“Sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc tức là không, không tức là sắc.”
Trong miệng cứ lẩm bẩm, ta vội vã chạy tới phòng của khách. Ta biết lỗi rồi, ta háo sắc, trước mỹ nhân rất nhanh chóng bị hạ gục tới nỗi ý loạn tình mê, thế nên lúc nãy ở trong phòng lại cũng Cận dây dưa một trận, lỡ mất không biết bao nhiêu thời gian. Thế nhưng Bồ Tát linh thiêng ơi! Ta lúc lạc đường lầm lỗi đã biết quay lại rồi, cuối cùng ta cũng biết từ chối mà đi, cầu người thương cảm cho ta, cho ta …..một cơ hội, hãy ban thưởng cho ta một vị kim chủ đúng như mong muốn của ta đi, lần này đừng khiến cho ta hụt hắn nữa.
Thầm khấn trong miệng xong, ta chỉnh lý dung nhan, mặt lại nở sẵn một nụ mê người, nhẹ nhàng đong đưa cái mông, rảo bước đi vào phòng khách.
“Phương lão gia, người đã lâu lắm rồi không tới, liệu có phải lần trước ta đã hầu hạ người không chu đáo, nên người không còn thích ta nữa?”
Còn cách bàn mấy bước, ta ngơ ngác nhìn con mồi,thấp giọng nói. Người mập mạp, lần trước uống hết đống rượu trái cây của ta, ngủ thẳng cẳng trên giường đến quên cả trời đất, tội cho ta bị lão bản mắng là lừa tiền ngươi, chẳng nhẽ ta không tính tiền rượu chắc?
Chớp đôi mắt thật to hai chớp, lập tức thấy mắt phủ sương, rồi nước mắt xuất hiện, không một tiếng liền rơi xuống, ta cúi mặt thấp xuống. Ách, hôm nay hình như uống hơi nhiều nước, nhập vai có chút nhanh quá, dục tốc bất đạt là không tốt, ta chun mũi, thu lại chút nước mắt.
Lão Phương mập mạp vội vã kéo ta vào lòng an ủi. Hừ, coi như ngươi có lương tâm đi.
“Sao có thể chứ! Bảo bối ngoan ngoãn của ta. Là do nửa tháng ta đi kinh thành buôn bán, mỗi ngày đều rất nhớ ngươi đó.”
“Thật thế sao?” Vẻ mặt hồ nghi làm cho đuôi lông mày ta nhướn lên, thân thể càng dính chặt hơn. Ách, mùi hương hơi nồng, hình như là hương của hoa mẫu đơn và hoa hồng trộn lại, rất ngấy. Trong óc không khỏi hiện lên hình ảnh thịt lợn trắng bóng cho ướp gia vị chuẩn bị cho vào nồi nấu, thảm rồi, vừa mới được ôm Cận hít đầy một bụng hương thơm mát lành của cây da^ʍ bụt, thật là quá khác nhau một trời một vực. A, phi phi, Giang Hiểu Phong, ngươi lại nghĩ linh tinh cái gì thế? Mau tỉnh lại nhanh.
“Đương nhiên là vậy rồi. Nhìn xem, ta cố ý mang quà về cho ngươi, thích không?”
Khối ngọc mã não hình tròn, có sắc hồng trong suốt, hoa văn nổi lên thật đẹp, không tệ, cái này cũng phải mấy chục lượng bạc. Có khả năng làm cho tên keo kiệt này phải tiêu pha, công phu của ta thật không tệ mà.
Nở một nụ cười, nhưng tay thì lại động thủ vuốt ve tiếp.
” Thích không?” Lão Phương mập mạp xem ra hôm nay tâm tình rất tốt, ta liệu có nên tiện thể vơ vét thêm chút nữa không đây.
“Ân, thích lắm, cảm tạ Phương lão gia.” Đỏ mặt vì lòng tham của chính mình. Giang Hiểu Phong, ngươi phải ăn trong bát nhìn trong nồi, không được có lòng tham như rắn, hắn rất lanh trí, không được phá hỏng ấn tượng tốt trong mắt hắn, sẽ rút dây động rừng. Hơn nữa lão ta mới có hơn năm mươi, còn lâu mới tắt thở, ta tốt nhất là nên kiên trì chờ đợi, dứt khoát sẽ có ngày tìm đúng người thôi.
” Ha ha, để ta đeo cho ngươi.” Hơi thở nóng rực lại ve vãn bên tai, cảm giác có vật mát lạnh đặt lên cổ, nặng nặng, cảm giác này, đúng là cảm giác của tiền mang lại.
“Thật ngoan, ta hôm nay phải chiêu đãi khách quý từ kinh thành tới, Hiểu Phong ngươi phải hầu hạ cho thật tốt. Vị này chính là Lễ bộ thị lang Hàn đại nhân, học thức phi phàm, đức cao vọng trọng, vị ngồi bên cạnh chính là công tử của Hàn đại nhân, cũng vốn là tướng quân nổi danh của Hàn Huyền Dịch, hai mươi tư tuổi đã lập chiến công huy hoàng nên được phong chức tướng quân, tiền đồ vô lượng. Hàn đại nhân có con trai như vậy, quả thực là khiến cho mọi người vô cùng hâm mộ.”
