Chương 8: Lời Xin Lỗi

"Quanh ta vốn luôn tồn tại những thứ mà ta không thể biết hết được, cần có thời gian tìm tòi và nhìn nhận mới có thể hiểu. Mọi thứ luôn tồn tại với mục đích riêng của nó, chỉ là do chính ta chưa khám phá ra”



Linux im lặng đứng sau cánh cửa quan sát. Đây là lần đầu tiên cô thấy cảnh sau một cuộc chiến là như thế nào. Những binh lính thương tích đầy mình, thậm chí có người đã không còn nguyên vẹn khi trở về. Mặc dù đứng từ bên ngoài nhưng mùi tanh tưởi của máu cũng xộc vào mũi. Tiếng rêи ɾỉ của những người bị thương vang vọng bên tai. Mọi thứ thật ghê rợn và đáng sợ... đó là cảm nhận của một kẻ không kí ức với cảnh tượng trước mắt. Bàn tay Linux bám chặt lấy thành cửa, sắc mặt cô tái lại và nhợt nhạt một cách bất thường, ám ảnh sự hoảng loạn trong tâm trí. Cô đã từng nhìn thấy những cảnh như thế này? Nỗi sợ hãi này... liệu trước đây có từng tồn tại trong cô?

- Cho tôi qua một chút!

Lack nói, Linux chỉ vô thức bước lui một bước, tránh ra khỏi cánh cửa. Anh bước vào, Angela cũng theo sau.

- Để tôi giúp anh!

Khẽ liếc mắt về phía Linux, sự khó chịu hiện rõ trên gương mặt - Một kẻ như cô ta sao có thể ở đây chứ?

Cái nhìn của Angela khiến Linux nhìn nhận rõ vấn mọi đề. Cô như rơi vào một không gian khác hẳn với mọi người, là một ranh giới, sự khác nhau, không thể hòa hợp. Bất giác sợ hãi khi nhận ra điều đó, đôi bàn tay cô run run, đưa lên ôm lấy l*иg ngực, hơi thở hổn hển một cách nặng nề. Tại sao? Tại sao cô không thể giống họ?

Bàn tay Rill nắm lấy vai Linux kéo lại.

- Cô ổn chứ?

Linux giật mình quay lại, gương mặt thất thần.

- Đừng chạm vào tôi!

Bàn tay Rill bị hất ra khỏi vai cô. Anh nhìn cô, một chút bất ngờ với phản ứng của cô. Không lẽ vì buổi luyện tập hôm trước mà cô tỏ thái độ như thế với anh? Chớp mắt tránh đi cái nhìn mà anh không thể hiểu của Linux, Rill thu tay lại.

- Cô có vẻ không được khỏe, nên về phòng nghỉ ngơi trước đi. Việc ở đây đã có mọi người lo.

Rill nói rồi bỏ đi vào trong. Linux im lặng, không nhìn theo. Trong chốc lát, rồi lê từng bước thật chậm cách xa khỏi căn phòng.

...

Shel nằm vắt chân trên lan can, đầu gối trên tay nheo mắt nhìn những giọt nước đông cứng trên mái hiên. Đánh mắt về phía khoảng sân khi thấy Linux đi đến. Cô đứng lại cách anh một khoảng không xa, trên tay cầm một thanh kiếm và đó là điều khiến anh chú tâm tới. Lúc này Rill và Lack từ phía trên nhìn xuống cũng bị thu hút bởi cô.

Shel ngồi bật dậy.

- Cô định làm gì thế?

Shel hỏi, Linux rút kiếm ra, hai tay nắm chặt lấy và thủ thế.

- Tôi muốn anh chỉ tôi cách làm một chiến binh.

Câu nói của Linux tạo cho Shel sự phấn khích, anh nhếch môi mỉm cười, đưa tay chống lấy thành hành lang và nhảy xuống. Bước lại gần với Linux hơn, anh cũng rút kiếm ra. Nụ cười vẫn còn trên môi, Shel nháy mắt.

- Rất vinh dự!

Linux khẽ nuốt nước bọt, ghì chặt bàn tay, mắt tập trung cao độ. Shel lao tới vun vυ"t, chỉ trong nháy mắt thanh kiếm đã văng khỏi tay Linux. Cô khụy gối, chống hai tay xuống mặt đất, không kịp định hình chuyện gì vừa xảy ra. Đôi mắt cô căng tròn, nhìn thanh gươm rồi nhìn Shel.

- Anh ta quá nhanh và quá mạnh, hơn hẳn Rill lần trước - Cô suy nghĩ.

