- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- HE
- Sắc giới
- Chương 46
Sắc giới
Chương 46
Vội vàng chạy tới phòng nghị sự, Tam hoàng tử cùng nhất chúng quan viên nửa tỉnh nửa say đang tìm cách đối phó, thấy ta đến, hắn ngẩng đầu hỏi: “Tây nam có loạn dân bạo động, quân phản loạn đã tiến tới sát chân thành Khắc Sóc, hiện tại càng có nhiều đạo tặc gia nhập phản quân. Hầu gia nghĩ nên làm như thế nào?”
“Ra lệnh cho
hai vạn đại quân ngoài thành lập tức đến trấn áp. Trạch khu kia là địa bàn cai quản của Chu Thừa tướng, xảy ra chuyện lớn như thế, đương nhiên phải hỏi tội. Điện hạ mau chóng thi hành, ngày mai ta sẽ mang được chiếu thư của Hoàng thượng tới.”
“Tốt lắm.” Hắn ngửa mặt lên trời cười to.”Hết thảy đều chiếu theo như lời ngươi đi làm. Hiện tại tất cả mọi người mau trở về chuẩn bị đi.”
Lôi Táp cười ta rồi liếc mắt một cái, lập tức xoay người đi bố trí.
Nhìn xung quanh cả phòng này mọi người ai cũng có tâm tư riêng, ta cười cười, cũng phân phó thị vệ chuẩn bị kiệu hồi cung. Cỗ kiệu đi được chưa xa, một đám binh mã đã chạy đến.
“Hầu gia, bây giờ là thời kì khó nói. Vi thần muốn phòng bọn đạo chích, xin cho mạt tướng đưa người hồi cung.”
“Làm phiền Tô tướng quân.”
Trên đường đã nhanh chóng gặp phải thích khách.
Theo hộ vệ ở bên cạnh cỗ kiệu có một gã binh lính kêu lên thảm thiết, tiếng chém gϊếŧ nháy mắt vang lên. Ta ngồi ngay ngắn ở bên trong kiệu, chỉ có thể nghe thấy thanh âm xung quanh, cái gì cũng nhìn không thấy, bất quá thực an tâm. Cận ở ngay bên cạnh ta, chỉ huy quân lính. Vài trăm người ngựa ở giữa ngã tư đường chém gϊếŧ, rồi lại truyền đến một tiếng pháo, là có người gửi pháo hoa tín hiệu đi. Chỉ trong chớp mắt ánh sáng soi rọi làm bóng đêm lui đi, làm cho ta lơ đãng nhớ tới
mới trước đây cùng Cận phóng pháo hoa chơi bời… Nhanh quá.
Theo thời gian có càng nhiều kỵ quân tuần thành chạy đến, nhanh chóng thấy thích khách, cỗ kiệu của ta tiếp tục đi trước, bình an về tới Càn Khôn cung.
Hạ kiệu, mới phát hiện rất nhiều ngườixung quanh ai cũng bị thương, Cận cũng thế, vai trái đã trúng một mũi tên, nửa đoạn tên còn chôn ở trong vai, miệng vết thương vẫn đang rỉ máu. Trong lúc nhất thời ta ngơ ngẩn
nói không ra lời.
“Tô tướng quân ra
lệnh mọi người dùng thân thể làm lá chắn, coi chừng cỗ kiệu, sợ có lưu tên trúng Hầu gia.” Một tên lính chạy đến khoe thành tích.
Ta nhìn Cận, hắn cười nhìn ta, giống như không hề có đại sự gì phát sinh.
“Toàn bộ luận công nhận phần thưởng. Những tướng sĩ đã bỏ mình… Trợ cấp vàng gấp bội phát cho người nhà bọn hắn. Truyền ngự y hảo hảo chăm sóc chư vị tướng sĩ bị thương… Tô tướng quân, đa tạ.”
Xoay người đi, ta bắt buộc chính mình từng bước một trấn định đạp cánh cửa cung, bắt buộc chính mình mặt có không chút thay đổi, bắt buộc chính mình không thể thất thố… Nhưng mà lòng vẫn là không đủ cứng rắn, không nhìn được người vô tội bởi vì ta mà đổ máu, càng đau lòng hơn Cận vì ta mà bị thương.
