Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sắc giới

Chương 43

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Phong, ngươi sao thế? Ngồi ngây ngốc ở đây làm cái gì?” Phiên ngồi xổm ở trước mặt ta, nhìn ta, hai mắt sầu lo, bất đắc dĩ tươi cười, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa khi nào sa sút tinh thần như thế? Tự dưng đưa tay vuốt ve mặt của hắn, băng lãnh quá. Cuộc sống trong cung cấm này mà thoải mái sao.

“Phiên, đừng lo lắng, ta không sao. Ta tốt mà. Ta chỉ là đang nghĩ xem làm

như thế nào mới có thể sống sót.”

“Cái tên họ Nhiễm kia rốt cuộc nói những thứ gì? Hắn đi xong, ngươi ở trong này cứ ngẩn người, Hoàng Thượng ở tẩm cung cũng ngẩn người… Ta thực sợ hãi, nhất định sẽ có phát sinh nhiều sự tình hơn, nhưng chúng ta lại đoán không được là sẽ có cái gì.”

“Không có việc gì cả. Binh tới thì đánh, nước tới thì lấy đất ngăn. Tất cả đều sẽ có biện pháp. Chúng ta đi xem Hoàng Thượng đi. Hy vọng hắn có thể sống qua lần đả kích này.”

Tẩm cung vẫn lẳng lặng như cũ, Hoàng đế đứng ở phía trước cửa sổ, nắm chặt nắm tay. Ta cùng Phiên liếc nhau, đi tới, quỳ xuống hành lễ.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Nhiễm Nguyên soái đã đi rồi. Hắn hy vọng Hoàng Thượng có thể mau chóng cùng hắn trao đổi vấn đề Nam Cương.”

“… Trẫm đã biết… Trẫm ở mật đạo tất cả đều nghe thấy được… Hắn liệu thực chuẩn, nhất cử nhất động của Trẫm đều ở trong kế hoạch của hắn… Trẫm sợ hãi sự trả thù của Nguyệt tộc………….”

Thân thể hắn một trận run rẩy, lung lay như sắp đổ. Ta vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn.”Hoàng Thượng, người không thể suy sụp lúc này. Quốc gia đang bất an, chỉ có thể dựa vào người để không suy vong. Hoàng Thượng, thừa dịp bây giờ còn chưa tới lúc tuyệt vọng, ngài còn có thể cứu nguy.”

“Thật vậy sao? Còn có thể cứu sao? Trẫm vừa rồi mộng thấy Tiên hoàng, còn có hai vị hoàng huynh, bọn họ máu tươi đầy người, đều cười ta, cười ta dùng hết thủ đoạn được ngôi vị Hoàng đế, lại làm hồ đồ Hoàng đế cả đời này … Khụ khụ khụ…”

“Hoàng Thượng, đừng nổi giận. Hết thảy vẫn chưa mất hết, ngài còn có cơ hội thay đổi…” Ta vỗ nhẹ lưng hắn hạ giọng an ủi, đột nhiên thấy hắn nôn ra máu, sửng sốt, nói không ra lời.

“Thôi. Trẫm đã vô lực vô năng thống trị quốc gia này … Đi truyền Thừa tướng cùng hai Hoàng nhi tới gặp trẫm. Trẫm, chắc phải thoái vị nhượng hiền tài.”

Trong lòng kinh hãi, ta cùng Phiên trao đổi

ánh mắt. Ta không nói được gì, chậm rãi hỏi: “Không biết Hoàng Thượng trong lòng thấy ưng vị Hoàng tử nào?”

“Cái gọi là người trẻ còn sống lâu, thôi thì liền chọn Cảnh Hãn đi. Hắn có Thừa tướng cùng Chu gia phụ tá, thực lực cực mạnh. Quốc gia này không vực dậy nổi sau nội chiến đâu. Đi đi.”

“Thần tuân chỉ. Thần cáo lui.”

Bước nhanh đi vào ngoài điện, phái người đi truyền Trần Kính lại đây.

“Phong, làm sao bây giờ? Tam điện hạ cùng Lôi Táp bên kia khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu bọn họ trách tội, ta…”

“Đừng nóng vội. Hoàng Thượng còn chưa có tuyên chỉ, hết thảy vẫn chưa tới hồi kết. Chờ Trần Kính tới rồi nói sau.”

Một lát sau, Trần Kính đã đến.

“Tướng quân, ngươi nói xem nếu Hoàng Thượng lập Nhị hoàng tử thành Thái tử, kết cục chúng ta sẽ như thế nào?” Tùy tay vuốt ve cành liễu trước mặt, đem từng mảnh từng mảnh lá cây trên cành toàn bộ dứt ra hết. Kỳ thật đáp án ta tự biết được, ta chỉ là muốn xem hắn có thật sự nguyện ý giúp ta hay không?

“Hẳn là phải chết không thể nghi ngờ nữa!” Hắn nói từng chữ một, thực sự khẳng định.”Hầu gia, Hoàng Thượng thực sự tính thế sao? Nếu Chu gia chưởng

quyền, Thừa tướng nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Hầu gia, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản người!”

“Được rồi. Bản hầu đều có ý cả rồi. Hoàng Thượng tuyên Thừa tướng cùng hai vị hoàng tử yết kiến. Ngươi có biết nên như thế nào không?”

