Chương 2.1: Qυầи ɭóŧ bị thầy giáo nhìn thấy

“Chậc chậc, tiểu Xán Xán, đừng ngủ nữa, mau đứng lên! Thầy giáo kêu cậu xuống văn phòng kìa!” Bị người bên cạnh lay động, Dương Xán không tình nguyện mở mắt.

Trước mắt là một khuôn mặt đẹp trai phóng đại, cặp mắt đào hoa câu người nhìn chằm chằm cô. Dương Xán bị dọa cho khϊếp sợ, rụt người về phía sau làm lưng đυ.ng đến góc bàn. Cô vừa xoa eo vừa tức giận đấm đánh Trương Quân Nghệ. Biểu cảm của Trương Quân Nghệ khoa trương trốn tránh, ngoài miệng xin tha: “Ai nha, tiểu Xán Xán, bảo bối ơi... Ai u đừng đánh nữa... Bà cô của tôi ơi, bà cô ơi tớ sai rồi! Tớ sai rồi! Tiểu nhân không nên quấy rầy đến ngài, tha cho ta một mạng đi...”

“Hừ, tiểu Quân Tử, lưng tớ đau quá, mau xoa xoa cho tớ!” Dương Xán trừng mắt nhìn Trương Quân Nghệ một cái, ghé vào trên bàn sai sử Trương Quân Nghệ.

“Vâng, tiểu Quân Tử tuân mệnh.” Trương Quân Nghệ nhanh chóng chắp tay thi lễ tạ ơn, vươn tay tới chỗ Dương Xán vẫn luôn xoa xoa mà nhẹ nhàng xoa vài cái, “Bà cô ơi, ngài cảm thấy thoải mái chưa?”

“Ừm... Tiếp tục!”

Trương Quân Nghệ cảm giác bàn tay nóng lên, cách đồng phục hơi mỏng có thể cảm nhận được da thịt mềm mại cùng độ ấm của Dương Xán, có chút tâm viên ý mãn không biết làm gì, ngón tay phác họa theo hoa văn nội y bên trong quần áo.

Dương Xán cảm giác được ngón tay vốn dĩ nắn bóp lại du tẩu sau lưng, mang theo một chút cảm giác tê dại, mặt cô đỏ lên, cắn cắn môi không biết nên làm cái gì bây giờ.

Trong lòng rối rắm thành một mớ, thân thể lại nóng lên, tê dại run rẩy, Dương Xán kẹp hai chân lại, nhẹ nhàng ma xát. Cảm thấy qυầи ɭóŧ sọc xanh trắng chặt căng thít chặt âm đế của mình, thần mình cô mềm nhũn trên bàn, tỉnh táo vài phần, chụp lấy tay Trương Quân Nghệ, hơi cúi đầu: “Được rồi, không cần hầu hạ, thầy giáo không phải đang tìm tớ sao? Tránh ra, để tớ đi ra ngoài, tớ đi tìm thầy.”

Trương Quân Nghệ nhìn nửa khuôn mặt nhỏ cùng vành tai đỏ bừng của cô, trong lòng rung động, tay lén lút xoa xoa ngón tay vừa mới sờ qua phía sau lưng Dương Xác, ngoài miệng nói, “Không cho đi, không đứng dậy, vừa rồi gọi cậu cậu không đi, hiện tại không cho...”

Tính tình Dương Xán bị kí©h thí©ɧ, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Trương Quân Nghệ một cái. Ánh mắt ngập nước dầm dề làm Trương Quân Nghệ càm thấy tiểu huynh đệ ngày thường chỉ lên tinh thần vào buổi sáng giờ lại phấn chấn, nhất thời càng không dám lên tinh thần.

Dương Xán nhìn Trương Quân Nghệ còn chưa tránh ra, trong lòng căng ra, chen chân vào hai chân Trương Quân Nghệ để vượt qua, lúc một cái chân khác đang định đi qua theo thì cảm giác có thứ gì trong qυầи ɭóŧ xoắn lấy âm đế của mình một cái. Hai chân Dương Xán mềm nhũn, trực tiếp nằm liệt trên đùi Trương Quân Nghệ.

Đôi mắt Trương Quân Nghệ từ cặp đùi thon dài lia qua phía trước, có thể ẩn ẩn dưới váy đồng phục là một cái qυầи ɭóŧ căng căng màu xanh sọc trắng bọc lấy bên trong. Lều trại nhỏ sưng càng cao, hắn nhanh tay che lại, kết quả là Dương Xác lại đặt mông an vị đến trên đùi mình, tay che dươиɠ ѵậŧ cao cao sưng lên vừa vặn lại chống giữa hai chân Dương Xán, ngón tay khớp xương rõ ràng lâm vào một địa phương mềm mại không thể tưởng tượng được, nơi đó rất nóng, thậm chí có chút ướŧ áŧ.

Trương Quân Nghệ nhìn chất lỏng trong suốt hợp lại trên ngón giữa, lại còn phản quang, vải dệt vừa rồi không có bất kỳ cảm giác gì thì bây giờ ngược lại giống như bị lửa nóng ướŧ áŧ trực tiếp dán lên.

Dương Xán tất nhiên cảm giác được ngón giữa của Trương Quân Nghệ chạm vào miệng huyệt, tiểu huyệt ùng ục phun ra một bãi dâʍ ɖị©ɧ. Dương Xán xấu hổ, đẩy bả vai Trương Quân Nghệ ra rồi nhanh chóng rời khỏi phòng học.

May mắn là chỗ hai người ngồi là trong góc, lộn xộn cũng không có mấy người chú ý tới. Trương Quân Nghệ còn đang ngơ ngác nhìn vệt nước lấp lánh trên tay mình, nếm thử thì ngoài có vị dâʍ đãиɠ thì còn có vị ngọt, dươиɠ ѵậŧ phía dưới lại trướng to. Trương Quân Nghệ rũ mắt xuống, duỗi đầu lưỡi ra liếʍ vệt nước kia, tinh tế liếʍ, cẩn thận liếʍ.

Dương Xán đỏ mặt chạy một mạch đến phòng chủ nhiệm, có chút do dự đứng ở cửa. Chủ nhiệm lớp bọn họ, Liễu Như Phong là giảng viên cao cấp ở đại học được phía trên điều xuống, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đã công bố rất nhiều luận văn, vẻ ngoài như thiếu gia quý tộc cổ đại, ôn tồn lễ độ, khí vũ hiên ngang.

Dương Xán làm lớp trưởng tất nhiên thường xuyên nói chuyện với Liễu Như Phong, hắn đối xử với người khác rất ôn hòa, chân thành. Hắn có một văn phòng riêng lớn, thường xuyên ở bên trong chấm bài thi gì đó.

Dương Xán hồi sức rồi nghĩ đến chuyện hôm nay mình đến muộn một tiết, mới vào phòng học lại ngủ trên bàn một tiết nên mới bị gọi lên, sợ là sẽ bị mắng một trận. Đùi kẹp kẹp, cảm giác tiểu huyệt cùng hậu môn có chút lạnh căm căm, trong lòng thầm mắng tên sắc quỷ kia chỉnh qυầи ɭóŧ cô thành cái dạng quái dị này, lại cũng không mặc kệ được. Cô hơi nhón chân, từ cửa sổ trong suốt phát hiện không thấy bóng người thì lại nhảy nhảy, kết quả là đứng không vững, ngã về phía sau, đặt mông ngồi lên trên đệm trước cửa, cũng may đệm tương đối dày nên tế không bị thương.

“A...” Dương Xán giương chân ngã trên mặt đất, váy đồng phục ngắn ngủn xốc đến bụng nhỏ, khuỷu tay đáp trên mặt đất, đỏ thành một khối to.

Cửa không dự liệu mà mở ra, thầy giáo Liễu Như Phong mang theo đôi mắt vô cùng bình tĩnh mà ngày thường chỉ có khi gác thi mới có mà đối diện với hai chân giang rộng của Dương Xán trước cửa, tầm mắt ngưng tụ ở tiểu huyệt giữa qυầи ɭóŧ sọc xanh trắng, âʍ ɦộ trắng nõn bao lấy tiểu huyệt phấn nộn, còn lộ ra mấy cọng âm mao, trên tiểu huyệt ướt sũng, ngượng ngùng lấp lánh.

Tiểu huyệt Dương Xán giống như cảm giác được tầm mắt lửa nóng nên xấu hổ co rút lại, chảy ra một ít dâʍ ŧᏂủy̠. Dương Xán nhìn thấy Liễu Như Phong nhanh chóng đứng vững thì mặt ửng hồng, cúi đầu không dám nói lời nào, trong lòng âm thầm bồn chồn. Thầy giáo Liễu sẽ không cho rằng cô mặc qυầи ɭóŧ tình thú chứ? Xong rồi, xong rồi, ấn tượng cô bé ngoan ngoãn trong cảm nhận của thầy giáo đã không còn rồi...

“Đứng lên đi, trên mặt đất lạnh, không tốt với thân thể con gái. Khuỷu tay em không có việc gì chứ? Vào đây để tôi nhìn em, nơi này của tôi có hòm thuốc.” Liễu Như Phong cùi đầu, đôi mắt vừa vặn bị ánh sáng mặt trời phản xạ nên cô không thấy rõ cảm xúc bên trong.

Dương Xán ngẩng đầu nhìn Liễu Như Phong một cái, gật gật đầu giữ chặt đôi tay duỗi tới của Liễu Như Phong, đứng lên vỗ vỗ bụi đất phía sau rồi lại phủi tro bụi trên mông, nhìn đến khuỷu tay trắng nõn hiện tại đã đỏ bừng một mảng, còn có chút trầy da.

Liễu Như Phong lấy hòm thuốc tới, cho Dương Xán ngồi đối diện để băng bó khuỷu tay cho cố. Dương Xán thuận theo để mặc hắn băng bó, đôi mắt lại nhìn chằm chằm ngón tay Liễu Như Phong đang băng bó vết thương cho cô. Ngón tay thầy giáo Liễu thật xinh đẹp nha, vừa dài vừa trắng, tỉ lệ cũng rất đẹp, nắm lấy nhất định sẽ rất tốt. Hơn nữa, thầy giáo Liễu hẳn là 24 tuổi đi, nhưng mà còn không có bạn gái, sau này sư nương nhất định sẽ là một người phụ nữ ôn nhu, xinh đẹp...

Khi xốc lại tinh thần thì phát hiện miệng vết thương của mình đã băng bó tốt, hơn nữa, hai tay đều bị băng gạc cố định lại với nhau.

“Hả? Thầy, Thầy giáo Liễu? Đây là... Tay và cố tay của em đâu có bị thương đâu!” Dương Xán mê man nhìn về phía Liễu Như Phong đang thu thập hòm thuốc.

“Ừ, tôi biết.” Liễu Như Phong ngẩng đầu nhìn Dương Xán một cái, đặt hòm thuốc qua một bên rồi trực tiếp bế Dương Xán ngồi lên ghế làm việc, đặt cô lên đùi.

“A, thầy giáo Liễu...” Dương Xán cả kinh, bắt lấy cổ áo Liễu Như Phong.

Liễu Như Phong mở máy tính ra, phát một video. Đó là video theo dõi phòng học, bọn họ hiện tại học cao tam, trường học để đề cao chất lượng nghe giảng bài của học sinh nên mỗi phòng đều trang bị camera.

Trên video hiện lên một màn Dương Xán ngồi lên trên đùi Trương Quân Nghệ vừa rồi, video rõ ràng, có thể nhìn thấy lông mi trên mí mắt Dương Xán. Nhìn mình hoảng loạn đỏ mặt trong video, Dương Xán giương miệng giải thích nói, “Thầy giáo, đó là em không cẩn thận mới ngồi lên trên người cậu ấy...”

“À, em có biết mục đích lần này tìm em nói chuyện là gì không?” Liễu Như Phong nhàn nhạt nói tiếp, “Hôm nay em đến muộn một tiếng, còn ngủ một tiết, em có thể nói cho tôi biết là vì sao không? Em là lớp trưởng mà không chăm lo học tập, còn muốn dẫn đầu trốn học sao?”

Dương Xán chột dạ cúi đầu, “Em... Sáng nay em ngủ quên, lên tàu điện ngầm cũng đặc biệt trễ nên đến muộn. Tối hôm qua em nghỉ ngơi không tốt nên mới ngủ một tiết... Em, em thực xin lỗi, sẽ không có lần sau...”

“Thế lần này thì sao?” Liễu Như Phong dán lên tai cô hỏi. Lỗ tai Dương Xán bị thổi mà ngứa ngáy nửa người, nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng thưa dạ nói, “Vậy thì, thầy giáo muốn phạt thế nào thì phạt thế đó đi...”

Liễu Như Phong nghe được kết quả vừa lòng, lông mày nhẹ giãn ra, ý cười ngoài miệng lại sâu thêm vài phần, “Nếu em đã nói vậy thì phạt em làm bài thi đi.”

Dương Xán nghe được làm bài thi thì trong lòng buông lỏng, cũng may không phải là trừng phạt gì quá lớn.

“Nhưng mà không được dùng tay làm mà phải dùng miệng.” Liễu Như Phong đánh gãy tâm tình thả lỏng của Dương Xán, lại lấy một cây bút hồng đặt trước mặt Dương Xán.

Dương Xán có chút kháng cự lùi về phía sau lại dựa lên người Liễu Như Phong, “Thầy, như vậy... Như vậy quá mất vệ sinh, hơn nữa, em cũng... Em cũng sẽ không dùng miệng vẽ hình được...”

Liễu Như Phong rất hưởng thụ khi Dương Xán ở gần, cười ôm vòng eo cô, tay cường ngạnh đè bút lên cánh môi cô. “Bút này tôi mới mua, đã dùng cồn tiêu độc, rất sạch sẽ. Nếu em không muốn dùng miệng ngậm viết thì không chừng tôi sẽ nhét nó vào đâu đó... Hiểu rõ chưa?”