“Ha ha, Phương huynh khen nhầm người rồi.”
Vị Hàn đại nhân này mặt mũi hiền lành, giống bề trên, tóc đã bạc một nửa, râu dài, rất có tiên phong đạo cốt, không hổ danh là người đọc sách, ta thích. Cười cười nói một tiếng: ” Ra mắt Hàn đại nhân.” Ta dời sang ngồi cạnh hắn. Hì Hì, ngày hôm nay xem ra vận khí không tồi, về vị Hàn tướng quân trẻ tuổi kia, ta không có hứng thú.
” Hàn đại nhân là người theo nho học, Phong nhi khiếm nhã, nếu có làm gì đáng chê trách, thỉnh Hàn đại nhân thông cảm.”
“Phong nhi rất biết cách chăm sóc, làm cho người ta thực thoải mái. Hàn đại nhân cứ hưởng thụ đi sẽ biết.” Xem ra lão Phương mập mạp rất muốn lấy lòng Hàn đại nhân.
“Phương huynh quá khách khí. Lão phu làm quan hơn muời năm, lao tâm cho nước, ít có cơ hội giống Phương huynh được hưởng thụ phong nhã, Phương huynh còn phải chỉ giáo nhiều rồi.” Tây Phượng quốc nam sắc rất thịnh hành, quý tộc, thi nhân, võ lâm nhân sĩ hay thương nhân khi không có việc gì cũng toàn thích lai vãng ở thanh lâu.
Lão già râu dài trông có vẻ dễ nhìn này chảng biết trong nhà thê thϊếp có mấy người? Ruộng đất có nhiều không?
“Từng nghe tiếng Tuý Phong Lâu trong thành có tứ đại hồng bài tư sắc hơn người, tài năng bất phàm, tiếng lành đồn xa. Nhưng hôm nay được diện kiến Giang Hiểu Phong, có vẻ như chẳng còn gì nữa thì phải. Lông mày rậm, mắt to, không đủ xinh đẹp, thân hình hơi dài, không đáng yêu. Còn chẳng bằng mấy thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi nhỏ nhắn xinh xắn.Chẳng hay ba hồng bài còn lại, liệu có tuổi cao sắc tàn, trở thành tư
sắc tầm thường rồi không.”
Tuổi cao sắc tàn?
Tiếng nói trầm thấp dễ nghe rất mê hoặc thế nhưng lại nói ra những lời làm cho người khác tức điên. Tháng sau ta mới tròn mười tám tuổi, đang trong tuổi đẹp nhất, tuy trời sinh nhan sắc ta chỉ bình thường, nhưng có bản lĩnh đã mê hoặc không ít lão nhân đâu, người này dám chê ta tuổi cao sắc tàn, thật là khinh người quá đáng mà!
“Nhan sắc ta vốn chỉ là tầm thường, chẳng qua là được mấy vị đại nhân chiếu cố, chứ thực ra chỉ đứng hàng thứ hai. Hàn tướng quan chắc đã từng thử qua rất nhiều người đẹp, Hiểu Phong tư
sắc chỉ có vậy sợ làm bẩn mắt tướng quân rồi.”
Bất đắc dĩ ta quay đầu sang phí vị khách nhân trẻ tuổi này, cằm cương nghị, mũi cao thẳng, đôi mày kiếm sắc sảo, nhãn thần băng lãnh, chí khí ngạo nghễ đứng trên thiên hạ, nhếch một bên môi lên cười, rất không đàng hoàng, lại rất mê người, không biết là đã lừa tình bao nhiêu nam thanh nữ tú rồi. Đáng tiếc người như thế rất vô tình, ta rất rất không thích. Huống hồ nhưng người như vậy thường thích hành hạ, rất biếи ŧɦái. Rất nhiều, rất nhiều tiểu quan ở đây đã từng chết vì những người như thế này, ta…thật hận.
” Tướng quân nếu thích những thiếu niên xinh đẹp, ta ngay lập tức sẽ đi bẩm với lão bản, mang vài người thật tuyệt sắc cho tướng quân lựa chọn.” Nghe nói tên hỗn đản này khi giao chiến cùng với nam di tộc phía bắc đã giành được toàn thắng, có tiếng trong triều, ta không thể đắc tội, đành chịu uỷ khuất vậy. Nghiêng đầu nhìn Hàn lão đầu, ấm ức thầm trong lòng, ngươi nuôi con thật tốt, dưỡng tính hắn thật hảo a, hãy xem ta hôm nay hung hăng kiếm chút bạc của ngươi, dập lửa hận trong lòng ta nha.
“Tướng quân chớ sốt ruột, Tống lão bản đã mời hai vị hồng bài kia tới, tin chắc rằng sẽ làm cho công tử thoả mãn. Về phần Hiểu Phong, hắn tuy không bằng bọn họ, thế nhưng tính tình lại tốt nhất, hầu hạ ta bao lâu nay rất tốt, thật là rất thương yêu hắn a.”
Lão Phương mập mạp tuy là đang nói đỡ cho ta, nhưng càng nghe lại càng làm cho ta lòng ta chua xót.