỉ mĩ, nhất thời cảm thụ được xúc cảm tốt đẹp của nơi đó: “Không dễ gì mới khiến cho em chủ động yêu thương nhung nhớ anh như vậy, sao anh có thể làm người tốt lập tức mang em lên bờ được chứ?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sắc Màu Ấm
- Chương 11