“Tuân lệnh. Mạt tướng sẽ nhanh chóng đi báo tin cho Tam điện hạ.”

Chờ Trần Kính đi rồi, ta xoay người nói với Phiên: “Còn nhớ mê hương ta điều chế không? Đi lấy một ít mau, cho Hoàng Thượng hảo hảo nghỉ ngơi trước đã.”

“Phong, ngươi định khống chế Hoàng đế.”

“Đúng. Ta phải khống chế hắn. Ta muốn tạm thay hắn xử lý triều chính, diệt trừ địch nhân của chúng ta trước đã. Như vậy chúng ta mới có thể giữ mạng đi ra ngoài. Phiên, nhanh đi mau.”

An bài hết thảy mọi việc xong, ta một mình đi vào sau hoa viên ở chỗ sâu nhất, lắng nghe bốn bề vắng lặng, gọi Chu hồng Bích Lục về.

“Công tử có chuyện gì phân phó?”

“Chu Hồng, Bích Lục, Trân công chúa trước khi lâm chung phân phó ta giải độc cho các ngươi, bỏ thân phận ảnh vệ của các ngươi. Các ngươi tính như thế nào?”

“Không biết nữa!.” Các nàng nhìn nhau một cái, cúi đầu.”Chúng ta từ nhỏ đã được huấn luyện làm ảnh vệ, chỉ phục vụ mệnh lệnh của chủ nhân. Hiện giờ công tử muốn chúng ta không làm nữa, chúng ta cũng không biết nên làm cái gì.”

“Vốn ta cho các ngươi giải dược, cho các ngươi lập tức rời khỏi cung. Thế nhưng, ta hiện tại khó bảo toàn bản thân, giải dược cũng chưa điều chế ngay được. Ta hy vọng các ngươi có thể giúp ta. Ta thề, chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ nghĩ biện pháp cho các ngươi tự do. Các ngươi nguyện ý giúp ta không?”

Các nàng cúi đầu không có hé răng. Ta hít một hơi: “Ta không ép các ngươi. Các ngươi có thể thương lượng. Ta đáp ứng công chúa nên nhất định sẽ làm ra giải dược được. Hy vọng ta có đầy đủ thời gian thôi.”

Ta xoay người rời đi, từng bước một, nhất, nhị, tam… Cửu, mười.

“Công tử. Chúng ta sẽ làm việc cho ngươi. Chính là ngươi cũng phải đáp ứng giúp chúng ta vì công chúa mà báo thù.”

Ta sửng sốt. Cận? … Các nàng không có khả năng biết Cận có liên quan tới việc này. Vì thế ta vững vàng, chậm rãi hỏi: “Các ngươi muốn gϊếŧ ai?”

“Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử. Đây là tâm nguyện của công chúa. Ngươi phải cam đoan thay nàng hoàn thành nó.”

“Được. Ta cam đoan.” Thở ra

một hơi. Ta không khỏi cười khổ, Hóa ra ta cũng không thể nào không lo cho Cận. Cận, về sau ta sẽ tự thực hiện kế hoạch của chính mình.

“Chu Hồng Bích Lục, đem số nhân mã còn lại chia làm hai bộ phận. Một phần tiếp tục dò hỏi tin tình báo, một phần ta sẽ xếp vào cấm vệ quân nắm giữ thực quyền, khống chế binh mã hoàng cung. Ta hy vọng chính mình cũng bức vua thoái vị.”

An bài hết thảy, ta về tới Ngự thư phòng, ngồi ở trên long ỷ, trải ra chiếu thư vàng óng, cân nhắc nên viết cái gì ở trên cho tốt. Chỉ chốc lát sau, Tam điện hạ đến đây.

“Điện hạ. Bố trí mọi chuyện như thế nào rồi?”

“Hỏng bét hết rồi. MaVân quan phái hai vạn đại quân, hiện tại cách Kinh thành không tới mười dặm. Một chút ưu thế hiện tại cũng không có.” Tuy rằng hắn trong miệng nói ra tin tức rất xấu, thế nhưng trên mặt thần sắc vẫn như cũ không thay đổi tí nào.

“Xem ra điện hạ cũng không hề nóng vội.” Ta cười dài nhìn hắn.”Một khi đã như vậy, ta xem ra là quan tâm quá

vào chuyện của ngài….”

“Ha hả… Hầu gia không thốt tiếng nào, đã khống chế được Càn Khôn cung, ép thiên tử nhường quyền chư hầu, thật làm cho người khác bội phục.”

“Điện hạ nói đùa. Ta không có

binh quyền, ngay cả chỗ dựa duy nhất tưởng vững chắc đều đã ngã, đang lo lắng vô cùng. Hiện giờ chỉ có thể ký gửi chút hy vọng vào trên người điện hạ. Hy vọng điện hạ có thể tha thứ cho ta trước kia đã mạo phạm, cho ta một cơ hội vì điện hạ mà nguyện trung thành.”

“Ha ha… Hầu gia đang nói giỡn sao?”

Thâm hít một hơi, ta đi tới, quỳ trước mặt hắn.”Thần Giang Hiểu Phong thề nguyện trung thành với điện hạ, quyết không hai tâm. Nếu không thiên lôi đánh xuống không chết tử tế được.”