Ta đứng ở trước cái bàn trong ngự thư phòng, nhìn chiếu thư trải ra ở trước mắt chói lọi, chần chờ
không viết.
“Hầu gia?”
“Ta không sao… Rất nhanh sẽ bắt đầu rồi. Trần Kính, người của ngươi chuẩn bị ra sao?”
“Hiện ở bên ngoài đều không tốt. Ma Vân Quan giới nghiêm, Nam Bắc
binh mã điều động thường xuyên. Ta nghi ngờ người truyền tin ở Dải Trạch đã sai. Liên tiếp bốn năm tình hình hạn hán nghiêm trọng, Dải Trạch từ lúc tháng năm đã không ổn, nhưng không có bất luận kẻ nào báo cáo. Phía dưới thì quan viên giấu diếm. Vốn hai ngàn lưu dân không
thể không tức giận nhưng khó mà tạo phản, chính là nửa tháng gần đây đột nhiên trở nên rất lợi hại, trong ngoài Khắc Sóc thành đều là phản nghịch, mở cửa thành ra cho lưu dân vào thành. Bọn họ đoạt vũ khí, tạo thành phản quân, thanh thế lớn… Chắc chắn có người ở phía sau phá rối!”
“Hừ… Quên đi, hiện tại chúng ta không có thời gian để ý tới việc đó, trước tiên đem việc ở Kinh thành giải quyết đã. Ngươi nói Nhị hoàng tử có phụng chiếu phái binh đi trấn áp chúng không?”
“Phụng chiếu là chết, Tam hoàng tử tuyệt đối sẽ thừa dịp cơ hội này phải đoạt mạng của hắn. Không phụng chiếu cũng là chết, không nghe thánh mệnh, mưu đồ gây rối. Hắn không có lựa chọn. Hiện tại chỉ còn lại có hai phái nhân mã, không phải ngươi chết chính là ta vong mạng.”
“Không phải ngươi chết chính là ta vong… Ngươi đi xuống đi. Nghe theo lệnh làm việc của Lôi Táp.”
“Hắn?”
“Tam điện hạ đem quyền chỉ huy giao cho
Lôi Táp, ngươi cùng Tô tướng quân hảo hảo phối hợp, hết thảy sẽ thuận lợi thôi. Làm phiền tướng quân.” Cười cười đuổi khéo hắn ra khỏi ngự thư phòng. Đóng cửa lại, vô lực ngã xuống đất.
“Công tử?” Chu Hồng nâng ta dậy, cho ta rót chén trà.”Công tử, ngươi sợ hãi sao?”
“Đúng. Sợ hãi… Thực sợ hãi.” Ta uống sạch
trà, định ổn lại tâm thần: “Lôi Táp sẽ không bỏ qua cho chúng ta, chúng ta nhất định phải sớm chuẩn bị cho kịp.”
“Công tử yên tâm. Hết thảy ta đều đã an bài thoả đáng. Muội muội đã
chuẩn bị hết thảy. Bí đạo trong Hoàng cung đã chuẩn bị xong, một khi thất bại, chúng ta có thể lập tức bỏ chạy được.”
“Ân. Trước tiên đem Hân cùng Phiên đi trước đi. Theo ta đến tẩm cung xem Hoàng thượng bây giờ như thế nào. Hắn, cũng sắp được giải thoát rồi.”
Hoàng đế đã thơ thẩn một thời gian rồi. Trường kỳ ăn mê dạ hương, sẽ làm cho người ta sinh ra ảo giác, hơn nữa lão Hoàng đế thân thể vốn kém, mấy ngày hôm trước cảm lạnh phát sốt, sau khi khỏi bệnh càng thêm hồ đồ. Mà ta bảo Phiên tiếp tục cho hắn uống thuốc, cho nên hắn đến hiện tại đã hoàn toàn phân không rõ sự thật hay mơ tưởng. Rất lâu rồi ta đều không nhìn tới hắn. Hân mềm lòng, thường hay ôm tiểu công chúa đi bồi hắn nói chuyện. Ta nhìn thấy, cũng không có ngăn cản. Ta từng nghĩ muốn dừng tay, chính là ta không thể.
