Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sắc giới

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sứ thần của Chiêu quốc đi sang còn đem theo minh thư, điều kiện là muốn Tây Phượng phối hợp xuất binh tấn công xuống Nam Cương. Vì thế, Hoàng đế cau mày khó chịu, các vị đại thần mỗi ngày ở trên điện đều tranh cãi ầm ĩ không ngớt, liên tiếp năm ngày, đều không thể đưa ra quyết định gì.

“Hoàng Thượng, đêm đã khuya. Nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Hoàng Thượng ngồi yên nghiêm chỉnh ở ngự thư phòng suy nghĩ, đã là canh hai, vẫn không có ý định đi nghỉ ngơi. Ta phủ thêm cho hắn một kiện áo choàng, một bên mát xa đầu vai giúp hắn, một bên khuyên hắn nghỉ ngơi.

“Hoàng Thượng nếu không muốn chiến tranh, tìm cái lý do cự tuyệt đi là tốt nhất. Năm trước chúng ta thu hoạch không tốt, cả nước đang thiếu thốn lương thảo, chúng ta không có cách nào để mà ứng phó với trận chiến tranh này.”

“Nói vậy, chẳng khác nào cự tuyệt cùng Chiêu quốc kết minh, sớm hay muộn chúng cũng đánh tới cửa thôi.”

“Nhưng mà quốc gia của ta địa thế hoàn hảo, có Ma Vân quan là nơi hiểm yếu, nhiều năm như vậy đều không hề bị thất thủ, sợ cái gì?”

“Đúng vậy a. Hiện tại không sợ. Nhưng chờ tới khi nó thống nhất

Nam Cương, lại dẹp yên Bắc cương, lúc ấy có hội hận cũng quá muộn.”

“Hoàng Thượng, chúng ta nên làm thế nào cho phải đây?” Lòng ta cũng căng thẳng. Những ngày ở Bắc cương còn rõ ràng ở trước mắt, thật không dám tưởng tượng chiến hỏa nổi lên bốn phía lại là thảm trạng. Nghe Huyền Dịch giảng qua, Tây Phượng ngoại trừ có Ma Vân quan là nơi hiểm yếu trấn giữ nhiều năm, ngoài ra ở đâu cũng yếu kém, nếu Ma Vân quan mà thất thủ thì chỉ mất có ba ngày đánh tới chân kinh thành.

“Phải đánh thôi. Trẫm đã muốn phái công binh đi xuống chiếm đất phía nam mở rộng phòng tuyến xây thêm nơi hiểm yếu đề phòng tiến công của Chiêu quốc.” Hắn dài hít một hơi.”Cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.”

“Hoàng Thượng nếu quyết định rồi, hiện tại còn lo lắng cái gì nữa?” Ta cũng nghe qua tranh chấp trên triều, nhưng không biết ý của Hoàng đế như thế nào.

“Lo nên phái ai đi lãnh binh, ai đi giám quân, lương thảo trù bị như thế nào mới đủ, còn có người nói phía nam quân lực không đủ, yêu cầu bắt Ma Vân quan nhường người

điều động một vạn nhân mã trợ giúp phía nam. Hừ… Một đám bọn họ đều cho rằng

trẫm sắp chết hay sao mà không nghĩ ra cái gì được chứ…”

“Hoàng Thượng… Đừng nóng giận. Đừng vì những người đó mà bực bội, bị tổn hại thân thể thực không đáng. Hoàng Thượng nếu bất mãn người ngoài chuyên quyền, không bằng đoạt lấy quân quyền của họ.” Hoàng đế đột nhiên mặt lộ sát khí, làm cho ta không phỏng đoán nổi tâm tư của hắn, chẳng lẽ hắn đối Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử cũng không thương yêu gì, sẽ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Lục hoàng tử sao? Vì thế ta phải thật cẩn thận thử lòng hắn.