Shel tra kiếm vào vỏ, tiến lại gần Linux. Nét mặt vẫn y như lúc bắt đầu, anh đưa tay tới trước mặt cô.

- Xem ra thì hôm trước Rill đã nhẹ tay với cô rồi.

Cô nhìn anh rồi cũng đưa tay bắt lấy, Shel kéo cô dậy.

- Cô biết đấy, để trở thành một chiến binh không hề dễ dàng, có những người phải được tập luyện từ nhỏ. Tôi nghĩ cô nên rút lại ý định này.

Anh nói như một lời khuyên nhủ, một cách nghiêm túc. Thái độ mà rất ít khi xuất hiện ở một kẻ bỡn cợt như anh.

- Nhưng tôi..

- Sức mạnh không phải là thứ duy nhất cần cho những cuộc chiến. Cô yên tâm đi, cô có cái mà không phải ai cũng có.

Buông tay Linux và Shel quay đầu bỏ đi.

- Cái mà không phải ai cũng có? - Điều mà Shel nói khiến Linux tự chất vấn chính mình, cô im lặng, không một lời can ngăn hay níu kéo Shel.

Rill quay đi không nhìn nữa.

- Ngu ngốc thật!

Anh nói. Lack liếc mắt, thở dài.

- Không phải chính cậu làm cho cô ấy có những hành động như thế sao?

Rill không nói, Lack ngao ngán quay đi.

- Thật là hết thuốc chữa với cậu.

Lack vào phòng lấy một ít đồ rồi chạy nhanh xuống sân khi Linux vẫn còn ở đó.

- Linux!

Anh gọi, cô quay lại thì lập tức ném cho cô một chiếc giỏ mây. Linux đưa tay chụp lấy, vẫn chưa hiểu điều gì đang xảy ra.

- Làm gì thế?

- Đi với tôi!

Trong khi Linux còn đờ đẫn đứng đó thì Lack đã gần khuất khỏi tầm mắt. Cô bước đi, khẽ nhăn mặt vì cổ chân lại bị đau.

- Này đợi tôi với.

Linux khập khiễng chạy theo Lack, cả hai rời khỏi căn cứ. Rill thì vẫn đứng đó nhìn theo cho đến khi bọn họ bước ra khỏi cổng.

Lack và Linux ra khỏi căn cứ, họ cứ đi, băng qua con sông rộng lớn đã đóng băng. Những đám bông lâu giờ chỉ còn lại những cái xác khô trơ trọi lỏm ngỏm không ngóc dậy nổi bởi sự ghì chặt của lớp băng bên dưới.

Lack vẫn đi phía trước, Linux cũng không buồn hỏi thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng theo sau. Lack bất chợt ngồi xuống, đưa tay rút con dao nhỏ từ ống giày ra. Điều đó khiến Linux để mắt tới. Anh dùng lực để nạy một miếng băng nhỏ, sau một hồi vật vã anh cũng moi được một thứ gì đó lên. Anh nhìn nó, nở một nụ cười. Linux nãy giờ quan sát anh, vẫn không hiểu gì. Đưa tay ngoắc Linux lại, nắm lấy cái giỏ mây và thả vật vừa lấy được vào.

- Gì vậy?

Linux hỏi và nhìn vào trong. Đó là một cái rể cây đen đúa. Cô tự hỏi không biết Lack lấy nó làm gì.

- Là thảo dược đó! Chúng có thể giúp cầm máu vết thương.

Lack giải thích. Linux nhìn anh với vẻ khó tin vào điều đó. Cô cầm lấy cái rễ cây, nheo mắt, vẫn chưa thể tin được.

- Thật ư?

Cô muốn khẳng định lại thêm một lần nữa. Lack gật đầu.

- Làm sao mà anh có thể nhận biết nó giữa bao nhiêu cái rễ cây khác chứ?

Sự tò mò của Linux bắt đầu trỗi dậy.

- Cô nhìn này!

Lack đưa tay chỉ một cái rễ khác. Đưa dao nhẹ cắt một phần ở phía trên.

- Loại này nhìn rất nhẵn, khi cứa dao nhẹ vào thì lập tức chảy ra một loại nhựa đen.

Vừa nói anh vừa đưa tay quệt lấy một ít nhựa đưa đến trước mặt Linux.

- Để chắc chắn hơn cô có thể ngửi nó.

Linux khịt mũi, mặt cô bất chợt nhăn lại.

- Kinh quá!

