Chương 1: Dọn nhà

Nhân viên của công ty vận chuyển nhà đặt thùng giấy cuối cùng vào căn phòng mới thuê của Đoàn Doãn, công trình di dời tổ ấm đến đây cũng được xem như đã xong, công việc tiếp theo đó là trưng bày và sửa sang lại.

Trên nền nhà có bảy thùng giấy đang nằm la liệt, trên mỗi thùng giấy đều có dán ký hiệu về đồ vật bên trong, Doãn mở thùng có chứa đồ vật dễ vỡ ra trước rồi bắt đầu lắp đặt.

Mặc dù căn phòng này chỉ vỏn vẹn có mười mét vuông, cộng thêm một ban công nhỏ có thể phơi quần áo thì sơ sơ cũng tầm mười hai mét vuông mà thôi, nhưng đây chính là nơi cô sinh sống trong bốn năm tới.

Cô muốn nhanh chóng dọn ra khỏi nhà, bởi vì cô thực sự không thể nào chịu được ánh mắt biếи ŧɦái của bố dượng mỗi khi nhìn cô.

Từ năm cô lên cấp ba, sau khi mẹ gả cho bố dượng, cô vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của bố dượng có gì đó không đúng lắm, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào ngực cô rất lâu, nhưng cô lại luôn lo rằng do mình suy nghĩ quá nhiều, nếu tùy tiện nói với mẹ, có khi phải chịu bị mắng một trận, cho nên cô vẫn luôn chịu đựng.

Nhưng về sau, cô thật sự cảm thấy không phải do bản thân mình suy nghĩ nhiều.

Ví dụ như, lúc tắm xong, chẳng biết từ lúc nào mà cửa sổ thông gió trên nhà tắm xuất hiện một khe hở, đồ lót phơi trên ban công tự nhiên thay đổi vị trí... Thậm chí có lúc cô về nhà muốn đi tắm thì cô phát hiện tủ đồ lót bình thường luôn được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp nhưng đột nhiên bị bới tung lên.

Nhất định là bố dượng!

Cô sợ hãi suy nghĩ.

Sau đó, dù ra ngoài hay là ở nhà, nhất định phải khóa cửa phòng lại, muốn tắm cũng đợi đến lúc bố dượng ngủ hoặc đi vắng mới dám tắm, khi điền vào bảng nguyện vọng đại học, cô cố tình chọn một ngôi trường ở huyện khác, càng cách xa nhà càng tốt, may mắn trời cao không phụ người có lòng, cô thi đậu vào trường đại học Đài Trung, cách xa nhà cô đến một trăm cây số, bởi vì như thế nên mẹ cô mới đồng ý cho cô dọn ra ở trọ.

May sao giá thuê trọ ở Đài Trung cũng không cao, cô và Giang Phán Uy - một người bạn đậu vào cùng trường với cô, cả hai may mắn tìm được một tòa nhà vừa tiện nghi giá cả lại rất phải chăng, một tháng chỉ năm ngàn tệ, còn là dạng phòng chung cư, chưa tính tiền điện nước, internet và các chi phí khác, người này ở phòng 1205, người kia ở phòng 1207 rồi trở thành hàng xóm của nhau.

“Doãn.” Phán Uy đẩy hờ cửa phòng của Doãn ra: "Tớ đói kinh khủng, mình đi ăn cơm trước đi, ăn xong rồi về dọn nốt được không?"

Nghe Phán Uy nói vậy, Doãn cũng cảm thấy bụng mình bắt đầu kêu ùng ục, thế là cô gật đầu, cầm túi xách và chìa khóa phòng, cùng nhau đi ra ngoài tìm gì đó ăn.

Trời chiều hoàng hôn rực rỡ lộng tuyệt đẹp trên nền trời phía tây, ánh sáng trong phòng cũng bắt đầu trở nên u ám, trong chiếc gương trên bàn trang điểm được đặt xéo xéo trước giường có một dáng người cao lớn thoắt ẩn thoắt hiện, một gương mặt người đàn ông mơ hồ xuất hiện một nụ cười kỳ dị...

Cơn gió lạ.

Ăn tối xong, Doãn về nhà tiếp tục bận rộn sắp xếp đồ đạc.

Cô có một thói quen đó là công việc của ngày hôm nay nhất định không để kéo dài đến ngày mai, không dọn dẹp xong đồ đạc, cô chắc chắn sẽ không đi ngủ, cho nên đến lúc mọi việc xong xuôi thì cũng đã hơn mười giờ.

Giờ giấc sinh hoạt của cô rất có quy luật, luôn luôn phải đi ngủ trước mười hai giờ đêm, mắt thấy cơn buồn ngủ sắp ập đến, cô vội vàng lấy quần áo đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Nhiệt độ tháng tám khá nóng, cho dù mang thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi tới đi lui cũng sẽ không cảm thấy lạnh, ngược lại còn cảm thấy mát mẻ.

Vì đau lòng tiền điện nên Doãn không mở máy điều hòa, trực tiếp cởϊ qυầи áo ngay trong phòng, cô cũng không mang theo quần áo sạch để thay vào, cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy mà bước vào phòng tắm.