“Biểu hiện kia của ngươi làm cho ta phải mỏi mắt mong chờ đấy.” Hắn nhấc lông mày, cười đến rất đắc ý, tựa hồ hết thảy hắn đều nắm giữ được cả rồi.”Bọn họ cũng sắp đến đây. Chúng ta phải rời đi. Nhớ kỹ, nhất định phải nghĩ biện pháp tước bỏ thế lực của Chu gia ở Ma Vân quan, bằng không, ta có được ngôi vị Hoàng đế cũng sẽ không an tâm.”

“Điện hạ nói như thế nào, thần liền làm như thế ấy.” Ta vẻ mặt kính cẩn nghe theo, đi theo phía sau hắn vào tẩm cung.

Hoàng đế vô lực nằm ở trên giường, ho rất nhiều. Phiên ở một bên hầu hạ hắn. Chúng ta vừa đến xong, Thừa tướng cùng Nhị hoàng tử cũng tới nơi.

“Hoàng Thượng.” Thừa tướng vừa vào cửa liền quỳ xuống bò tới trước giường, khóc rống lên nhỏ nước mắt như suối.”Cựu thần phụng bệ hạ chi mệnh bắt loạn đảng, lại phát hiện Tiêu Dao Hầu cùng loạn thần tư thông, ý đồ mưu phản. Thần phái người đi ngăn cản hắn, lại bị người của hắn gϊếŧ chết. Hắn còn khống chế Càn Khôn cung, ý đồ bất lợi với bệ hạ. Tiểu nhân như thế, bệ hạ, ngài nhất định không thể nuông chiều.”

“Hoàng Thượng. Thừa tướng hướng tâm ngoại quốc, thông đồng với địch phản quốc gia. Về lý nên lăng trì xử tử để răn đe.”

“Nói bậy! Giang Hiểu Phong, ngươi chớ ở chỗ này nói hươu nói vượn. Nếu không phải ngươi đi cấp mật báo cho con tiện nhân Cảnh Trân kia, các nàng làm như thế nào có được tiên cơ…”

“Nhị điện hạ rốt cuộc họ Phượng hay là họ Chu, tại sao ở chốn này lại nói giúp cho người ngoài!” Ta đứng lên cùng hắn giằng co.”Thừa tướng biết chuyện xưa, nhìn thấy Nhiễm Du Nguyệt, biết rõ hắn lần này đến đây không có hảo ý. Mà Thừa tướng cũng không có ngăn cản Hoàng Thượng để làm ra sai sự, ngược lại thừa cơ đả kích đối thủ, củng cố thế lực của mình, như thế không phải là muốn hủy diệt quốc gia này để báo thù riêng cho con trai sao?”

“Ngươi ngậm máu phun người! Cựu thần là phụng hoàng mệnh làm việc…” Lão nhân kia mặt tức giận đến đỏ bừng, giãy dụa đứng lên hướng tới định đánh ta.

“Thừa tướng là trung quân đại thần, phụ tá Hoàng Thượng thống trị thiên hạ, nếu Hoàng Thượng phạm vào sai lầm, lúc này phải lấy chết can gián. Nếu là cúi đầu nghe lệnh thì thái giám thị vệ cũng có thể đảm nhiệm.” Nhìn mặt của hắn biến thành cái thủ lợn quay, ta lạnh lùng cười.”Xin hỏi Thừa tướng, ngươi thật sự không đoán được Nhiễm Du Nguyệt có dụng tâm hiểm ác sao? Hoặc là ngươi già cả hồ đồ, đem chuyện mười lăm năm trước quên sạch sẽ? Nếu Thừa tướng thật sự không đảm nhiệm nổi chức này, ta tin tưởng Tam điện hạ có thể tiến cử không ít nhân tài thay thế ngươi.”

“Ngươi………..!”

“Hoàng Thượng. Thần tuy là cảm thấy được Nhiễm Du Nguyệt không có hảo ý đối với quốc gia của ta, nhưng không có chứng cớ, cũng không thể ngăn cản Hoàng Thượng. Chỉ có thể mặc cho bè đảng của công chúa tự gây sóng gió lộ chân tướng ra, tin tưởng rằng Hoàng Thượng hết tức giận

sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Ai ngờ rằng, công chúa thậm chí còn phát động chính biến. Thử nghĩ, Nhị điện hạ ngay cả muội

muội của chính mình đang làm cái gì cũng không biết, vi thần thậm chí một bước cũng không rời Càn Khôn cung, làm sao biết được?” Ta dừng một chút, quay đầu lại về phía mọi người liếc mắt một cái, tiếp tục nói: “Thừa tướng phụ tá Hoàng Thượng mà bất lực, ngược lại nhân cơ hội kiếm chác tư lợi trả thù riêng. Nhị điện hạ ít tới chốn này, đã khi nào lo lắng cho Hoàng thượng chưa? Lần này may mắn có Tam điện hạ ngăn trở đúng lúc, còn có Trần Kính tướng quân liều chết thủ vệ ở Càn Khôn cung, bằng không còn không biết kết cục sẽ như thế nào đâu? Trơ mắt ra nhìn quân lính của Ma Vân quan trú đóng ở ngoài thành, còn không biết có gì ý đồ gì đâu?”