“Hâm, hết thảy đều vội vàng. Ra khỏi cung không được quay đầu lại. Hắn nếu thanh tỉnh được, người chết chính là chúng ta.”
“Hâm, Phiên, Hoàng Thượng thế nào?” Đi vào tẩm cung, bọn họ đều ở trong đó, cùng Hoàng đế đứng ở trước bàn.
“Nguyệt, ngươi đã đến rồi.” Hoàng đế thấy ta, cao hứng đi ra tiếp đón ta đến trước bàn “Ngươi xem, ta đang chăm chỉ mà viết chữ. Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ. Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Viết cũng không tệ lắm.” Quay đầu lại dùng ánh mắt ý bảo hai người bọn họ rời đi, hai người đó chỉ biết nhún vai ra ngoài.
“Đúng vậy nha. Trong các hoàng nhi, Cảnh Hạo có đủ nhân đức, lòng có thiên hạ, đáng tiếc không đủ thông minh. Cảnh Hãn tùy hứng làm việc lại hay xúc động, mà lòng dạ quá sâu, vô cùng xảo trá, đối thuộc hạ quá mức hà khắc, không được lòng người. Trẫm cũng đau đầu không biết lập ai làm Thái tử.”
“Hoàng Thượng còn trẻ trung khoẻ mạnh, việc này cũng không cần phải gấp gáp lo lắng làm gì.”
“Ngươi nói rất đúng. Bọn chúng cũng còn nhỏ. Bất luận ai kế vị, trẫm còn phải dẹp bỏ hết nhưng quyền lực ngoại nhân đi, mới có thể yên tâm. Nhưng thật là giỏi, còn tuổi nhỏ, đã bắt đầu nắm binh pháp. Về sau nhất định là nhân trung long phượng. Nguyệt, người đàn bà kia sinh cho ngươi một đứa con tốt. Trẫm không thích, nhưng không có biện pháp, ai bảo hắn là cốt nhục của ngươi chứ.”
Hoàng đế vẫn nói liên miên cằn nhằn, ta đoán đó là những điều mà nhiều năm nay hắn vẫn luôn muốn nói cùng với Nguyệt Hồng Diệp đã tích tụ. Trong lòng lại thở dài.
“Hoàng Thượng, dải trạch khu Tây Nam phát sinh náo động, xin Hoàng Thượng ngày mai hãy vào triều ban chỉ mệnh Triệu đức tướng quân dẫn quân đi trợ giúp.”
“Thật vậy sao? Việc này ngươi quyết định là được rồi.” Hắn cúi đầu tiếp tục viết chữ.
“Chu Thừa tướng thất trách,
về lý nên bãi miễn. Còn có đám quan viên lớn nhỏ, làm việc không tốt phải vấn tội. Việc này là sự trọng đại, Hoàng Thượng ngày mai vẫn là tự mình ra mặt thì hơn, mới có thể làm cho quan lại tâm phục. Còn lại việc khác, đều giao cho Tam hoàng tử đi làm là được.”
“Vậy được rồi. Hết thảy tất cả nghe theo ngươi.”
Rốt cục đem Hoàng đế ép ngủ, ta lôi kéo Hân cùng Phiên về tới thiên điện, giúp bọn họ lập tức chuẩn bị rời khỏi Hoàng cung.
“Không được. Phong, chúng ta không thể bỏ lại ngươi.”
“Đứa ngốc. Ngươi mang theo đứa nhỏ, cái gì cũng sẽ không kịp, lưu lại làm cái gì. Nhanh đi chuẩn bị, Chu Hồng đã sắp xếp người chiếu cố các ngươi rồi.” Nhìn Hân thần tình đỏ bừng, ta cũng đuổi hắn đi.
“Phong, một mình ngươi, có thể làm được không? Lôi Táp hắn…” Phiên chột dạ đích nhìn ta, muốn nói lại thôi.