Cô cột mái tóc dài lên, tẩy sạch lớp kem chống nắng trên mặt, sau đó rửa khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của mình, nhưng lúc đánh răng, đột nhiên cô cảm thấy có một luồng khí lạnh tràn tới.

Cô buồn bực nhìn sang bên cạnh thì phát hiện quả nhiên cửa phòng tắm chưa được đóng kín.

Dù sao cũng chỉ có một mình cô ở, cộng thêm việc không còn cần phải e dè bố dượng nên cửa không đóng kín cũng sao cả.

Nghĩ đến việc sau này không cần phải ôm lòng sợ sệt mà đi ngủ nữa, tâm trạng cô chợt tốt lên rất nhiều, vừa đánh răng còn ngâm nga ca hát.

Đột nhiên, cô cảm thấy gió bên ngoài thổi vào chợt mạnh hơn, lướt qua bộ ngực sữa, cặp nhũ hoa vốn đang mềm mại trên bầu ngực non cứ như vậy ngạo nghễ đứng lên, đỏ tươi giống như hai quả cherry vậy.

“Hình như là hơi lạnh rồi." Cô tự lẩm bẩm rồi giơ tay đóng cửa lại.

Súc sạch kem đánh răng trong miệng, cô bước vào phòng tắm được ngăn cách bởi khu vực dùng khô và khu vực dùng nước, mở vòi hoa sen lên, một dòng nước ấm nóng dội xuống từ trên đầu.

Cô khom người, dùng nước làm ướt toàn bộ phần tóc, rồi đánh bong dầu gội đầu rồi xoa lên đầu, nhưng cũng không biết tại làm sao, cô rõ ràng đã đóng chặt cửa lại rồi thế mà vẫn cảm thấy luồng khí lạnh đó lướt qua cơ thể.

Ngọn gió lần này không chỉ lướt qua ngực, còn len lỏi chui qua giữa hai chân, cảm giác như có gì đó chui vào âm huyệt, khiến cô tự nhiên run rẩy hẳn lên, nhanh chóng xả sạch dầu gội đầu, đứng dậy.

Cô ngước mắt nhìn xung quanh, chẳng có gì cả.

"Kỳ lạ." Cái cửa kia không phải là có vấn đề gì rồi chứ, không đóng chặt lại được hay sao?

Mặc dù nhiều lần tự nhủ với lòng không nên suy nghĩ quá nhiều, nhưng cô vẫn không cách nào gạt bỏ cảm giác là lạ khó tả trong lòng, cô dùng tốc độ ánh sáng dội sạch đầu và tắm mình rồi quấn khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm.

"Phù." Cô thở dốc một hơi, sau đó kiểm tra cửa phòng tắm: "Ơ, chỗ này có cái lỗ."

Có một cái lỗ luồn gió phía dưới cửa phòng tắm, bởi vì vị trí này không dễ lọt vào tầm mắt, vì vậy nếu như không ngồi xổm xuống thì sẽ không thể nào nhìn thấy được.

"Thì ra là gió chui qua cái lỗ này." Doãn hiểu rõ vấn đề thở một hơi nhẹ nhàng, tảng đá đa nghi trong lòng cũng không còn nữa.

Sấy khô tóc, thay bộ đồ ngủ áo hai dây và quần đùi bông, cũng sắp đến mười hai giờ rồi, cô vội vàng bật đèn ngủ ngay bên phải đầu giường, vỗ vỗ gối rồi nằm xuống.

Chẳng lâu sau cô liền chìm vào giấc ngủ.

Trên người cô đắp một cái chăn mỏng ngang bụng, lộ ra đôi chân thon dài và đôi tay mềm mịn, bởi vì đang ngủ nên bầu ngực sữa không bị gò bó bởi áo ngực, cặp nhũ hoa hồng hào vừa ẩn vừa hiện.

Đột nhiên, trên cái áo ngủ hai dây cô đang mặc hở ra một khoảng trống đủ để một bàn tay của người trưởng thành có thể luồng vào, cặρ √υ" to tròn đầy đặn bị bóp lại.

------

Hướng Dẫn Đề Cử Truyện Nếu Bạn Thích

Khi Nạp Vàng bằng bất kỳ hình thức nào, bạn sẽ được tặng thêm 1 loại tiền tệ là Ánh Kim. Ánh Kim chỉ sử dụng cho 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.Sắc Linh Quấn Thân - Chương 1: Dọn nhàBạn có thể kiểm tra số Ánh Kim hiện tại của mình tại Profile
Bước 1: Vào truyện bạn yêu thíchSắc Linh Quấn Thân - Chương 1: Dọn nhàẤn vào nút đề cử truyện theo 1 trong 2 cách như trên hình
Bước 2: Đề CửSắc Linh Quấn Thân - Chương 1: Dọn nhàNhập số lượng Ánh Kim bạn muốn đề cử và ấn vào nút Đề Cử Ngay.
Sắc Linh Quấn Thân - Chương 1: Dọn nhà