“Yêu nghiệt! Ngươi nói bậy! Ma Vân quan có Chu Tướng quân nhận được cấp báo biết Kinh thành rung chuyển bất an, cố ý phái hai vạn quân tiến đến trợ giúp. Ta thật muốn hỏi Tam Hoàng đệ một chút, binh mã của Thương Lan quan tới kinh thành còn nhanh hơn của Ma Vân quan? Không phải là biết trước Kinh thành có loạn sao?”

“Ha hả… Hoàng huynh nói đùa.” Tam hoàng tử nhìn kình địch, vân đạm phong khinh cười.”Phụ hoàng, đây là mật hàm Trấn Nam Vương tự tay viết. Trấn Nam Vương nói, hắn trong lúc vô ý nghe thấy theo tướng sĩ Nam Cương trở về Nhiễm Du Nguyệt có ánh mắt màu xanh lam, rất là giật mình, sợ Kinh thành có việc phát sinh, đặc phái

một vạn nhân mã tiến về để phòng bất trắc. Đáng tiếc bọn họ vẫn là chậm một bước… Kỳ thật trong lời nói củaTiêu Dao Hầu sau khi nghĩ đến cũng là thấy có cái đúng trong đó, Thừa tướng thừa sức đề phòng Nhiễm Du Nguyệt, hiện giờ cục diện tới loại tình trạng này, đích xác là làm cho người ta phải hoài nghi.”

“Ngươi! Các ngươi căn bản là thông đồng. Này Tính Giang cùng Tô Mộc Cận kia…” Lòng ta chợt căng thẳng, nhưng mà Tam điện hạ đã giành trước ngắt lời của hắn.

“Thừa tướng cùng hoàng huynh không nghĩ nên giải quyết tốt hậu quả như thế nào, ngược lại ở trong này khinh miệt người vô tội, sao không đem quốc sự để vào mắt

đi.” Nói đến này, Phượng Cảnh Tiêu làm bộ câu nệ, thần tình trông thực có nghĩa khí, làm cho ta thiếu chút nữa bật cười. Ngẫm lại Nguyệt công chúa trước kia nói rất đúng, những người này yêu nhất chính là quyền lực, rồi lại sợ nhất có người nói bọn họ bất trung bất nghĩa, thế nên nói xấu địch nhân, nói người ta thông đồng với địch bán nước phản bội Hoàng đế là thủ đoạn tốt nhất.

Ngay lúc chúng ta nói nhao nhao ồn ào, Hoàng đế lại ho nặng hơn. Ta nhìn qua thấy ánh mắt hắn dại ra, là dược hiệu của ta bắt đầu phát tác.

“Hoàng Thượng, ngài như thế nào rồi?” Phiên bắt đầu rơi lệ, vẻ mặt thân thiết.”Điện hạ, các ngươi không cần ầm ỹ nữa. Hoàng Thượng không thoải mái. Các ngươi để cho Hoàng Thượng hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi. Hắn mấy ngày nay chịu đựng đả kích nhiều lắm rồi. Vừa rồi Nhiễm Du Nguyệt lại tới lần nữa, làm Hoàng Thượng nhục nhã một phen, thật sự rất là giận.”

“Phụ hoàng, người cảm thấy long thể như thế nào?”

“Còn không mau đi truyền ngự y?”

“Phụ hoàng yên tâm, chuyện bên ngoài nhi thần sẽ xử lý thật tốt.”

“Hoàng huynh nóng vội quá rồi. Phụ hoàng còn chưa nói lập ai làm thái tử cơ mà?”

“Để lâu ắt có chuyện, phụ hoàng đang bệnh nặng, ta tạm đảm nhiệm triều chính là theo đúng lý thường phải làm.”

“Không có năng lực mà cũng dám ư?”

“Tam điện hạ là có ý gì? Ngươi chẳng lẽ cũng muốn dọa huynh đệ gϊếŧ phụ hoàng mưu đoạt ngôi vị hoàng đế?”

“Thừa tướng, ngươi thật to gan!”

“Đủ rồi! Toàn bộ cút hết đi!.” Hoàng đế thần sắc thống khổ, không chống cự được với dược hiệu, giờ phút này hẳn là đang đau đầu dữ dội.

“Phụ hoàng!”

“Hoàng Thượng!”

“Tất cả đều cút hết!” Hắn ném chén trà đang giữ trên người xuống mặt đất. Choang một tiếng, mặt đất đầy những mảnh nhỏ.”Cút!”

Chờ cho bọn hắn đều đi rồi, ta cùng Phiên nhìn nhau cười. Ta ôm chầm lấy Hoàng Thượng, giúp hắn nhẹ nhàng mát xa cái trán.”Hoàng Thượng, khá hơn chút nào không?”

“Trẫm thấy đầu mờ mịt không nghĩ được gì cả, thật là khó chịu.”

“Hoàng Thượng, ngài hảo hảo nghỉ ngơi đã. Cái gì cũng không nghĩ nữa. Phiên sẽ hảo hảo hầu hạ người, làm cho người thoải mái. Chuyện bên ngoài, thần sẽ thay người xử lý thoả đáng. Người không cần quan tâm. Hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

Để Hoàng đế ngủ, ta cùng Phiên, Trần Kính ra Ngự thư phòng thương lượng bước tiếp theo của kế hoạch. Chu Hồng Bích Lục cũng triệu tập

nhân mã trở lại. Ta liền dặn Trần Kính đem danh sách người trên nâng hết lên thành tướng lãnh, đã khống chế cấm vệ quân có thể điều động binh mã.

“Yên tâm. Bọn họ đều rất trung thành.” Nhìn vẻ mặt hắn do dự, ta an ủi hắn: “Về sau ngươi chính là thống lĩnh cấm vệ quân, hoàng cung mà an toàn, tính mạng của ta toàn bộ giao ở trên tay ngươi rồi.”

“Tạ ơn Hầu gia tín nhiệm.” Hắn nhìn ta, rất là hào hứng.

Thở dài, ta hiểu được tâm tình của hắn, nhưng không thể không lợi dụng hắn. Nếu chỉ cần là có ích, ta lại càng phải nắm chắc khống chế hắn. Đã thấy nhiều nhân tham sống vì bi kịch hận thù, ta không muốn mình cũng phạm sai lầm như thế.

“Đúng rồi. Ngươi rốt cuộc vừa cùng Thừa tướng nói gì đó? Hắn sao cứ thích cắn ta thế nhỉ, theo sát từng bước?”

“Ha hả… Mạt tướng chỉ là nói với bọn họ ám chỉ rằng Hoàng Thượng bị bệnh, Hầu gia rất có khả năng viện cớ thiên tử lấy lệnh chư hầu mà nắm toàn cục.”

“… Hắn chỉ muốn ta chết sao?”

“Đương nhiên.” Phiên cười rồi đập ta một nhát.”Ngươi làm cho Chu gia đứt một đường hương khói, hắn lớn tuổi như vậy rồi, sao có thể không tính sổ với ngươi?”

“Đúng vậy nha, công tử. Nghe nói Thừa tướng thề không thể không gϊếŧ ngươi. Ngươi về sau nhất định phải cẩn thận. Hai tỷ muội chúng ta nhất định sẽ theo sát ở bên cạnh bảo vệ ngươi an toàn.” Chu Hồng Bích Lục cũng xen vào.

“Cám ơn… Được rồi. Không đề cập tới chuyện mất hứng. Về sau tất cả mọi người phải cẩn thận. Phiên, ngươi nhất định phải xem kỹ Hoàng Thượng. Trần Tướng quân, Tam điện hạ bên kia có thể có gì chỉ thị không?”

“Tam điện hạ tiến cử Tô tướng quân làm thống lĩnh kỵ quân. Phía nam theo tới một vạn binh mã đều đã nhập vào kỵ quân rồi.”

“Ngươi nghĩ chiếu thư. Mặc hắn lo liệu.”

“Hai vạn quân sĩ ngoài thành tính sao bây giờ?”

“Gấp cái gì.” Ta âm âm cười.”Tự khắc sẽ có người quan tâm. Chúng ta trước tiên phải bảo tồn thực lực. Chu Hồng Bích Lục, các ngươi phái người đi tìm hiểu lãnh binh kia thật chi tiết, nhìn xem hắn có nhược điểm gì. Còn xem có người chung quanh hắn, liệu có thể mua chuộc được không.”

“Phong, Lôi Táp chắc chắn đã sớm để ý, chúng ta làm như vậy, có quá mạo hiểm hay không? Rước lấy hoài nghi của

bọn họ.”



“Không có vấn đề gì đâu. Dù sao chúng ta sớm hay muộn cũng phải trở mặt. Trước mắt cần lo đường sống là tốt rồi.”

“Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì?”

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Kéo Phiên qua hôn nhẹ lên môi hắn một cái.”Ta ngày mai vào triều chủ trì triều chính, ngươi nói ta nên trêu đùa những người đó như thế nào đây?”

“Những lời này vẫn là chờ ngươi có mạng còn sống trở về rồi nói sau.” Phiên cười nhéo nhéo mặt của ta.”Đừng quá đắc ý. Về sau phiền toái vẫn còn nhiều.”

“Ân.” Không quan tâm. Ngươi còn ở bên cạnh ta, ta không phải lẻ loi một mình. Ta phát lời thề, cho những người khác phải thành thi thể mới có thể ra khỏi hoàng cung. Chúng ta thì phải sống sót.

Mặc vào triều phục chính thức, có Trần Kính hộ vệ đằng sau, ta ngẩng đầu ưỡn ngực vào triều đình, từng bước một lên đài cao, ngồi ở ghế thái sư đặt cạnh long ỷ, bình tĩnh nhìn văn võ bá quan kích động kèm theo tiếng mắng nổi lên bốn phía. Nhìn sang, Tam hoàng tử cười nhìn ta, lấy làm hiếu kì. Ở phía sau hắn, Lôi Táp, Lôi Hạo, cùng với Cận, vẫn là thần sắc bình tĩnh, bất quá khϊếp sợ

trong mắt là không

hoàn toàn che dấu được. Cận, về sau chúng ta có thể gặp mặt mỗi ngày, quang minh chánh đại trên đại điện, ngươi có vui vẻ không?

Thu hồi suy nghĩ, ta phân phó tiểu thái giám bên cạnh tuyên đọc chiếu thư.