“Đừng lo lắng. Phiên. Ta làm được mà. Ngươi đi ra ngoài đi, hãy mau mang Tần Nhạc rời đi. Ta biết ngươi khó xử, cho nên rất nhiều sự cũng giấu diếm ngươi rồi. Chúng ta huề nhau nhé.” Cười mà nhéo nhéo mặt của hắn một cái.”Đi nhanh đi. Trên đường hảo hảo chiếu cố Hân cùng đứa nhỏ đó.”
“Không phải. Có chuyện ta còn không…”
“Hầu gia, có việc không tốt!” Thái giám Tiểu Thuận Tử nghiêng ngả lảo đảo vọt vào.”Nhị hoàng tử làm phản. Nam Môn được mở ra. Quân đội ngoài thành tiến vào rất nhiều. Trần Tướng quân đã điều động cấm vệ quân đi ngăn lại. Hắn, hắn…”
“Tốt lắm. Mau đi hảo hảo chiếu cố Hoàng Thượng. Hâm, chạy nhanh đi! Chu Hồng, chúng ta nhanh đi chuẩn bị.”
“Phong!”
Bọn họ đồng thời lên tiếng gọi ta lại. Thở dài, ta quay đầu hướng bọn họ cười cười: “Yên tâm. Ta không có việc gì đâu. Ảnh vệ đã an bài tốt cả rồi. Đến lúc đó các ngươi đi tìm Huyền Dịch, hắn có thể bảo hộ các ngươi.”
Đi ra bên ngoài cửa cung, chỉ thấy hàng ngàn cây đuốc
chói lọi chiếu sáng toàn bộ Càn Khôn cung. Hơn một ngàn cấm vệ quân đang tập kết ở cửa cung.
“Bẩm Hầu gia. Trong kỵ quân có gian tế. Nam Môn bị công phá. Trần Thống lĩnh đã đi trợ giúp. Mạt tướng phụng mệnh lưu thủ tại Càn Khôn cung, bảo hộ Hoàng Thượng cùng Hầu gia an toàn.”
“Vất vả rồi. Các nơi khác ở trong cung bây giờ như thế nào rồi?”
“Người trong Hậu cung còn không biết chuyện này, hết thảy như thường. Nhân mã của Nhị hoàng tử chưa thấy tung tích gì, Tam hoàng tử dẫn người tới.”
“Đem thủ vệ
trong hậu cung triệt hạ hết, toàn bộ đóng chặt cửa, hoàng cung không để cho có loạn. Cảnh cáo hậu cung phi tử, tất cả đều phải an phận quy củ ở nguyên trong tẩm cung, nếu có chút nào thừa dịp loạn nháo sự, gϊếŧ không tha. Nhất là hai vị quý phi nương nương, canh giữ hết cho ta.”
Xoay người trở lại tẩm cung, Hoàng đế đang mơ mơ màng màng đứng lên.
“Nguyệt, đã xảy ra chuyện gì? Bên ngoài ồn quá.”
“Không có gì. Nhị hoàng tử làm phản, kỵ quân cùng cấm vệ quân đang đuổi theo ngăn lại. Hoàng Thượng, ngài đừng lo lắng. Rất nhanh sẽ không sao đâu. Ngài trước tiên phải hảo hảo ngủ một giấc, dưỡng tinh thần, ngày mai còn phải lâm triều đó. Thần sẽ lệnh người ở phía ngoài im lặng. Tiểu Thuận Tử, hảo hảo hầu hạ Hoàng Thượng đi ngủ mau.”
Hoàng đế giống như phát hiện ra cái gì, từ chối không muốn, bất quá dược lực mạnh không sao kháng được, vẫn mê man tiếp. Bên cạnh có một đám thái giám cung nữ, tất cả đều đang khóc sướt mướt, ảm đạm không chịu nổi.
“Khóc cái gì! Hết thảy tội danh đều có bản hầu chịu trách nhiệm. Các ngươi hảo hảo coi chừng Hoàng Thượng cho ta, nếu có người phản bội, đừng trách ta vô tình.” Lạnh lùng liếc mắt một cái, xác định bọn họ đều ngoan ngoãn nghe lời rồi, ta mới rời đi.