“Hoàng Thượng không bằng thừa dịp cơ hội này phái người không thuộc về phe phái bọn họ làm người lãnh binh, như vậy là có thể…”

“Phái ai? Hàn Huyền Dịch?” Hoàng đế híp mắt cười nhìn ta.”Ngươi tin hay không? Hắn không chỉ huy được quân đội phía nam đâu? Chính là dẫn binh qua sông cùng với lương thảo cực kì khó đi. Trấn nam vương thừa kế phong hầu, tiên hoàng khi còn tại thế cũng không có biện pháp động vào nửa phần của gia tộc bọn họ.”

“Thần không biết, làm cho Hoàng Thượng chê cười rồi. Thần chính là cảm thấy cũng là một lẽ vua tôi, Hàn Tướng quân là một thống quân có bản lĩnh, hơn nữa hắn đối Hoàng Thượng trung thành và tận tâm, có thể tín nhiệm.” Ta quỳ trước mặt hắn, cũng không dám thở mạnh ra ngoài.

“Tốt lắm, đứng lên đi. Trẫm biết Hàn Huyền Dịch là võ tướng tốt nhất bây giờ, cho hắn đi trẫm chắc chắn yên tâm. Đáng tiếc, ở trên chiến trường hắn thực có khả năng, trong triều phụ thân lại vô cùng quyền thế… Trẫm quyết định tiếp nhận đề nghị của Tam Hoàng tử, phái Tô Mộc Cận đi.”

Ta đang chậm rãi đứng lên, sau khi nghe được những lời này, thiếu chút nữa lại khụy xuống.

“Hoàng Thượng, Tô tướng quân không có gì kinh nghiệm, phái hắn đi chỉ sợ…” Trong lòng đích thực sợ hãi muốn chết, ta không muốn để cho Cận ra chiến trường, nơi đó quả thực quá tàn khốc, nhỡ đâu… không … chú ý chút là sẽ bỏ tánh mạng.

“Nếu là người Tam Hoàng tử đã đề cử, xem ra hắn rất tin tưởng. Tô Mộc Cận thống lĩnh binh mã phía nam chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Trẫm chỉ cần tìm một người làm giám quân là tốt rồi.”

“Chính là, vạn nhất hắn thất bại…”

“Ấn quân pháp nghiêm trị, chịu chi hình chặt cụt tay.”

Ta nắm chặt hai tay, hơn nửa ngày mới thở lại được nhẹ nhàng: “Vậy Hoàng Thượng nghĩ xem muốn phái người nào làm giám quân?”

“Trẫm còn chưa quyết định. Phải tìm một người tuyệt đối trung thành với trẫm, vừa có thể cùng tướng lãnh ở chung hòa hợp. Trẫm lo lắng Tô Mộc Cận còn trẻ khí thịnh, tùy tiện dụng binh. Người này vừa giúp trẫm coi chừng Tô Mộc Cận, nhưng cũng sẽ cậy chức quan cao quý của mình mà tùy ý can thiệp vào quân vụ.”

“Như

vậy thực là mâu thuẫn. Hoàng Thượng cũng nói rằng quân đội phía nam chỉ có Trấn nam vương phái người thì mới có thể điều động, phái một giám quân đi, hắn lại không thể chỉ huy quân tốt được, vậy thì còn cần tướng lãnh làm chi?” Thật sự là không biết là giám quân để làm cái gì, nếu chỉ là bài trí cho nó oai, ta đây nói không chừng cũng có thể đảm nhiệm được… Ta không muốn Cận ly khai ta xa như vậy, lại còn đi tới nơi nguy hiểm.

“Ngốc tử, trẫm sẽ cho giám quân năm trăm cấm vệ quân để hộ thân. Giám quân có quyền hỏi đến quân vụ, nếu hắn chết ở tại trên chiến trường, như vậy sẽ hỏi tội người cầm quân.” Hoàng đế ôm ta ngồi ở trong lòng ngực của hắn.”Tuy rằng chỉ là để trang trí, nhưng ngẫu nhiên cũng có chỗ hữu dụng, đoán xem ai muốn có bổn sự ấy chứ. Nhị hoàng nhi cũng rất muốn tiến cử người của hắn đi, Lục hoàng nhi cũng ám chỉ rằng hắn muốn ra chiến trường đi tôi luyện một phen. Trẫm còn chưa có quyết định.”

