Bởi vì Đường Tổ Trữ thực hiền lành, trong RD dường như xuất hiện một phái bảo Trữ. Mặc kệ là lưỡng tính hay là đồng tính, vì muốn cuộc sống hàng ngày dễ chịu, nhất quyết đối Đường Tổ Trữ trổ hết khả năng nịnh hót.
Ai nấy đều thấy được lão Đại nhà bọn họ giữ gìn vị thư kí này đến thế nào, thư kí ở công ty liên tục quát lão Đại là Tử Lâm Kiệt, đủ khiến mọi người sợ chết đi được, lão Đại của bọn họ lại không phản ứng, từ việc đó xem ra, cố gắng nịnh bợ hắn là tuyệt đối không có sai. Làm cho Đường Tổ Trữ ở công ty tâm tình không tồi, sau về nhà lão Đại tự nhiên còn có ngon ngọt để ăn.
Bởi vì sự thật chứng minh, cuộc sống người đứng đầu nhà bọn họ hạnh phúc , còn cuộc sống của bọn họ lại tương đối đặc biệt tốt.
Đương nhiên, điều này cũng không làm A Trữ loại bỏ việc phản công lãnh thổ, cố gắng quan sát nam nam 囧囧, vì sắp tới giành lại giang sơn mà chuyện phòng the tu luyện từ việc giản đơn biến thành phức tạp.
Bản thân hắn căn bản dường như không ý thức được toàn bộ nhân viên RD có bao nhiêu sợ hãi Lâm Kiệt, bởi vì Lâm Kiệt xử lý công việc luôn luôn nghiêm túc, rất chăm chú, chính hắn thực quen với bộ dáng này của Lâm Kiệt. Đại khái từ khi hắn bắt đầu tiếp xúc Lâm Kiệt, hắn đã cảm thấy được đây là phong cách nguyên bản của Lâm Kiệt, cũng không cảm thấy được Lâm Kiệt như vậy có chỗ nào đáng sợ.
Chỉ là có khi họp, ghi lại rất nhiều hội nghị, lại sinh ra khó hiểu với kĩ sư công trình, vì sao mọi người nhìn gã đứng lên lại cảnh giác sợ hãi như vậy? Chỉ có điều khi vội vàng sắp xếp lại hồ sơ thì mọi việc khó hiểu đều quên sạch. Tiêu chuẩn một người nhớ ngay lập tức, rồi chỉ một giây có thể quên mất toàn bộ, là loại người mau quên. Nhưng hắn không biết, thực ra Lâm Kiệt rất biết cách nắm bắt đặc điểm lẫn phong cách của hắn, dùng để quản thúc hắn.
Kỳ thật, diện mạo Đường Tổ Trữ mặc dù bình thường, nhưng vẫn hoàn toàn là người có sức hấp dẫn, có lẽ là bởi vì có người chiều chuộng hắn chăm sóc hắn, cuộc sống lại mỹ mãn, cho nên tản mát ra hương vị thực quyến rũ người khác. Hơn nữa bản thân hắn lại theo mốt, chú ý thưởng thức, ngoại hình tổng quan lại tăng thêm một bậc, đồng nghiệp công ty bắt đầu gọi hắn đẹp trai đẹp trai, khiến hắn lại ngẩng đầu ưỡn ngực, cái mũi vểnh cao hớn hở, rất đắc ý.
Hắn hiện tại chính là dễ nhìn, dễ nhìn vốn sẽ xứng đôi cùng mỹ nữ đúng không? Trong lòng dám nghĩ vậy, nhưng cũng không dám nói ra miệng, Lâm Kiệt sẽ dùng cớ này khiến hắn không thể xuống giường. Chỉ có thể tưởng tượng.
Nhưng, là thư kí ở RD, đã hơn một tháng, đi nhẵn cả công ty, lại phát hiện ra, RD từ trên xuống dưới, trừ hai cô bé lễ tân dưới quầy ở đại sảnh vừa đi học vừa đi làm, năm vị OBS chuyên dọn dẹp ở cao ốc, thì. . . Không bao giờ... nhìn thấy dấu vết của bất kì cô gái nào.
(OBS = đại thẩm)
Trung tâm thể hình của RD đúng giờ có người đến duy trì quét tước, nhưng đều là nam giới.
Đường Tổ Trữ cảm thấy, dường như rất lâu hắn chưa trông thấy phụ nữ. . .
"Tử Lâm Kiệt, RD không có nhân viên nữ sao."
"Uh."
"Vì sao?"
"Cái này cậu phải hỏi ông chủ Tony."
"Sao lại hỏi sếp?"
"Bởi vì các quy định đều do ông ấy thiết lập."
"Quy định?"
"Cả Dexton, bất kể là RD nước nào, đều chỉ tuyển dụng nam giới."
". . . Oa. . . Tôi ở phòng tài liệu sao lại không biết dữ liệu quy định này nhỉ?"
"Đây là chính miệng Tony tuyên bố toàn cầu không ghi lại thành văn bản điều lệ."
"Oa. . . Ông ấy thật kiên quyết a. . . . Tử Lâm Kiệt, Tony bao nhiêu tuổi?"
"Bốn mươi tám."
"Oa. . . Rất trẻ a. Bên ngoài trông Tony thế nào?"
Lâm Kiệt càng trả lời càng cảm thấy khó chịu, gã là biết có đôi khi A Trữ hứng thú chuyện gì sẽ truy hỏi sự việc rất kỹ càng, nhưng mà. . . A trữ càng hỏi về Tony, càng khiến gã uống một bể dấm chua.
"Cậu rất hứng thú với ông ấy hả?" Lâm Kiệt mặt lạnh rồi mỉm cười.