“Một đám phế vật.” Lạnh lùng hù một tiếng. Từ sau khiTrần công công ra đi, ta cố ý đuổi đám thái giám có tuổi tác ra khỏi Càn Khôn cung, lưu lại đám đó nhát gan chỉ sợ phiền phức khó khống chế. Nhưng thật sự lúc xảy ra chuyện, lại thành tất cả đều không thể dùng.
Trở lại ngự thư phòng, Chu Hồng đã chờ.
“Công tử, ta đã
an bài cao thủ ẩn núp ở trong Càn Khôn cung, chỉ chờ bên ngoài đại cục có biến, chúng ta động thủ luôn.”
“Nam Môn bên kia có sự tình gì chưa?”
“Sự khởi đột nhiên, người của Tam hoàng tử hao tổn nhiều. Hiện tại chiến đấu thực sự rất kịch liệt, vài con phố đã bị hủy.”
…
“Bên kia có rất nhiều dan chúng. Lúc này đây, không biết sẽ chết nhiều ít… Đã phái người đi tìm chỗ ẩn thân của Nhị hoàng tử cùng chu Thừa tướng. Nếu bắt được bọn họ, phản quân cũng sẽ dễ dàng trấn áp thôi.”
“Ta đã phái ảnh vệ ra tìm hiểu tin tức. Có điều hiện tại cục diện hỗn loạn. Bên cạnh Tam hoàng tử có gian tế của Nhị hoàng tử, người trong quân đội của Tam hoàng tử cũng ít nhiều bị Nhị hoàng tử mua chuộc, mọi người đánh nhau mà không rõ địch ta. Hy vọng tới bình minh thế cục sẽ có chuyển biến tốt đẹp hơn.”
“Chúng ta thôi thì cũng chậm chậm chờ đi.”
Chỉ chốc lát, Tam hoàng tử mang theo Cảnh Rừng cùng một ít quan văn đến đây. Nhìn ra được, tâm tình của hắn không tốt lắm, ở trong phòng nổi giận đi tới đi lui. Ta cũng không nói thêm gì, chậm rãi uống trà, ngồi chờ bình minh.
Tới tảng sáng, Càn Khôn cung cũng bắt đầu nổi lên một trận xôn xao.
“Điện hạ, Nhị hoàng tử cầm đầu nhân mã tấn công hoàng cung. Phong Nghi Môn đã thất thủ.”
“Cái gì? Tất cả đều là lũ ăn hại! Còn không mau phái người tiếp viện đi!”
“Đợi đã. Điện hạ. Trong cung chỉ còn lại không nhiều cấm vệ quân. Phải đem toàn bộ nhân mã rút về Càn Khôn cung, Càn Khôn cung mà bình an, hết thảy đều không đáng ngại. Chỉ cần có thể đợi cho Trần Thống lĩnh cùng Tô tướng quân mang viện quân đến, chúng ta liền thắng.” Không đợi hắn nói thêm cái gì, ta lập tức hạ lệnh cho cấm vệ quân toàn bộ rút về Càn Khôn cung. Dựa vào hơn hai ngàn nhân mã, bảo vệ một tòa cung điện, nhất thời cũng còn chịu đựng được tới canh ba.
“Hoàng huynh, đừng có gấp. Lôi đại nhân sẽ xử lý tốt hết thảy thôi. Chờ mọi việc xong, ngươi sẽ đem cái tên gian tế kia ra, hảo hảo tra tấn một phen cho hết giận đi.” Cảnh Rừng thấy thế bước lên phía trước trấn an hắn.”Chúng ta đi xem Phụ hoàng đi.”
“Ân.” Hắn oán hận trừng mắt nhìn ta một cái, rồi cùng với mọi người ly khai.
“Công tử, có muốn kêu ảnh vệ hỗ trợ hay không?”
“Tạm thời không cần. Đó là nhóm nhân mã cuối cùng của ta, không thể dễ dàng mạo hiểm.”
“Nhưng mà hiện tại…”
“Yên tâm đi, Chu Hồng. Lần trước ta lệnh cho Trần Kính giấu ở Càn Khôn cung một đống máy cung nỏ, uy lực kinh người. Hiện tại vừa vặn phải dùng tới. Đợi một lát nữa đi. Nếu bên ngoài bị đánh bại, chúng ta liền lập tức bỏ chạy. Tới cái thời điểm kia rồi, mặc kệ bọn họ ai đoạt được ngôi vị hoàng đế, cục diện rối rắm này, chung quy là định mệnh của bọn họ.”