“Hoàng Thượng nếu không có cách chọn người thích hợp, không bằng để cho ta đi đi.” Ta cười tủm tỉm nhìn hắn, trong lòng đã muốn gào thét rồi, để cho ta đi, để cho ta đi, để cho ta đi…

“Ngươi đi làm cái gì? Cũng không phải là đi du sơn ngoạn thủy vui vẻ gì đâu.” Hắn trừng mắt ta, không cho ta hồ nháo.

“Dù sao chức vị giám quân này cũng là một vật trang trí, Hoàng Thượng nếu thật sự để cho người của Nhị điện hạ cùng Lục điện hạ, chỉ sợ bọn họ cố ý làm cho Tô tướng quân thiêm phiền toái, đến lúc đó trễ

việc quân cơ sẽ không tốt. Mà vi thần không giống với họ, chỉ cần Tô tướng quân vì Hoàng Thượng đánh thắng trận này, thần liền quyết không làm khó cho hắn. Nói thực, thần đúng là muốn đi phía nam vui đùa một chút. Nghe nói Nam Cương cảnh sắc rất đẹp.”

“Hồ nháo!”

“Hoàng Thượng, Hiểu Phong nào có hồ nháo? Ta là thật tâm muốn vì Hoàng Thượng mà làm việc gì đó, thuận tiện đi Nam Cương tìm thuốc giải.” Ta cúi đầu, liều mạng nghĩ càng nhiều lý do để cho hắn đồng ý.

“… Ngươi không nói trẫm thật cũng quên đã quên, kịch độc trên người của ngươi còn chưa hết toàn bộ. Trẫm phái thám tử đi Nam Cương thế nhưng không một người nào trở về… Trong khoảng thời gian này thân thể của ngươi có khỏe không?”

“Tinh thần thật ra rất hoàn hảo, chính là bệnh này mãi không ngừng. Có đôi khi ta thật lo lắng cho… Lo lắng cho mình phải mất mạng sớm, sẽ không thể bồi Hoàng Thượng giải buồn nữa.” Ta tựa vào l*иg ngực của hắn.”Ta thật sự rất sợ. Ta muốn có thể vẫn cùng Hoàng Thượng mãi mãi cơ.”

“Trẫm sẽ bảo Tô Mộc Cận đem giải dược về cho ngươi. Ngươi yên tâm, trẫm sẽ không để cho ngươi có việc gì đâu.” Hắn vỗ nhẹ đầu vai của ta thật ôn nhu mà an ủi ta.”Trong khoảng thời gian này trẫm bận nhiều việc.. ………Quốc vụ, nghĩ ngươi thân thể đã hảo, cũng không để ý việc này nữa. Ủy khuất ngươi rồi.”

“Không phải mà. Hoàng Thượng ngày đêm lao lực, sao có thể

làm cho ngài quan tâm tới mấy việc nhỏ nhoi đó của vi thần chứ. Chỉ là sợ

bọn hắn chưa chắc sẽ đưa giải dược cho ta… Nếu Tô tướng quân không thể mang giải dược về, Hoàng Thượng vì

một nam sủng mà trì tội của hắn sao? Nếu Tam điện hạ có thể không ghét ta, giải dược đã sớm đưa tới rồi.” Vừa nghĩ tới tên hỗn đản này ta liền tức giận đến tốn hơi thừa lời, ta nhất định phải đi phía nam tìm vài loại độc dược trở về, dùng ở trên người bọn họ, để cho bọn họ hảo hảo nếm thử,chút kia tư vị bị trúng độc kia… Nếu như đi phía nam, nếu… Đây không phải là cơ hội hiếm có để đào tẩu cùng với Cận sao?