“Bản hầu phụng mệnh tạm đảm nhiệm triều chính, nhận tấu chương của chư vị đại nhân, bản hầu sẽ chuyển lại cho Hoàng Thượng. Hoàng đế, tuyên chỉ.”

Nhị hoàng tử cùng Thừa tướng rời đi trước tiên, nhất đại bang nhân cũng đi theo, chỉ còn lại có Tam hoàng tử ở lại tại chỗ bất động.

“Hầu gia, còn muốn tuyên chỉ gì sao?”

“Tuyên.” Không tuân theo bọn chúng cũng chẳng làm được gì, ngọc tỷ ở trong tay ta, Hoàng đế ở trong tay ta, có Tam hoàng tử bên ngoài khống chế đại cục, bọn họ không quy phục là chết.

“Điện hạ. Có vừa lòng không?” Chờ chiếu thư tuyên bố xong, ta cười hỏi hắn.

“Nhận mệnh Trần Kính thành thống lĩnh cấm vệ quân, không tham dự chính biến nên chuyện cũ sẽ bỏ qua. Ngươi vì sao không thương lượng với ta

liền quyết định.” Hắn cau mày, rất là bất mãn.

“Đây là mệnh lệnh của Hoàng thượng.” Nhìn hắn sắc mặt trầm xuống, ta cũng hơi sợ.”Điện hạ biết ta giờ phút này quan tâm ai nhất. Khẩn cầu điện hạ thành toàn tâm nguyện của ta. Về sau này sự vụ lớn nhỏ trong triều, đều từ ngài định đoạt.”

“Hừ! Ngươi tốt nhất đừng đùa giỡn giở trò với ta! Chúng ta đi thôi.”

Mọi người đi theo hắn nối đuôi nhau mà ra ngoài, chỉ có Cận đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn ta. Sóng mắt lưu động, môi khẽ nhếch muốn nói gì đó.

Ta nhắm nghiền hai mắt. Cận, ngươi có gì muốn nói với ta đây?

Lại mở mắt ra, hắn bị Lôi Hạo tha đi rồi, để lại cho ta chỉ là một bóng dáng mơ hồ.

“Hầu gia?” Trần Kính không biết khi nào đã đi vào bên cạnh ta, nắm lấy tay của ta, thần tình có vẻ thân thiết.

“Ta không sao.” Ta cười cười, làm cho hắn an tâm.”Phái người đi đem Diệp Hân về Càn Khôn cung. Còn phải tăng cường hợp nhất binh lực trong cung. Phái người giám sát hai vị quý phi, quyết không cho phép các nàng tiếp cận Hoàng Thượng. Không có mệnh lệnh của ta, Càn Khôn cung không ai được tùy ý xuất nhập…Ngoại trừ Tam điện hạ.”

“Tuân lệnh.”

Nhìn hắn đi xa, ta nâng bàn tay bị hắn nắm lên nhìn, không khỏi cười khổ.”Lại là một chuyện ngu ngốc nữa. Nhưng nếu như không có ngươi… Hừ, Giang Hiểu Phong, ngươi sẽ tổn thương rất nhiều người, cẩn thận không được chết quá sớm.”

Sau giờ ngọ, xử lý xong chính vụ, kéo thân thể mỏi mệt về tới tẩm cung. Hoàng đế nằm ở trên ghế, đang nhắm mắt dưỡng thần.

“Hoàng Thượng, thân thể còn có khó chịu … hay không?” Quỳ ở bên cạnh hắn, cẩn thận mát xa hai chân cho hắn.”Người đêm qua la hét chân đau, hiện tại tốt hơn một chút nào không?”

“Ân. Trẫm hiện tại thoải mái hơn rồi. Cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, thực nhẹ nhàng. Đúng ra nhiều năm nay cũng chưa từng nhẹ nhàng như vậy. Phong, chuyện trên triều cứ mặc cho hai hoàng nhi thương lượng

lo liệu đi. Trẫm mệt nhọc, phải ngủ một hồi.”

“Hoàng Thượng hảo hảo nghỉ ngơi. Chuyện bên ngoài thần sẽ lo toan xử lý, ngài cứ an tâm ngủ đi.”

Đứng dậy phân phó bọn cung nữ

thái giám cẩn thận hầu hạ Hoàng đế. Lại nghĩ tới chưa thấy Hân cùng đứa nhỏ, ta vội vàng hỏi han Phiên.

“Khởi bẩm Hầu gia. Nhạn Chiêu Nghi Phiên công tử nói quá nóng, mang theo Diệp công tử đi suối nước nóng trong cung để chơi.”

“Thật là một cái tên vô pháp vô thiên. Dám chạy loạn lên như thế.” Miệng

mắng hắn như vậy, trong lòng thật không lắng nhiều lắm, ta tin tưởng bằng năng lực của Trần Kính, ngoại trừ hậu cung hay mấy tẩm cung bên ngoài là chốn ở của các vị quý phi. Hoàng cung trên cơ bản đã bị khống chế. Ta cũng không lo vấn đề tới sầu não nữa. Nghĩ nghĩ, ta cũng muốn đi suối nước nóng trong cung.

