Ngày hôm sau, dường như chuyện hôm qua đã làm cho Tôn Dật Thần ghim Đới Tầm Vũ nên anh ta đã bảo quản gia giao hết công việc của biệt thự cho Tầm Vũ.
- Không phải chứ? Không phải các người thuê tôi về chỉ để làm bảo mẫu thôi sao? Sao như không lại biến thành kẻ giúp việc rồi? Hơn nữa cái biệt thự này rộng lớn như vậy... tôi... một mình tôi làm sao có thể làm hết chứ?
- Tôi cũng không rõ, nhưng cậu chủ nói, nếu không đồng ý thì có thể trực tiếp dọn đi.
- Ép người quá đáng, làm thì làm.
Đới Tầm Vũ vốn không cam tâm nhưng vẫn phải vì miếng cơm manh áo mà cúi đầu chấp nhận.
...----------------...
Chỉ là dọn dẹp và lau sàn thôi cũng khiến anh mất cả một người nhưng vẫn chưa làm xong, vậy mà anh còn phải nấu cơm, khi tiểu Phong đi học về còn phải chăm sóc cho thằng bé. Lúc này trong đầu anh chợt nảy ra ý tưởng.
"Hay là mình cứ gọi đồ ăn vên ngoài, chắc là không bị phát hiện đâu."
...----------------...
Đến giờ cơm, Đới Tầm Vũ hí hửng dọn đồ ăn lên bàn rồi mời cậu chủ và cậu chủ nhỏ xuống ăn cơm.
Tưởng đâu mọi chuyện sẽ suôn sẻ, ai ngờ đâu Tôn Dật Thần vừa ngồi xuống thì sắc mặt đã trở nên biến sắc.
"Không phải... là nhận ra điều gì rồi chứ?"
- Tất cả là do cậu nấu cả sao?
Đới Tầm Vũ tuy lo sợ nhưng vẫn đánh liều bảo là tự mình làm.
- Đúng vậy, anh ăn thử xem có hợp khẩu vị không?
Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào Tầm Vũ khiến cho anh toát mồ hôi lạnh.
- Nói dối không chớp mặt, tôi cho cậu nói lại lần nữa đấy, tốt nhất là nên nói thật.
- Hả? Ý anh là sao?
- Ý tôi là... có cần cho người ra trước cổng lấy mấy hộp bao bì thức ăn của nhà hàng kia vào không?
Thì ra Tôn Dật Thần đã phát hiện từ lâu, vậy mà còn giả vờ dò hỏi.
- Cậu có biết hậu quả của việc nói dối tôi là gì không? Hửm?
- Anh... anh muốn làm gì tôi, muốn đuổi việc thì cứ nói thẳng, cần gì phải làm vậy? Cái biệt thự này to như vậy, một mình tôi sao có thể làm hết được chứ. Được, nếu anh đã cảm thấy tôi chướng mắt thì bây giờ tôi di là được rồi, công việc này, tôi không càn nữa.
Đới Tầm Vũ vốn muốn nhẫn nhịn để giữ lấy công việc lương cao này nhưng mà anh lại không thích bị người khác ức hϊếp, tính lại nóng như kem nên không thể tiếp tục nhìn sắc mặt của anh ta mà sống nữa.
- Đứng lại!!! Còn muốn giận dỗi? Rốt cuộc tôi là chủ hay cậu là chủ?
- Nếu tôi nghỉ việc thì anh sẽ không còn là chủ của tôi nữa.
Tiểu Phong nhìn thấy hai người cãi nhau ầm ĩ, ngây thơ nói với quản gia.
- Bọn họ cứ như hai vợ chồng đang cãi nhau vậy, tiểu Phong có nên can ngăn họ không?
Sự ngây thơ, ngốc nghếch này đã khiến cho Tầm Vũ sượng cả người, tai cũng bắt đầu đỏ lên.
- Cái... cái gì mà vợ chồng chứ? Con nít đừng nói bậy.
- Tiểu Vũ không nói bậy, chỉ là mói sự thật thôi, nhìn rất giống đó. Nhưng mà điều đó không quan trọng, quan trọng là tiểu Phong muốn anh Tầm Vũ ở lại, đừng đi có được không? Anh đi rồi thì không ai chơi cùng em, cũng không ai ngủ cùng em, em sợ lắm.
Đới Tầm Vũ thật sự đã bị sự đáng yêu này làm cho tan chảy, nhưng mà...
- Ba của em không muốn anh ở lại đây, anh cần gì phải hạ thấp bản thân mình ở lại đây chứ.
Tiểu Phong thật sự rất thích Tầm Vũ nên đã chạy sang ôm chân Tôn Dật Thần mè nheo.
- Ba!!! Đừng đuổi anh ấy đi có được không?
- Hừ! Ở lại cũng được, nhưng từ đây về sau chuyện cơm nước trong căn biệt thự điều do cậu ta phụ trách, còn làm không xong thì mà lo liệu đi!
Nói xong, anh ta mặt nặng mày nhẹ bỏ lên lầu, còn Đới Tầm Vũ thì như chết lặng.
"Có thể đừng bảo mình nấu ăn có được không vậy? Mình thà dọn dẹp nhà cửa còn hơn là vào bếp, trong bếp còn đáng sợ hơn hang cọp nhiều."