“Tuân mệnh, công tử.”
“Chúng ta cũng đi xem Hoàng thượng như thế nào đi.”
Trong tẩm cung thực im lặng. Hoàng đế ngây ngốc ngồi ở trên giường, không có nói gì, tất cả mọi người quỳ trên mặt đất cũng không có hé răng.
“Hoàng Thượng, hiện tại nhân mã của Nhị hoàng tử tấn công Hoàng cung. Vi thần đã hạ lệnh tử thủ. Tin tưởng viện quân một hồi là sẽ đến bắt phản nghịch.” Ta quỳ trước mặt hắn, bình tĩnh hướng hắn trần thuật hết thảy.
“Ha hả… Trẫm hình như đã ngủ rất lâu, nằm mơ thật nhiều mộng…”
Giống như một cái tát dừng ở trên mặt ta, thân thể ta bất động.
“Trẫm, không nên lưu ngươi mới đúng!” Hắn oán hận trừng mắt nhìn ta, nghiến răng nghiến lợi.
“Hoàng Thượng nếu không có phân phó, vi thần xin được cáo lui trước, đi ra bên ngoài chỉ huy cấm vệ quân thủ vệ Càn Khôn cung.”
“Ngươi! Khụ khụ khụ…”
“Phụ hoàng, có nặng lắm không, có cần truyền ngự y đến xem không? Giang Hiểu Phong, ngươi còn chưa cút đi ra ngoài mau!”
“Thần tuân chỉ.”
Xoay người, lạnh lùng cười. Hoàng đế đáng thương. Là ngươi tự chuốc lấy, trách được ai? Nếu các ngươi không bức ta, ta sao lại có thể hại ngươi? Hết thảy đều đã thành kết cục đã định trước rồi.
Tới cửa cung rồi, chỉ thấy đại môn đóng chặt đang thỉnh thoảng run lên, phía sau cửa có chất tảng đá lớn, làm cho người ở phía ngoài không thể phá cửa mà vào. Trên tường có cung binh thủ vệ, không ngừng bắn tên xuống. Bên ngoài tiếng kêu thảm thiết không ngừng, trên tường cũng có không ít người bị trúng tên rơi xuống đất.
“Hầu gia.” Một tên lính máu me đầy mặt vọt tới trước mặt của ta.”Người ở phía ngoài nhiều lắm, các huynh đệ sợ rằng chống đỡ không được.”
“Cung nỏ thì sao?”
“Tất cả đều bị phá hủy. Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Kho vũ khí còn có một đám hỏa khí, ngươi phái người mang tới. Lấy cho mọi người khăn ướt bảo vệ miệng mũi. Nơi đó sẽ có độc.”
Hắn ngẩn người, lên tiếng, xoay người chạy đi. Ta đứng bất động tại chỗ, nhìn bên người không ngừng có người ngã xuống, lẳng lặng nhìn, trong đầu một mảnh trống không, cái gì cũng không nghĩ nữa.
Máu, nhiễm đỏ tường cung điện.
“Công tử, nơi này quá nguy hiểm. Chúng ta nên thối lui về phía sau đi.” Chu Hồng Bích Lục mạnh mẽ lôi kéo ta trở lại Ngự thư phòng.
“Đợi phóng ra hỏa khí, không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết. Loại độc kia là ta cố ý mang về từ Nam Cương. Rất lợi hại.”
“Công tử, làm sao bây giờ?”
…
Nhắm mắt lại, chần chờ thật lâu sau.”Chờ một chút. Hỏa khí bắn ra, có thể kiên trì thêm một thời gian ngắn.”
…
“Hầu gia! Khụ khụ khụ… Bên ngoài… Bên ngoài…” Cảnh Rừng xông vào. Xem ra hít phải một chút khói độc nên có chút khó chịu.
“Điện hạ đợi một chút, đừng sốt ruột. Uống miếng nước rồi nói chuyện.”
