Chương 3.1: Phòng thử đồ ở cửa hàng áo tắm play

Dương Xán bị lăn lộn đến mềm chân rồi trở lại chỗ ngồi. Trương Quân Nghệ nhìn cô tinh thần uể oải ngồi cùng bàn, cho rằng cô bị thầy giáo hung hăng giáo huấn một trận, tuy nhiên khi nhìn sắc mặt có chút đỏ lên thì trong lòng hắn mềm nhũn, thân thể nóng lên.

Hán duỗi tay xoa đầu Dương Xán, bị cô đánh cho một cái, “Chớ có sờ tóc tớ, cậu sờ giống như sờ đầu chó vậy, không ôn nhu chút nào...”

“Hừ, tiểu gia thấy cậu tâm tình không tốt nên không chấp. Hai ngày trước không phải cậu ồn ào náo nhiệt nói muốn đi bơi sao? Tiểu gia mang cậu đi, thế nào? Bể bơi xoa hoa nha!” Trương Quân Nghệ tặc lưỡi cười, khuyến khích Dương Xán.

“Hừ, cậu còn xưng tiểu gia, tiểu gia cái rắm! Cậu có biết người ta đều dùng tiểu gia để nói con thỏ à! Nhiều chuyện, bể bơi cũng còn được, miễn cưỡng có thể đáp ứng cậu, khi nào?” Dương Xán cãi lộn vài câu với Trương Quân Nghệ rồi mới lười nhác đáp ứng, trong lòng nhớ đến trong nhà hình như không có áo tắm...

“A phi phi phi, cậu mới là con thỏ đó. Đáp ứng là được, ngày mai không phải thứ bảy sao? Ngày mai đi thôi.” Trương Quân Nghệ ghét bỏ phi vài cái, dùng tay chống mặt nhìn Dương Xán hỏi.

“Ngô... Cũng đúng, vậy thì...”

“Ngày mai tớ qua nhà đón cậu!” Trong mắt Trương Quân Nghệ lóe lên.

“Phi, không được, anh tớ nếu biết thì sẽ đánh tớ gãy chân mất. Vẫn tập trung ở chỗ ngoặt ngay siêu thị như trước đi.” Dương Xán đĩnh đĩnh eo để xua tan đi một chút cảm giác đau nhức, vỗ lên trên ót Trương Quân Nghệ, phủ quyết ý tưởng của hắn.

“Được rồi, ngài là lão đại, ngài quyết định là được.” Trương Quân Nghệ nhún vai, trong lòng lại nghĩ anh vợ quản giáo thật nghiêm.

Hết giờ học, Trương Quân Nghệ theo Dương Xán đi ra cổng trường, lưu luyến không rời nói, “Nếu không thì để tài xế của tớ đưa cậu về đi, lái xe cũng không bao xa.”

“Không cần, chân tớ cũng không phải tàn phế, có thể tự về. Cậu cũng đừng khoe khoang xe cộ xoa nhà cậu nữa, tớ đi trước đây!” Dương Xán đẩy Trương Quân Nghệ rồi đi.

“Hừ, không biết lòng tốt của người ta mà còn gọi đó là khoe khoang sao?” Trương Quân Nghệ quay đầu nói một câu, cũng không kiên trì mà chào tạm biệt rồi lên xe về nhà.

Dương Xán theo đường cái trở về, trên đường thấy một cửa hàng áo tắm trang hoàng rất rực rỡ, hào phóng, nghĩ đến mình cần mua áo tắm nên liền đi vào.

Bên trong trống rỗng không có ai, đồ vật lại bày biện rất chỉn chu. Dương Xán nhìn trúng vài bộ áo tắm, muốn thử một lần.

Nhìn thấy tờ giấy dán trong tiệm: “Tự chọn đồ, chọn xong thì vào phòng thay đồ, thấy thích thì trả tiền theo giá trên nhãn”.

Dương Xán vừa cảm thấy xã hội hiện đại phát triển càng ngày càng cao cấp, vừa cầm vài bộ quần áo vào phòng thử đồ. Phòng thử đồ trống không, rộng hai ba chục mét vuông, treo một cái gương lớn còn có một bức màn cùng với một cái cửa sổ sát đất thật lớn.

“Nhà như vậy thích hợp làm phòng thử đồ sao?” Dương Xán nói thầm, buông quần áo trên tay, kéo mành lên. Tuy rằng có chút tối nhưng ẩn nấp trong hoàn cảnh như vậy càng có cảm giác an toàn.