Lack bật cười với vẻ mặt của Linux.

- Này! Anh đùa tôi đấy hả?

- Tôi chỉ là đang giúp cô biết cách nhận biết nó mà thôi.

Lack vẫn cười, nghiêng ngả, anh quả thật đang cố ý trêu đùa cô. Nhìn anh chốc lát rồi cô cũng bật cười, làn khói trắng từ hơi thở phủ qua đôi mắt. Cô cảm thấy dễ chịu hơn khi có thể cùng trò chuyện với Lack như thế.

- Cô nhìn cái này thử xem!

Lack đưa tay chỉ một vài cái cây mọc ngang tầm cổ chân. Những cái cây không còn chiếc lá nào, nhỏ tầm cỡ bằng ngón tay, mang sắc xanh sẫm.

- Loại này có thể giúp cô dịu bớt cơn đau khi bị thương.

Mắt Linux sáng lên, nhìn chăm chăm vào những cái cây mà anh vừa chỉ.

- Thế à? Tôi từng thấy chúng nhiều lần mà không biết đấy.

- Phải! Quanh ta vốn luôn tồn tại những thứ mà ta không thể biết hết được, cần có thời gian tìm tòi và nhìn nhận mới có thể hiểu. Mọi thứ luôn tồn tại với mục đích riêng của nó, chỉ là do chính ta chưa khám phá ra thôi.

Câu nói của Lack khiến cái nhìn của Linux chìm trong sự suy ngẫm. Tồn tại với mục đích riêng của nó? Có phải cô cũng thế? Cũng như lời Shel đã nói "cái mà không phải ai cũng có".

- Sao thế? Có gì không ổn sao?

Lack hỏi khi thấy Linux bất chợt im lặng.

- À không! Chỉ là tôi hơi tiếc vì lâu nay đã không biết tận dụng nó thôi.

Linux quay đi, cô nhìn thấy một vài cụm hoa trắng nhỏ li ti mọc sát một tảng đá. Những bông hoa mọc ra từ tuyết, trắng muốt mang vẻ đẹp thanh khiết làm cô không thể rời mắt.

- Thật tuyệt khi chúng có thể tồn tại giữa khí trời rét buốt như thế này.

Lack nhìn và nói:

- Loại đó mang phơi khô, khi hòa với nước uống cô sẽ thấy tinh thần phấn trấn hơn.

- Nó cũng là thảo dược à?

- Ừm! Theo cách nói của các nhà thầy thuốc thì nó nằm trong loại thuốc an thần. Nếu thích cô có thể lấy một ít.

Linux nhìn những bông hoa.

- Lấy một ít? Mình cần dùng nó sao? - Cô chưa suy nghĩ xong thì Lack đã tiếp tục nói.

- Để trị bệnh thần kinh cho Rill!

Cả hai nhìn nhau rồi phá lên cười. Câu nói đùa của Lack cứ như giúp cô truốt hết được mọi tâm tư vậy. Anh nói thế có lẽ anh biết cô vẫn còn bực tức Rill về buổi luyện tập.

Gió mang hơi thở của nữ hoàng băng tuyết kéo đến, khô ráp và vô cùng rét buốt. Nhưng lòng Linux lại không hề như thế. Vẫn còn tồn tại một hơi ấm nào đó, mặc dù không lớn nhưng nó đủ để nhen nhóm trong cô một nghị lực, một niềm tin để cô có thể tồn tại và hòa nhập với cuộc sống này. Linux biết rằng cô cần phải làm quen với mọi thứ, cần kiên định hơn với những suy nghĩ của bản thân.

...

Tiếng gõ cửa vang lên, Lack đảo mắt nhìn.

- Vào đi.

Sau lời nói thì Rill bước vào.

- Có chuyện gì sao?

Lack hỏi, Rill bước lại cạnh những ngăn tủ đựng thuốc của Lack. Chẳng cần sự hướng dẫn của chủ nhân căn phòng anh cũng có thể tìm được thứ mình muốn.

- Tôi cần một ít thứ này.

Rill trả lời, Lack nhìn lọ thuốc trên tay Rill rồi ngã lưng ra thành ghế, anh nhẹ cười.

- Sao thế? Cảm thấy có lỗi rồi sao?

Rill quay đi, chẳng trả lời đúng vào câu hỏi của Lack.

- Ngày mai có buổi họp quan trọng đấy.

- Đúng là não cũng hơi có vấn đề - Lack thầm nghĩ và tiếp tục tập trung vào công việc của mình.

...

