Chương 23: Đút trà sữa

“Ai bảo không đưa nước cho anh!”

“Anh nhiều vợ như vậy, tôi cần gì đưa chứ! Có bản lĩnh anh đi nói với các cô ấy đi.” Phó Hi cao 1m65 dùng sức lôi kéo Lục Hoàn Thần cao 1m9.

“Vậy em làm bạn gái anh, anh sẽ không đoạt trà sữa nữa.” Anh ôm eo Phó Hi, hôn cô một cái.

Phó Hi dừng một chút, không lôi kéo nữa: “Được, anh đi nói với mấy người kia là anh đi chỉnh dung mười lần, bảo đừng thích anh nữa, tôi sẽ làm bạn gái của anh.”

“Còn muốn làm mấy trò này nữa, thật là ấu trĩ!” Anh thấy cô không kéo mình thì hút nốt ngụm trà sữa còn lại.

“Vậy anh không ấu trĩ sao còn đoạt trà sữa của tôi…” Lục Hoàn Thần lấp kín miệng cô, vị ngọt từ trong miệng của anh truyền sang.

Xác định Phó Hi đã uống hết anh mới ngồi dậy nói: “Nhớ đấy, không được đổi ý, bằng không ngày mai khiến em không xuống giường được.”

Anh còn làm cho tóc Phó Hi rối loạn lên rồi mới đi về phía bên kia.

Lục Hoàn Thần đồ chó con này, khẳng định lừa cô ra nói bậy.

Lục Hoàn Thần đem đám người kia đuổi đi, thuận tiện đi lấy đồ ở khu nghỉ ngơi rồi bảo cô chạy đến đây.

“Anh nói với các cô ấy như thế nào?”

Lục Hoàn Thần dắt tay cô đi qua chỗ bể bơi.

Đây là nhà thể thao ở trường học, dụng cụ tiên tiến, bể bơi cũng có phòng tắm riêng, nộp 10 đồng là có thể sử dụng.

“Đương nhiên là nói anh chỉnh dung, thưa bạn gái.” Lục Hoàn Thần dùng điện thoại quét trả 10 đồng, nắm tay cô đi vào phòng tắm.

Nghỉ hè nên cũng không nhiều người huấn luyện, người chơi bóng cũng đến đây để tắm gội, thỉnh thoảng nghe được tiếng nói chuyện quanh quẩn.

“Anh tắm kéo theo em làm gì?” Phó Hi hạ giọng, bị Lục Hoàn Thần đẩy mạnh vào một gian tắm.

“Anh thi đấu thắng, bạn gái không nên khen thưởng sao?” Anh tuỳ tiện cởϊ qυầи áo vắt trên cánh cửa, dươиɠ ѵậŧ đã ngẩng cao đầu, anh điều khiển thành nước lạnh: “Em cũng tắm một chút?”

“Anh vừa ra mồ hôi, tắm nước lạnh sẽ dễ cảm mạo.” Phó Hi đem mở chốt thành nước ấm.

“Nào có thể dễ dàng sinh bệnh vậy chứ, anh cũng không phải loại tiểu cô nương gió thổi liền ngã.” Anh nói như vậy nhưng cũng không điều chỉnh lại nước, ngược lại lôi kéo cô cởϊ qυầи áo.

“Bên ngoài có người.” Cô bị ấn trong ngực anh vì thế côn ŧᏂịŧ cọ xát ở bụng cô.

“Vậy em nhỏ giọng một chút, đừng để cho người ta nghe thấy.” Lục Hoàn Thần ngược lại cười, đem cô ấn vào tường, nâng một chân cô lên khi côn ŧᏂịŧ ở ngay miệng huyệt thì cúi đầu ngậm lấy môi cô.