Chương 4: Không hài lòng

Ngoài ra, sự thu hút nhất chính là ma khí cao cấp mà cô đeo khắp người, đủ để làm lóa mắt tất cả đệ tử luyện khí, hơn nữa, chiếc quạt Huân Vân mà nàng vừa ngự cũng được làm từ Thiên Hương cực kỳ quý hiếm, được làm từ xương của Thảo Nguyệt Thú, nó không chỉ có thể được sử dụng như một ma khí có thể ngự không mà còn có thể tạo ra các phân thân ảo để bản thân chủ nhân gây nhiễu, phân tâm kẻ thù. Điều đáng được nói ở đây là khi nó được sử dụng, hương thơm sẽ tràn vào mũi cực kỳ thoải mãi, có thể nói rằng mọi nữ tu sĩ đều mơ ước nó rất nhiều, cái thứ vũ khí có thể ngự không này.

Nhìn cây roi Long Vân Tiên nằm trên thắt lưng của Lâm Miểu Miểu, toàn thân có ánh sáng vàng phát ra, đây không phải là ma khí bình thường mà là pháp khí cực kỳ trân quý, sức tấn công của nó vượt xa ma khí cùng cấp. Khi nó vung lên một roi, kèm theo bóng dáng của rồng, khí thế cực kỳ dũng mãnh, thật thắc mắc, bóng rồng này có tác dụng gì? Vô ích thôi, chủ yếu là để Lâm Miêu Miêu khoe khoang... à không, hù dọa kẻ địch sợ mà thôi.

Còn đôi hài Chỉ Cao Bình trên chân Lâm Miểu Miểu được làm từ da của thú Tiêu Xuyễn. Tiêu Xuyễn là một loài ma thú cực kỳ nhanh nhẹn, đôi hài này có thể tăng tốc độ của người dùng và chịu đựng được với nước và lửa. Bản thân nó cũng sẽ được nâng cấp khi trình độ tu luyện của người dùng được cải thiện, nó có thể được ví như một pháp khí có triển vọng thăng cấp.

Còn về chiếc thắt lưng thì... bọn họ cũng không thể biết nguồn gốc chiếc thắt lưng của nàng là gì, nhưng vì nó được Lâm Miểu Miểu nàng đeo nên nó chắc chắn cũng không phải thứ tầm thường. Không giấu giếm sự trịnh thượng bày vẻ ra ngoài, không phải chỉ là may mắn có được một sư phụ tốt thôi sao? Linh căn không tốt cũng chẳng phải trân bảo thượng thừa gì, bản lĩnh chỉ có thể dựa vào những món thần khí này để cứu mạng.

Đai sư huynh Lục Huyền nhìn thấy Lâm Miểu Miểu tới thì chỉ biết cau mày không nói gì, tuy nhiên, Đống Du, một nữ đệ tử bên cạnh, bất mãn nói trách khứ: "Lâm Miểu Miểu, sao ngươi lại đến muộn thế? Không thấy mọi người đều đang đợi ngươi sao?

Lâm Miểu Miểu ngáp dài và uể oải nói: "Sao có thể muốn chứ? Mọi người vẫn chưa đến đầy đủ mà..."

Từ "mà" chậm rãi kéo dài ra, cộng với giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của Lâm Miểu Miểu nàng, câu nói này của nàng nghe như đang làm nũng với các nam đệ tử xung quanh. Bọn sự huynh hắn không khỏi nghển cổ nhìn tiểu sư muội xinh đẹp này, có lại người âm thầm đỏ mặt.

Đống Du hung ác trừng mắt nhìn Lâm Miểu Miểu, nhìn bộ dạng bất cần đời không coi ai ra gì của nàng, khiến nàng ta cực kỳ không đành lòng, tinh thần không tốt chút mà mắng thầm nàng, cái thứ gì không chăm chỉ, cả ngày chỉ quan tâm đến ăn uống, vui chơi nhàn hạ.

Đồng Du nhớ là cha của mình còn nhờ nàng ta chăm sóc Lâm Miêu Miêu ở khu thí luyện nhiều hơn, nhìn tính cách xấu xa của Lâm Miểu Miểu này, nàng ta thật sự không muốn quan tâm đến.