Lack và Rill vòng qua khuôn viên cũng là lúc Linux vừa đi đến. Lack thấy cô bỗng dưng quay qua hỏi Rill.

- Hôm trước cậu đến chỗ tôi lấy lọ thuốc xoa bóp, dùng hiệu quả tốt chứ.

Rill nhìn Lack, đôi mắt anh ta hấp háy nét cười, ẩn hiện một chút châm chọc. Nhưng điều đó dường như chẳng làm thay đổi gì vẻ mặt của Rill.

- Tốt!

Rill trả lời ngắn gọn. Câu trả lời của Rill chẳng có gì hài hước vậy mà Lack bỗng dưng phá lên cười khi nghe câu trả lời ấy.

Linux đứng lại nhìn theo họ. Đêm hôm trước khi trở về phòng cô thấy trên bàn có lọ thuốc và một tờ giấy ghi lại cách sử dụng. Liệu lọ thuốc ấy có phải là do Rill mang đến? Và việc đó có được xem như là một lời xin lỗi không?

...

Đêm nhẹ trôi, trời khuya dần, mặc dù thế Linux vẫn phải theo Rill đến một nơi. Rill đi trước, chẳng nói một lời. Linux theo sau, cô cũng không biết phải nên nói gì với anh. Đi cạnh Rill có lẽ im lặng là cách tốt nhất. Rill dừng lại trước một căn phòng.

- Cô vào đi.

Linux nhìn Rill trong khi anh đã quay mặt nhìn đi nơi khác. Cô thực sự muốn có thể trở nên thân thiện với những người xung quanh hơn, nhưng... con người trước mắt cô sao lại khó gần đến mức đó. Nhẹ thở dài rồi cô bước vào căn phòng. Linux quay lại nhìn, bóng tối ngự trị trong đôi mắt, chỉ còn thấy bóng lưng nơi Rill. Con người đó, quay mặt với mọi thứ chỉ còn đối mặt với sự đơn độc...

Như là loài nhím

Tiến lại gần sẽ xù gai ngay tức khắc

Thu mình với thế giới xung quanh

Kẻ muốn chạm vào nhưng không thể

Chỉ làm trỗi dậy sự tò mò, lòng ham muốn

Nỗi khát khao phá bỏ ranh giới

Muốn thấu hiểu và san sẻ nỗi cô độc.


Khẽ chớp mi mắt, cánh cửa khép lại phía sau lưng làm những suy nghĩ mơ hồ nơi Linux tan biến. Cảm xúc nơi cô, không rõ ràng, khó phân định, thoáng qua và dễ dàng bị cuốn theo những gì diễn ra xung quanh.

Eris ngồi trong phòng với xấp tài liệu trên bàn.

- Chị gọi tôi đến có việc gì sao?

Linux hỏi.

- Cô ngồi đi.

Eris nói, cô vẫn đang loay hoay với mọi thứ trên bàn. Linux ngồi xuống đồi diện với Eris, im lặng, không biết có việc gì mà Eris lại gọi cô đến đây vào lúc đêm khuya thế này.

- Cô biết cái này chứ?

Eris đặt xuống trước mặt Linux một quyển sách. Mà đó không phải là một quyển sách, khi Linux cầm lên mở ra thì đó là một tấm bản đồ được gấp lại. Eris quan sát mọi hành động và nét mặt của Linux. Cô đang muốn tìm hiểu sâu thêm về những gì còn sót lại trong đầu của cô gái trước mặt mình. Linux chăm chú quan sát tấm bản đồ, vẻ mặt không có gì thay đổi.

- Đây là...

Cô nhìn lên, thấy chân mày của Eris khẽ nheo lại như đang chờ đợi một câu trả lời. Nhìn lại tâm bản đồ thêm lần nữa, câu trả lời nửa khẳng định nửa nghi hoặc.

- Đây là... bản đồ tổng quan của toàn Ati-Laua?

...

Rill vẫn đứng bên ngoài, chờ đợi. Cả anh và Eris đang muốn thử xem có phải mặc dù Linux đã mất trí nhớ, nhưng cô ta vẫn có thể phản xạ vô điều kiện nếu gặp phải những kiến thức mà cô ta biết hoặc từng trải qua. Và họ muốn thử xem... cái biết của Linux xa đến mức nào. Hay nói cách khác, họ có tận dụng được điều đó hay không?

Linux mở cửa bước ra, Rill quay đầu nhìn vào trong phòng. Eris nhìn anh, khẽ gật đầu thay cho mọi câu trả lời.

...