Chương 2

Tối hôm đó, Đới Tầm Vũ đã làm đúng lời hứa mà đến phòng chơi cùng tiểu Phong nhưng không ngờ hai người họ vẫn đang cùng nhau chơi game vui vẻ thì Tôn Dật Thần lại mở cửa bước vào.

Cạch!

- Mau đi ngủ đi!

Vẫn là cái giọng lạnh như băng đó nhưng lần này hình như là có chút quan tâm.

- Ba, ngày mai là cuối mà, cho con chơi với anh Tầm Vũ thêm chút nữa đi!!!

- Không lẽ con định lười biếng sao? Ngủ đi!!!

- Được, con sẽ đi ngủ ngay.

Cứ tưởng anh ta chỉ nhắc nhở tiểu Phong rồi ra ngoài nhưng không ngờ anh ta nhắc đến Đới Tầm Vũ.

- Còn cậu, tôi cho cậu ngủ cùng phòng với tiểu Phong là để cậu quản thúc, chăm sóc nó, chứ không phải là dạy hư con của tôi. Nếu lần sau còn để phát hiện thì đừng trách tôi.

Rầm!!!

"Chỉ là chơi game thôi mà, hơn nữa còn là game của trẻ con, ảnh hưởng gì chứ?"

...----------------...

Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, tiểu Phong và Tôn Dật Thần sẽ chạy bộ vòng quanh sân vườn để tập thể dục nhưng cũng không hiểu tại sao... Đới Tầm Vũ cũng bị kéo chạy theo.

- Không được rồi, anh không thể chạy được nữa, nhũn hết cả chân luôn rồi.

- Em cũng vậy, không muốn chạy nữa.

Vậy là hai người họ đã ngồi xuống nghỉ mệt, mặc kệ Tôn Dật Thần.

- Đúng là ẻo lả, cậu có phải đàn ông không vậy?

"Thì đúng là đâu phải đàn ông."

- Tôi... là con người, con người đương nhiên biết mệt.

- Gì cơ?



"Chết rồi, mình lại lỡ miệng, sao có thể nói chuyện với cậu chủ như vậy được chứ."

- À, không có gì, tiểu Phong, hay chúng ta chạy tiếp đi, nhanh lên!

- Hả? Không muốn đâu.

...----------------...

Sau khi buổi tập thể dục kết thúc, mồ hôi của cả ba đều nhễ nhại, đặc biệt là Đới Tầm Vũ, thở như sắp chết đến nơi.

- Uống nước đi!!!

- Được, cảm ơn cậu chủ.

Đới Tầm Vũ không ngần ngại mở chai nước ra uống, nước cũng đổ ướt hết cả áo, trái cổ không ngừng nhấp lên nhấp xuống, vẻ quyến rũ này không ngờ lại vô tình khiến cho Tôn Dật Thần để mắt đến.

- Khụ! Khụ! Khụ! Tôi còn có việc, vào trong trước.

Đới Tầm Vũ vốn dĩ là người nhạy cảm nên anh liền ngận ra điều bất thường, củi là không biết là bất thường ở điểm nào.

...----------------...

Hai ngày sau, sau khi đưa tiểu Phong đi học trở về thì Đới Tầm Vũ đã cảm thấy nhàm chán mà đi lại lung tung khắp biệt thự.

Đột nhiên anh lại nhớ ra chú quản gia từng nói là không được vào phòng của Tôn Dật Thần, điều này đã khiến lòng hiếu kì của anh dâng trào, muốn vào xem thử.

"Rốt cuộc là ở trong phòng anh ta có cái gì mà không được vào trong chứ? Dù sao anh ta cũng đã đi làm rồi, không có ở đây, vào xem một chú chắc sẽ không bị phát hiện đâu."

Nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy thú vị, Đới Tầm Vũ liền lén lút mở cửa phòng của Tôn Dật Thần rồi bước vào trong.

- Cũng đâu có gì đặc biệt.

Căn phòng này được trang trí khá giản dị, màu sắc đều là đen, xám, cảm giác khá u ám.

- Không lẽ... anh ta là ma cà rồng hút máu người, chỉ thích sống trong bóng tối?

Trong lúc Đới Tầm Vũ vẫn đang ngó Đông ngó Tây thì anh phát hiện ra trong sọt rác có tờ giấy bị vo nát, tiện tay anh đã lấy lên xem thử, không ngờ trên đó lại viết.

"Tôi thích đàn ông."

- Cái... cái này... không phải chứ? Trong anh ta lạnh lùng và nam tính như vậy mà lại thích đàn ông giống mình sao? Mình thật sự không nhận ra đấy.



Cạch!

Đột nhiên, tiếng mở cửa vang lên. Tầm Vũ bị giật mình nên đã theo phản xạ mà trốn ở sau bàn làm việc. Nhưng Tôn Dật Thần vừa bước vào đã bước ngay đến phòng làm việc.

- Sao cậu lại ở trong phòng tôi. - Vô cùng tức giận.

- Tôi... tôi... bây giờ tôi sẽ đi ngay đây.

Đới Tầm Vũ vì quá hốt hoảng nên đã vội vàng đứng dậy khiến bản thân bị đυ.ng đầu vào bàn, trông rất là ngốc nghếch những cũng khá đáng yêu.

Nhưng đương nhiên, anh đâu thể đi một cách dễ dàng như vậy. Trên mặt Tôn Dật Thần đã lộ rõ sự tức giận và sát khí đằng đằng, anh ta từ tốn tiến đến vài bước rồi ép sát Đới Tầm Vũ vào bàn, không cho anh có cơ hội chuồng.

"Chết rồi, sao... sao lại gần như vậy chứ, mình sợ quá, anh ta sẽ không ăn tươi nuốt sống mình đó chứ."

Tôn Dật Thần vừa dùng ánh mắt sắc nhọn đâm thẳng vào Tầm Vũ vừa dùng tay lấy mảnh giấy trong tay Tầm Vũ ra.

- Tốt nhất là cậu nên câm miệng, xem như chưa biết chuyện gì cả, nếu không, tôi sẽ cắt lưỡi của cậu cho chó ăn, hiểu chưa hả?

Đới Tầm Vũ nghe ra được anh ta không phải đang nói đùa, cả người đều đã bị doạ cho phát run.

- Tôi... tôi sẽ không nói ra cho ai biết cả, thật đấy, tôi thề!!!

- Thề thốt không có tác dụng gì đâu, tôi cũng không tin vào thần linh, có phải tôi nên bẽ gãy một chân của cậu để răn đe không?

- Không, không cần đâu, dù... dù sao tôi cũng đã ở trong tay anh rồi, anh còn sợ tôi không nghe lời sao? Với lại... dù sao chúng ta cũng giống nhau, tôi có thể hiểu cho anh mà.

- Hừ! Cút!!!

Đới Tầm Vũ sợ hãi đến đơ cả người ra.

- Không muốn đi???

- Không, đương nhiên là không phải rồi. Đi ngay đây!

Rầm!!!

- Đúng là ngốc nghếch, chẳng ra làm sao?

Miệng thì vẫn lạnh lùng, nhưng thật ra ở khoảng cách hai cơ thể chạm nhau lúc nảy, anh đã có chút cảm giác... kì lạ.