Suối nước nóng trong cung có một ôn tuyền thật lớn, thực thoải mái. Trước kia ta cùng Phiên thường xuyên đến ngắm, ngẫm lại cái thời điểm kia, mới đúng là vô ưu vô lo. Vào tuyền trì, cách qua một màn trúc, mơ hồ trông thấy thân ảnh của Phiên cùng Hân chơi đùa.

“Phiên, đừng làm nháo. Ngươi xem, làm cho Tiểu Đồng khóc rồi.”

“Nàng đâu có khóc, rõ ràng đang cười. Hân, ngươi rất thương nàng.” Phiên tiếp tục hồ nháo, lại chọc ngoáy.”Hân, nàng có bộ dạng thật đáng yêu. Thật là…muốn cắn nàng một cái.”

“Phiên! Nam nữ thụ thụ bất thân. Ngươi đừng phá hủy danh dự tiểu công chúa.” Cho lui thị vệ, ta xốc màn trúc lên cười đi vào. Hai người bọn họ tóc tai thì bù xù, toàn thân trần trụi, đang ngâm mình ngập thắt lưng đứng dưới ao tranh đoạt

tiểu công chúa.”Hân, hai ngày này có khỏe không?”

“Hảo hảo. Phong, có tin tức của Huyền Dịch hay không?”

“Không có. Hắn hẳn là không có việc gì đâu. Đừng có lo lắng.” Huyền dịch biến mất đã năm ngày, không có âm tín gì. Chắc chắn là không bị bắt đâu. Xem bản lãnh của hắn, ta cũng không phải lo lắng.”Về sau ngươi cùng Phiên ở cùng một chỗ. Ta sẽ đem ngươi cùng đứa nhỏ bình an giao cho hắn.”

“Vậy còn ngươi?”

“Ta có chuyện gì đâu? Hiện tại không phải tốt lắm sao? Không nói chuyện đó nữa. Ta cũng xuống nước, mọi người lâu lắm rồi cũng chưa tụ cùng một chỗ chơi.” Cố ý tránh ánh mắt lo âu của hắn, ta cởi hết quần áo xuống nước, cùng Phiên hồ nháo. Chuyện phiền não còn nhiều lắm, lúc nào cũng ca thán không phải là bản lĩnh của ta, một chút phóng túng bản thân đã, đem hết thảy phiền não để qua sau đầu. Mọi việc đến rồi cũng phải đến, bất luận có thống khổ như thế nào.

“Oa… Phong, mau dừng tay. Cẩn thận đứa nhỏ đấy.”

“Không cần. Ta đã lâu cũng chưa cùng Hân thân thiết. Nếu là Huyền Dịch bên cạnh, ta đâu có cơ hội ăn đậu hũ mỹ nhân.”

“Đúng rồi. Cơ hội khó được. Đem này vật nhỏ vướng bận này giao cho ma ma đi.” Phiên cười ác ý, cùng với sự trợ giúp của ta mà đoạt đứa nhỏ, giao cho ma ma trông giữ. Tiếp theo lại lội nước, chúng ta cùng nhau đùa giỡn mỹ nhân. Âu yếm khẽ hôn. Phiên chỉ trong chốc lát đã làm Hân ý loạn tình mê. Da thịt máu phấn hồng, không ngừng thở dốc đích rêи ɾỉ, du͙© vọиɠ tăng vọt bị chúng ta khống chế được, khó chịu vặn vẹo

thân thể. Thét lên giải phòng du͙© vọиɠ ra ngoài, vô lực ngã vào trong l*иg ngực ta. Thở dốc rêи ɾỉ, ngực phập phồng, môi đỏ mọng của hắn hơi khép, nhắm chặt mặt, lông mi thật dài nhẹ nhàng run run. Ta cùng với Phiên liếc mặt nhau thầm tính toán nên làm thịt hân thế nào.

“Ân… Đừng đυ.ng vào nơi đó… Van cầu các ngươi buông tha ta đi.”Hai mắt Hân đáng thương khẩn cầu chúng ta.

“Hì hì… Hân. Chúng ta sẽ làm ngươi đạt được khoái hoạt, giống như trước đây còn ở trong lâu. Nào, thả lỏng đi. Cho ngón tay của ta đi vào. Ân… Hảo ngoan. Thưởng cái cho nào.” Phiên đem mỹ nhân vô lực ôm vào trong ngực, dùng thanh âm hấp dẫn hắn. Ta tuy rằng tiếc nuối lần này lại để cho Phiên chiếm thời cơ trước, Thế nhưng nghĩ tới kinh nghiệm phòng the của chính mình còn thua hắn tới vạn dặm, cũng liền bình thường trở lại. Đi qua ôm thắt lưng của Hân, linh hoạt dùng năm ngón tay kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ của hắn, làm cho hắn hoàn toàn đắm chìm vào khoái hoạt, tạm thời quên hết bi thương nhiều ngày qua.

“Cút ngay. Ai cũng không được phép ngăn trở chúng ta!”

Giọng nói nhao nhao ồn ào bên ngoài

ôn tuyền từ vươn tới gần, chỉ trong giây lát, mấy cái người đáng ghét lạc vào tuyền trì.

Ta cùng Phiên tức giận đến nghiến răng, xoay người trừng mắt nhìn bọn họ, đem Hân chắn phía sau.