"Đương nhiên, vì ông ấy là ông chủ của chúng ta mà."
Hóa ra đây là nguyên nhân a. . . . Trong tâm Lâm Kiệt tự giễu cười khổ, chính gã lại có điểm như chim sợ cành cong.
"Cậu chờ một chút, tôi lấy mấy ảnh chụp của mình ra cho cậu xem."
"Trong laptop của anh có ảnh ông ấy?"
"Uh."
Đường Tổ Trữ giật mình. Nhưng lại nghĩ, trưởng phòng tư liệu của bọn họ từng nói, Lâm Kiệt là người trong nội bộ Dexton được chỉ định làm người kế nhiệm. . . Ngạc nhiên này có chút nhạt dần . . . . . .
Vì vậy, quan hệ giữa Lâm Kiệt và Tony là rất tốt. . . Quan hệ rất tốt. . .? Quan hệ tốt?!
Khó chịu khó chịu! Quan hệ của bọn họ là gì? RD của Tony toàn thế giới đều chỉ nhận nam giới. . . Có thể nào Tony cũng là g-a-y? Không có người thừa kế, cho nên mới điều động người nối nghiệp trong nội bộ?
Lâm Kiệt nhìn về phía A Trữ nói: "Này, lại đây xem."
Tên nhóc A Trữ kia vẻ mặt không thoải mái như muốn nôn, gọi nhưng hắn còn không lại gần. Làm sao vậy? Đột nhiên đùa giỡn như trẻ con.
"Không xem? Tôi đây tiếp tục làm việc."
Liền thấy hắn thở phì phì hướng ra đấy, nhìn chằm chằm màn hình, ngây người sau một lúc lâu, đột nhiên hét lên.
"Không phải anh nói hắn bốn tám tuổi sao? Người Mỹ bốn mươi tám tuổi ư! Thoạt nhìn hắn không đến bốn mươi tuổi a! Hơn nữa, tay hắn để chỗ nào kia? Eo của anh là chỗ để người khác tùy tiện sờ hả? Còn nữa, nhìn xem, tại sao hắn lại tựa đầu trên vai anh hả? Ô. . . Chết mất. . . Hắn sao lại đẹp trai như vậy? Anh lừa tôi! Có phải hắn với anh qua lại với nhau không?"
Đường Tổ Trữ buồn bực đắc bắt đầu làm động tác theo thói quen: gãi đầu làm tóc rối loạn xạ.
Lâm Kiệt ban đầu mim cười, khóe miệng càng nhếch càng mở, cuối cùng cười to, dừng không được.
Đường Tổ Trữ phát hỏa.
Nhảy lên bên cạnh Lâm Kiệt trên sô pha, làm bộ bóp cổ Lâm Kiệt, lắc lắc đầu Lâm Kiệt.
"Anh cười? Anh còn cười! Càn quấy như vậy! Tôi khiến anh cười à! Hừ!"
Lâm Kiệt mở rộng tay ôm chặt lấy Đường Tổ Trữ, càng ngày càng cảm thấy dễ chịu. A Trữ của gã ngày càng để ý gã, không muốn phấn khởi cũng không được.
"Tôi chưa nói với cậu chuyện này nhỉ?"
"Cái gì?" Đường Tổ Trữ biểu tình đúng kiểu anh không nói rõ ràng với tôi thì tôi không để anh yên.
"Thời gian tôi ở Mỹ, Tony cùng bạn trai hắn IanMcGorrison kết hôn, nhận tôi là con nuôi của họ. Tony cùng Ian là cha nuôi. Tôi còn có ba anh em, đều vì bọn họ nhận nuôi mà thành anh em, hiện tại đều công tác ở Dexton hoặc tập đoàn MCG."
Đường Tổ Trữ ngây ngốc.
"MCG? Cái kia. . . Tập đoàn Khai thác nguồn lực MCG?" Là một trong năm mươi tập đoàn lớn tên tuổi tại Mỹ a!
"Đúng vậy."
Đường Tổ Trữ đột nhiên ngây người, Lâm Kiệt thật sự có thể chính là ông chủ kế nhiêm của Dexton a.
Vậy công việc kia chẳng phải quản lý nhân viên tại đây sao?
Vội vàng từ trên sô pha bò xuống, đứng nghiêm, cung kính hướng về Lâm Kiệt cúi mình một cái.
"Cậu làm chi vậy?" Lâm Kiệt buồn cười nhìn A Trữ đứng giữa phòng đột nhiên hành động.
"Tiểu nhân không biết gia thế lão Đại ngài hiển hách như vậy, vô tình mạo phạm, thỉnh ngài thứ tội."
Lâm Kiệt bật cười to: "Cậu đùa giỡn cái gì thế bảo bối a thật là!"
Đường Tổ Trữ nhíu mày: "Tôi sợ mất việc thôi."
Lâm Kiệt rời máy tính kéo tay Đường Tổ Trữ: "Lại đây."
Đường Tổ Trữ ngoan ngoãn đưa tay theo, bị kéo lại trên sô pha trước ngực Lâm Kiệt.
Lâm Kiệt gắt gao ôm A Trữ, vùi đầu vào cổ hắn. Trong l*иg ngực ngập tràn tình cảm. Ai tới cứu gã, trái tim của gã chưa từng căng lên như vậy, cảm giác sắp nghẹt thở.
Rất yêu hắn. . .
"Anh làm sao vậy?" Đường Tổ Trữ ôm lấy cổ Lâm Kiệt.
"Để anh ôm một chút là tốt rồi." Thanh âm phát ra từ Lâm Kiệt rất nhẹ, gần như nghe không thấy.
"Oh. . ."
A Trữ, em có thể cảm nhận được anh yêu em đến nhiều đến nhường nào không?