“Hầu gia. Ngươi rốt cuộc dùng cái gì? Người của Nhị hoàng huynh bên kia đã chết thảm trạng. Ngay cả người của chúng ta cũng bị thương không ít. Phụ hoàng phái người đi bảo bọn hắn dừng tay, mọi người ai cũng trúng độc cả rồi! Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Nhìn hắn lo lắng, ta cười cười: “Không biết được. Chỉ cần một bên nhân mã hoàn toàn bị đánh bại, trận này mới có thể kết thúc. Điện hạ sao không im lặng đợi thời khắc hai vị hoàng huynh của người đông quy vi tận.”
“Chính là…”
“Ân. Nhị điện hạ hình như tiến công lần nữa. Chu Hồng, theo ta ra xem. Bích Lục, hảo hảo bảo hộ điện hạ.”
“Hầu gia!”
Ta không quay đầu lại, mang theo Chu Hồng đi tới tiền điện. Hoàng đế sắc mặt tro tàn
ngồi ở chỗ kia, Tam hoàng tử đang chỉ huy binh lính chuẩn bị ngăn cản đợt tiến công lần thứ hai.
“Giang Hiểu Phong, ngươi rốt cuộc dùng cái quỷ gì?” Phượng Cảnh Tiêu thấy ta, lập tức xông lên cho ta
một cái tát. Ta ôm mặt, khinh thường nhìn hắn một cái.
“Rất công hiệu, không phải sao? Nếu Nhị điện hạ có vong mạng, chỉ sợ điện hạ càng vui vẻ hơn.”
“Ngươi……….!”
“Điện hạ! Hiện tại mọi người ở cùng trên một chiếc thuyền, mời ngươi khách khí một chút.”
Hắn tức giận đến xanh mét cả mặt, ta cũng không muốn cùng hắn nói thêm, gọi lãnh binh giáo úy tới, đưa cho hắn giải dược.
“Yên tâm. Hết thảy đều chuẩn bị tốt
cả rồi. Huynh đệ trúng độc ăn giải dược vào, nghỉ ngơi một lát sẽ hảo.”
Không ai nói nữa, tất cả mọi người lẳng lặng chờ đợt tiến công tiếp theo. Chỉ chốc lát, tiếng chém gϊếŧ lại vang lên, ở trong đại điện nức nở không ngừng. Thỉnh thoảng có người chạy vào nói thế cục bất lợi, chỉ sợ không cầm cự được. Phượng Cảnh Tiêu sắc mặt xanh mét. Hoàng đế vẫn giữ bộ dáng trầm lặng. Đám thái giám lạnh run không ngừng lau mồ hôi, càng không ngừng hỏi Tam hoàng tử nên làm thế nào cho phải, lại làm cho hắn gào thét một trận. Chu Hồng không ngừng dùng ánh mắt hỏi ý ta, ta lắc đầu, ý bảo nàng không cần phải hành động thiếu suy nghĩ.
…
Thủ vệ ở cửa chính đã hoàn toàn thất thủ, chỉ có rất ít người còn canh giữ ở nơi hiểm yếu trước đại điện có thể chống lại. Tất cả mọi người thực tuyệt vọng, tay của ta cũng bắt đầu phát run, do dự xem có nên lập tức đào tẩu hay không.
Phanh! Phanh! Phanh!
“Công tử, là tín hiệu! Viện quân đến đây rồi! Chúng ta được cứu rồi.” Chu Hồng hô một tiếng, làm cho tất cả mọi người hưng phấn.
“Viện quân đến đây. Chúng ta được cứu rồi!”
“Cảm tạ lão thiên gia, chúng ta được cứu rồi!”
…
“Công tử!”
“Ha hả…” Lại một lần nữa tìm được đường sống trong chỗ chết, thật là lắm tư vị, không thể miêu tả nổi. Ta buông lỏng ra bàn tay đang nắm chặt, trong lòng bàn tay toàn mồ hôi, trên lưng cũng ướt đẫm.
“… Đã lâu không chật vật như vậy … Chu Hồng, chúng ta nên đi chuẩn bị thôi.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- HE
- Sắc giới
- Chương 46