“Hoàng Thượng, không phải ta không tin Tô tướng quân, hắn dù sao cũng là người của Tam điện hạ. Ta chỉ ở trong cung, thật sự an tâm không được. Ngài cho ta đi đi mà…” Tuy rằng bịa đặt về Cận không khỏi khiến cho lòng ta gào thét, nhưng mà lúc này cũng chỉ có cách hy sinh danh dự của hắn thôi.

“Đừng nói bậy. Tam Hoàng nhi hắn không dám động tới ngươi. Hắn…” Hắn thở dài một hơi, trầm mặc

hướng khác, thật lâu sau mới có thể mở miệng: “Trẫm có thể tín nhiệm ngươi sao?”

“Hoàng Thượng.” Ta nhìn vào hai mắt của hắn, nói chậm rãi từng chữ một: “Ngài nếu không tin được thần, có thể cho thần hạ độc thề.”

“Đứa ngốc. Trẫm như thế nào có thể bắt ngươi thề độc chứ? Trẫm chính là không muốn cho ngươi giống những người đó, trẫm đang sợ hãi…”

“Hư…” Ta lấy tay bưng kín miệng hắn.”Thần hết thảy đều là có phúc mới được Hoàng Thượng ban thưởng, Hoàng Thượng cho rằng ta quyền thế với ai mới có lợi sao? Hoàng Thượng nói như thế nào, thần liền làm như thế ấy. Hoàng Thượng cần tính mệnh của thần, thần cũng tuyệt đối sẽ không phản kháng. Hoàng Thượng giá hạc tây du, thần nhất định đi theo bệ hạ… Hết thảy của ta, đều là ngài…” Ta nhẹ nhàng hôn lên môi hắn nồng nhiệt.”Hiền, tin ta, ta sẽ vẫn cùng ngươi, ta sẽ thay ngươi coi chừng thiên hạ này, ta quyết sẽ không để cho ngươi bị ngoại quyền khi dễ, ta muốn cho ngươi được đời sau ca tụng…”

“… Nguyệt… Đừng

gạt ta… Không muốn ngươi gạt ta…” Hắn đột nhiên ôm chặt lấy ta, cuồng nhiệt hôn lên.”Nguyệt, đừng gạt ta…… đừng rời bỏ ta… Nguyệt…”

“Sẽ không. Ta quyết không phản bội ngươi… Ừ… Dùng sức, ôm lấy ta…”

Ta bị hắn đặt ở trên, cằm kề sát trên mặt bàn cứng lạnh, đau ê ẩm. Quần áo nhanh chóng bị xả thành vạn mảnh nhỏ, hơi lạnh xâm lấn phía sau lưng ở nơi lộ ra trong không khí, làm cho ta thoáng cái rùng mình. Hoàng đế hôn lần này thật sự thô bạo, hắn đã lâu không đối xử với ta như vậy, là ta cố ý gợi cho hắn nhớ lại, lợi dụng thời điểm hắn tâm tình không hảo mà hấp dẫn hắn đáp ứng yêu cầu của ta.

“Ân…” Ta cắn môi, cố gắng thả lỏng thân thể tiếp nhận hắn tiến vào cơ thể của ta. Hai chân bị dùng sức mở ra, lơ lửng trên không trung không thể chạm đất, theo mỗi một lần hắn xỏ xuyên qua cơ thể của ta, tay bám vào mặt bàn ma xát về phía trước, thắt lưng bị cố định gắt gao lại, làm cho ta giãy giụa không được. Đằng sau rất đau, giống như chảy máu rồi. Mà cằm của ta ở trên mặt bàn ma xát không ngừng cũng đang bị đau.

“Nguyệt!” Hắn hô to một tiếng, phóng thích ở ta trong thân thể ta, đã không còn khí lực, ghé vào ta trên lưng ta thở từng ngụm từng ngụm, miệng nỉ non tên của Nguyệt.

Nước mắt chảy xuống trên lưng của ta.

Ta nở nụ cười mệt, thực thỏa mãn. Bởi vì mục đích của ta dĩ nhiên đạt được rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »