Đám thuộc hạ
cứu ta ra khỏi thiên lao, ta lập tức chạy về đại doanh. Thám tử nói cho ta biết, chuyện tình ta lo lắng đã xảy ra.
Thấy Nhiễm Du Nguyệt, hắn chỉ lắc lắc đầu, nói một câu: “Đừng hỏi ta, ta cũng không rõ tâm tư của điện hạ là như thế nào.”
“Tâm tư Điện hạ ta có thể hiểu được. Cho nên ta mới bắt ngươi gϊếŧ chết Tô Mộc Cận, tạo thành cái chết giả ngoài ý muốn cho hắn.”
“Cận là đường đệ của ta, huyết mạch Nguyệt tộc, ngươi bảo ta sao hạ thủ được!”
Ta hít một hơi, người này, quả thực cái gì đều không gạt, đến cuối cùng, ta căn bản không biết đòn sát thủ của hắn là cái gì.
Chẳng lẽ là thiên ý?
Ta đi vào lều Thiếu chủ đang nhốt Tô Mộc Cận, hắn miễn cưỡng nằm trên giường nghỉ ngơi. Xung quanh nồng nặc mùi hoan ái.
Ta thở dài.
“Cận, ủy khuất ngươi rồi. Không nghĩ tới điện hạ lại biến thành như vậy. Ta đã hứa với ngươi, hứa cho ngươi tự do. Ngươi yên tâm, Lôi Táp ta nói được thì làm được, cho dù bất kính với điện hạ, ta cũng sẽ thả ngươi rời đi.”
“Ha hả… Minh chủ không cần lo âu. Thuộc hạ đáp ứng với điện hạ, cùng hắn cả đời làm bạn. Ít nhất, Phong không có được giải dược thì ta sẽ không rời khỏi hắn. Nếu Phong bất hạnh bỏ mình trước, ta càng không thể ly khai hắn. Không có tâm tình thực sự với điện hạ, đành phải thành món đồi chơi trong tay hắn. Ở bên cạnh điện hạ làm bạn, nhất định sẽ không nhàm chán.”
“Ngươi dám uy hϊếp ta?”
“Đã quên nói cho minh chủ, Phong cũng là người tinh thông độc dược. Lần trước chỉ có cầm một chút dược chơi đùa, không cẩn thận đã làm cho điện hạ bình phục.”
Nụ cười của hắn ôn hòa, hai mắt sáng lóng lánh.
…
“Ngươi từ khi nào biết ta sẽ gϊếŧ ngươi?”
“Bắt đầu từ khi điện hạ để ý ta, ta biết ngươi sẽ không bỏ qua cho ta. Ngươi đối với tràng biến cố năm đó của Nguyệt Hồng Diệp còn sợ hãi, sao có thể mạo hiểm cho điện hạ giẫm lên vết xe đổ đó chứ? Đối với ngươi, là một Hoàng đế anh minh, hắn có thể sủng ái nữ nhân, nhưng tuyệt đối không thể động tình với nam nhân.”
“Nếu trong lòng ngươi không có người thương yêu bên ngoài, vĩnh viễn không phản bội điện hạ, ta có lẽ có thể dễ dàng tha thứ. Nhưng ngươi thì không phải. Ngươi không yêu điện hạ. Hắn đối với ngươi mê luyến như thế, nhưng ngươi không có chút động tâm?”
“Mới đầu cũng không có. Nhưng là thấy ngươi có sát ý với ta, rơi vào đường cùng, không thể
để không như thế. Ta không chỉ phải bảo trụ tính mạng của Phong, còn phải bảo trụ hạnh phúc của hắn. Ta mất nhiều năm như vậy, mới chiếm được tấm lòng của hắn, nếu ta phản bội hắn, trời tru đất diệt.”
…
“Kỳ thật minh chủ lúc trước không lấy tính mạng Phong ra áp chế ta, ta cũng sẽ không lợi dụng điện hạ để uy hϊếp ngươi. Ta đối với điện hạ cũng không phải là vô tình, chỉ là tình cảm vua tôi thần tử. Ta ngay cả Phong cũng lợi dụng, chính là vì báo đáp ơn tri ngộ của hắn.”
“Nói ra của ngươi điều kiện đi.”
“Để cho Phong cùng Phiên bình yên rời đi. Sau này, ta sẽ lựa chọn thời cơ thích hợp rời khỏi điện hạ, nếu ngươi muốn, ta có thể nghĩ cách làm cho điện hạ chán ghét, đuổi ta đi.”
…
“Hảo. Ta có thể an bài. Thế nhưng ngươi phải nghĩ biện pháp, làm cho điện hạ không thể bị tình yêu mê hoặc dễ dàng như thế.”
“Không bằng ngươi năn nỉ điện hạ và mẫu phi cùng sư phụ ít làm thơ thẩn tình cảm một chút.”
Chân mày hắn cau lại, giống như châm chọc. Làm cho nét mặt già nua của ta ửng đỏ. Ta cái tên đại ca ngu ngốc của ta, rõ ràng đầy bụng tài hoa, chỉ là quá nặng chuyện tình duyên. Đại ngu ngốc dưỡng ra tiểu ngu ngốc, hại ta phải làm người xấu.
“Ta vẫn nói ngươi là tên đồ đệ chỉ biết kiêu ngạo. Nếu không có bất đắc dĩ, ta cũng không đành lòng gϊếŧ ngươi.”
“Đồ nhi cũng cảm kích sư phụ nhiều năm qua chỉ dạy. Không có sư phụ, cũng sẽ không có đồ nhi ngày hôm nay.”
“Ngươi nếu cảm kích ta, không bằng đem giải dược cho ta trước.”
“Giải dược ở
trong tay Phong. Chỉ có hắn mới có thể giải.”
Đôi ta cùng cười to, cười đến sáng khoái.
Trong đầu một ngày hôm nay còn đang mải bội phục âm mưu của Cận, ngày hôm sau đã bị các ngươi lừa gạt tới tức giận đến hộc máu.
Thấy hắn chưa đưa giải dược đã rời đi, ta luôn âm thầm đề phòng. Không muốn cho chúng cơ hội ám sát.
Giang Hiểu Phong, khó trách Cận mê luyến ngươi như thế… Tâm cơ thủ đoạn giả dối tàn nhẫn, nếu là đổi một thân phận khác, không biết ngươi sẽ thành ra cái hạng người gì…
Cận, ngươi thắng.
12
Nhiều ngày sau, ta đúng hẹn sẽ mang giải dược cho hắn.
Bọn họ sớm chờ ngày này. Giang Hiểu Phong tay trong tay dung dăng dung dẻ với Cận, hai người vui vẻ ra mặt. Bỗng nhiên người nọ xoay người dỗi không thèm để ý tới Cận, chỉ thấy Cận cúi đầu khom lưng vẻ mặt nịnh nọt hắn gì đó.
A!
Ta chưa thấy qua Cận có biểu hiện như vậy. Cho tới nay chỉ luôn nghĩ hắn kiêu ngạo, khinh thường người khác, chưa từng thấy hắn có bộ dạng đáng thương hại.
Có phải ta nhìn lầm rồi hay không?
“Minh chủ, ngài đã tới rồi.”
Hai người thấy ta, cười đi tới.
“Giải dược đây. Trước kia đã có nhiều đắc tội, xin minh chủ hãy thứ lỗi.”
“Như vậy thực sự là chuyện cổ có giải dược sao?”
Hai người nhìn nhau cười, lại là cái loại này đắc ý giả dối tươi cười.
“Thật xin lỗi. Chuyện cổ độc vốn không có thuốc nào chữa được. Vì an toàn của chúng ta, cho dù có, cũng sẽ không thể cho ngươi.”
“Yên tâm đi, Lôi minh chủ. Ta cùng Cận chỉ muốn hảo hảo làm người bình thường, không có dã tâm gì. Cũng sẽ không tới cửa Điện hạ gây chuyện.”
…
“Quên đi. Tính ta cũng không sợ các ngươi. Đây là ngân phiếu của ngươi. Các ngươi nên biết Lôi Táp lần đầu tiên bị người khác áp chế.”
“Hì hì… Mỗi việc đều có lần đầu tiên của nó thôi.”
“Minh chủ về sau định như thế nào?”
Lúc cáo biệt, Tô Mộc Cận mở miệng hỏi, ý vị thâm trường.
“Không muốn làm quan. Có thể sẽ
giúp điện hạ huấn luyện mật thám. Chém gϊếŧ cướp bóc ngày càng thích hợp với ta… Còn phải đi tìm một người, cùng nàng so tài một trận.”
“Như vậy thuộc hạ mong minh chủ sớm tìm được người nọ, thành toàn tâm nguyện.”
“Các ngươi cũng bảo trọng.”
Mặc kệ như thế nào, nhiệm vụ của ta đã
hoàn thành. Về sau làm chuyện gì, cũng có thể tự do tự tại rồi. Hai năm nay ta làm bảo mẫu cũng thật mệt. Địa vị Tiểu hoàng tử
cũng đã củng cố, có đám người Nhiễm Du Nguyệt, Hàn Huyền Dịch phụ trợ, đế vị là đắc định cho hắn rồi.
“Lôi tiểu đệ, ngươi không phải là một nam nhân không có tương lai, vì sao không làm?”
Du lịch thiên hạ, bốn biển là nhà…
Cũng là một chủ ý không tồi, ít nhất lần sau gặp mặt sẽ không bị nữ nhân kia cười nhạo ta kém kiến thức nữa.
13 kết thúc
Nhiều năm sau, Lôi Táp chỉ còn quấn quýt lấy Vân Tùy Phong luận võ, dưới cơn gió hai người kịch liệt giao đấu.
Ha ha ha ha…
“Vân Tùy Phong ngươi câm miệng! Không cho ngươi được cười!”
“Ha ha ha… Lôi tiểu đệ, tình cổ Nam Cương đích là loại cổ độc thuộc hàng thiên hạ đệ nhất vô dụng, chẳng lẽ các ngươi không biết sao? Hơn nữa cái thứ đó là dùng ở trên người nam nữ, cần có âm dương điều hòa, loại độc này hạ ở trên người hai nam nhân, không tới một tháng sẽ mất đi hiệu lực. Ha ha ha… Ngươi vẫn là ngốc như thế a.”
A…
Lôi Táp ngửa mặt lên trời than thở: “Thế nhưng ta bị hai tiểu tử kia lừa đi ước chừng mười vạn lượng bạc a…”