Chậm rãi cởϊ qυầи áo của mình, cô nhìn chính mình trong gương chỉ còn một cái qυầи ɭóŧ, đột nhiên nhớ tới qυầи ɭóŧ này không cởi được!

Vì thế, cô tiến lên phía trước nhìn bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© mềm mại cùng cái mông nhỏ sau qυầи ɭóŧ mà phát sầu, bộ dạng như thế này làm sao mà mặc áo tắm? Chẳng lẽ bên ngoài mặc áo tắm mà bên trong phải mặc nó?

Bực bội lôi kéo qυầи ɭóŧ bên người, cô mở chân ra nhìn giữa hai chân trần trụi của mình bị qυầи ɭóŧ làm lõα ɭồ trong gương. Miệng niệu đạo tuy nhỏ nên thật ra cũng không quá rõ ràng, chỗ tiểu huyệt lộ ra miệng huyệt nhỏ phấn nộn cùng với một chút âm mao, chỗ miệng hậu môn cũng mơ hồ thấy được.

“A! Chẳng lẽ về sau đều phải mặc cái qυầи ɭóŧ này? Có thể dơ hay không? Có thể nhiễm bệnh hay không? A ô, mấy cái qυầи ɭóŧ nhỏ đáng yêu khác của tôi thì phải làm thế nào bây giờ...” Dương Xán bực bội vò đầu, không nghe được động tĩnh trong góc.

Dương Xán còn đang nghiên cứu qυầи ɭóŧ, nhụt chí gục vai xuống thì đυ.ng phải một đồ vật cứng có chút ấm áp. Trong lòng lộp bộp một cái, cô thật cẩn thận dịch đầu hướng vào trong gương nhìn lại.

Nhìn thấy đối phương thì đồng thời vòng eo cũng bị ôm lấy, theo động tác đong đưa, đôi vυ" không an phận cũng bị bắt lấy một bên.

Gió thổi bay bức màn lên, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, có thể nhìn thấy thiếu nữ trắng bóc trong gương mặc một cái qυầи ɭóŧ màu xanh sọc trắng, có chút ngây ngốc nhìn chăm chú phía trước. Phía sau là một người đàn ông gầy ốm mái tóc màu bạch kim, tóc dài vàng kim mềm mại rũ một bên vai bị một cái dây buộc tóc mà xám bạc tinh tế buộc lại. Lông mi vàng kim dưới ánh mặt trời im bóng xuống gò má, chóp mũi cao cao bị khóe miệng hồng nhạt say mê câu lấy, đồng tử xanh nhạt mang theo thần sắc ôn nhu là chấp nhất nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt. Trên người hắn mặc một cái áo thun trắng rộng thùng thình lộ ra một nửa xương quai xanh, cánh tay trắng mà thon dài vòng lấy bờ eo mảnh khảnh của thiếu nữ, một cánh tay thon dài khác tựa như ngón tay của nghệ sĩ dương cầm nắm lên vυ" bên phải của thiếu nữ. Nửa dưới của hắn mặc một cái quần đùi rộng thùng thình, hạ bộ dưới quần sưng lên cao cao chống lên sau eo thiếu nữ, chân dài kề sát hai chân thiếu nữ.

“Ai... Cái kia...” Dương Xán nhìn người đàn ông tuấn mỹ tựa thiên sứ mà có chút mê mang há miệng thở dốc.

Nam tử tóc vàng khom lưng đặt cằm trên vai cong của thiếu nữ, ngoài miệng mỉm cười, một tay gắt gao ôm, một tay khác lại rất lưu manh xoa xoa vυ" Dương Xán, “A, em thật là muse (nàng thơ) của tôi, em kích phát linh cảm sáng tác của tôi rồi!”

“Ai? Anh là chủ của cửa hàng này sao?” Dương Xán nghe được người đàn ông đáp lời thì đầu tiên là ngây ngốc, lại bị kɧoáı ©ảʍ bên vυ" phải kí©h thí©ɧ hoàn hồn, xoắn thân mình muốn người đàn ông buông cô ra, “Chào ngài, có thể buông tôi ra trước không?”

“Vậy em nói cho tôi tên của em trước, thân ái...“ Người đàn ông tóc vàng giọng nói có chút trầm thấp, xúc động nói lên tai Dương Xán.