“Các vị đại nhân, tự tiện xông vào hậu cung là tội danh cũng không nhỏ a.” Nguyên lai là các vị văn võ bá quan đứng đầu trong triều ……Cũng không hề có mấy nhân vật bé nhỏ, chẳng biết tại sao đột nhiên có lá gan tiến đến khıêυ khí©h ta nữa.

“Hừ. Các vị, thấy có rõ không. Đồ thấp hèn này ở trong dâʍ ɭσạи cung đình. Hoàng Thượng bị yêu tinh mê hoặc. Tây phượng nguy rồi…” Trang Mô Tác chảy vài giọt lệ, nhìn sang ta ra vẻ phiền não.

“Gϊếŧ yêu nghiệt, may ra tây Phượng quốc sẽ còn có một cái thái bình!”

“Đúng, gϊếŧ chúng đi, gϊếŧ chúng đi…”

Nhìn đám người kia ở chỗ này ồn ào chứ cũng không dám động thủ, ta không khỏi cười thầm. Bất quá là chỉ có vài tên thị vệ giơ bảo kiếm chói lọi ngăn bọn họ mà thôi, bọn họ có đến hai mươi người, nếu thực sự muốn gϊếŧ ta, chẳng lẽ lại sợ mấy thanh kiếm cùn này. Ta cùng Phiên nhìn nhau cười, hắn xoay người đi trấn an Hân đang sợ hãi, còn ta thì không nhanh không chậm cùng bọn họ nói mấy câu.

“Các vị đại nhân đến để có chuyện gì?”

“Chúng ta muốn gặp Hoàng Thượng. Ngươi dám sai người kèm chặt thiên tử. Còn có … vương pháp nữa hay không. Chỉ là một thân nam sủng lại dám can thiệp triều chính, theo luật phải gϊếŧ!”

Quay người trợn mắt lại, ta kìm nén khuyên bảo bọn họ: “Hoàng Thượng thân thể không khoẻ, đang

tĩnh dưỡng. Chư vị đại nhân nếu có chuyện quan trọng, Bản hầu tất sẽ thay các vị thông truyền. Thỉnh chư vị đại nhân đi ra ngoài trước, Bản hầu thay quần áo chỉnh tề sẽ cùng các vị thương nghị.”

“Ngươi tính cái gì vậy, bị người nhiều như vậy thượng qua, còn giở cái mặt muốn mặc quần áo? Cởi hết làm súc sinh càng thích hợp với thân phận của ngươi hơn.” Một cái âm thanh tức giận vang lên, kéo theo một trận cười to.



Ngạo mạn chậm rãi từ trong ao đứng lên, xoay người, chậm rãi đi đến đầu bên kia, lên bờ,để cho hai cái tiểu thái giám hầu hạ ta khoác vào một cái áo mỏng tang, lơ đễnh thắt một cái đai lưng lỏng lẻo, lộ ra

hầu như mọi thứ trong ngực, tóc vén ở sau tai, lách tách rơi từng giọt nước. Chân trần chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ, hai chân như ẩn như hiện. Nghiêng đầu kiều mỵ cười, vừa lòng nhìn thân thể của bọn họ tất cả đều có phản ứng.

“Đối với súc sinh cũng có thể động dục, chư vị đại nhân thực xứng được

ca tựng là quan văn quan võ đứng đầu quốc gia này, thật là gương mẫu!”

Hung hăng tát người kia một cái, lại một cước đá hắn lăn trên mặt đất, giẫm lên cổ của hắn làm cho hắn không thể động đậy. Ánh mắt chậm rãi đảo qua đám người kia, lạnh lùng cười.”Nơi này là Hoàng cung, bản hầu phụng chỉ Hoàng Thượng chi mệnh quản lý triều chính, không chấp nhận cho các ngươi làm càn. Phải thảo luận chính sự, quỳ gối ngoài Ngự thư phòng chờ truyền gọi mới được tới.” Rất nhiều cấm vệ quân vọt tiến vào, bao vây xung quanh bọn họ.”Cung tiễn chư vị đại nhân.”

Những vị đại nhân không chịu an phận cũng phải đi ra ngoài, ta buồn bực thở dài một hơi. Khó có được một chút không khí hít thở, đều bị bọn họ phá hủy. Ba

một tiếng, lại có người đánh tan màn trúc rơi trên mặt đất, vừa quay đầu lại, lại thấy có một đám người khác cực kì muốn dò xét ta.

Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, còn có thủ hạ của bọn hắn, còn có Lôi Táp, Lôi Hạo… Cận… Cùng đứng ở trong góc nhỏ là Trần Kính.

Khinh miệt, khinh thường, du͙© vọиɠ… Cái gì cũng có trong ánh mắt họ.

Cận, ngươi vì sao không dám nhìn ta? Vì cái gì phải khó chịu? Chính mình cũng không biết là khó chịu hay không. Loại vũ nhục thế này, so với trước kia càng không chịu nổi, bị cho là cái loại súc sinh gì.

Quyến rũ cười, vòng eo hơi lắc, xoay người, hạ mặt nạ lạnh lẽo cười: “Thả màn trướng xuống.”

Một ngày nào đó, ta sẽ trả cho các ngươi gấp trăm ngàn lần cái vốn này.
« Chương TrướcChương Tiếp »