Chương 45: Toà Tháp Nguyện Cầu

"Có những cuộc chia tay chỉ đơn thuần là một đi không trở lại

có những cuộc hội ngộ đôi khi là điều bất ngờ"




Niels trầm ngâm quan sát Linux, cô đang tập trung nghiên cứu tấm bản đồ trên bàn.

- Công chúa... Người dự định như thế nào?

Niels lên tiếng, lúc này cô mới ngước mắt nhìn anh.

- Nhìn này.

Linux nói và đưa tay chỉ lên tấm bản đồ.

- Phía quân Hades hiện đã thâu tóm được khá nhiều vùng. Bắt nguồn từ Malia, tiếp đến là Noma, Charry, Koala, Senia. Ngươi có thấy điều gì thú vị không?

Nhìn theo hướng tay chỉ của Linux, Niels bất giác phát hiện ra một điều.

- Họ đang cố tạo thành một vòng vây?

- Đúng vậy, Fances chẳng phải đang nằm trung tâm sao? Nếu như vậy, điểm nhắm tới kế tiếp của họ sẽ là Nyala.

Nyala, nhắc đến cái tên này ánh mắt Niels có chút thay đổi, bởi đó chính là quê hương của anh.

- Với chúng ta Flow đã là một sức ép lớn, giờ phía quân Hades ngày càng lớn mạnh, như vậy rất bất lợi.

Niels nêu lên ý kiến, Linux ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nhìn anh.

- Ngươi nghĩ sao nếu chúng ta liên minh với cánh quân Hades?

Câu nói của Linux khiến Niels có chút bất ngờ, liên minh cùng quân Hades? Điều này nói ra nghe có vẻ hoang đường, Eris là người đang dẫn đầu những kẻ phản động, những người dưới trướng cô ta từng bại trận dưới tay vua Aftiji. Làm sao một thế lực như vậy có thể trở thành đồng minh của triều đình cơ chứ.

- Công chúa, việc Người nói không phải quá hoang đường sao? Nếu như chúng ta muốn nhưng chưa chắc Eris đồng ý.

- Nếu mục tiêu kế tiếp của họ là Nyala, hãy để ta đến đấy. Ta sẽ có cách thuyết phục họ.

Niels trầm mặc trong chốc lát. Quyết định này liệu có đúng? Dù gì họ cũng là những kẻ từng bại trận dưới tay vua Aftiji, họ nung nấu trong lòng mối thù hận với nhà vua, với đế chế này. Việc liên minh với họ là một chuyện vô cùng khó khăn và nguy hiểm.

...

Chiều vàng nhuộm màu hoen ố, khoác lên mình chiếc áo rũ rượi của một ngày tàng. Đêm rồi lại buông, muôn vật rồi lại chìm đắm trong mộng mị. Và cứ như thế một ngày dài kết thúc, cảm thấy nuối tiếc vì những gì đã trôi qua mà không một lần trở lại. Tiếng gió rít qua những tán lá nghe như tiếng nhạc, vang vọng nơi xa xôi, âm thầm men hơi gió đến tai người. Chất chứa hơi mát lạnh nhẹ xoa dịu đi những mệt nhòa trong trí óc Rill.

Angela khép cánh cửa, quay lưng bước ra ngoài. Cô bất chợt đứng lại khi trông thấy Rill. Anh đứng tựa vào hành lang, đôi mắt đang trôi dạt về phía bầu trời rộng lớn. Dáng vẻ Rill vẫn thế, luôn như thế - luôn cô độc đến quạnh quẽ. Cô nhìn anh, cái cảm xúc quen thuộc vẫn dâng trào trong lòng. Tình yêu cô dành cho anh vốn dĩ đã chôn sâu trong đáy lòng, nhưng rồi những lúc như thế này đây nó lại không chịu ngồi yên. Angela biết, nếu không phải là Linux thì không gì có thể giúp anh bớt nỗi sầu muộn. Tình yêu trong Rill quá lớn, không còn thứ gì có thể chen chân vào được. Nhưng càng như thế, cô lại càng muốn bước vào để có thể xoa dịu đi nỗi đau trong anh. Bản thân cô ao ước có thể làm được điều ấy, nhưng cô biết - nếu cô làm thế thì chỉ khiến anh lâm vào tình trạng khó xử hơn. Cô sẽ im lặng, sẽ luôn chỉ nhìn Rill từ xa thế này và thầm mong anh được hạnh phúc.

- Không ngủ được sao?

Rill bất chợt quay lại khiến Angela giật mình thoát ra những điều đang suy nghĩ. Cô lắc đầu nhẹ cười.

- Chỉ là chưa ngủ thôi.

Angela trả lời, bước lại cạnh Rill. Cô ngước mắt nhìn lên bầu trời, mọi thứ trong lòng bỗng trở nên rạo rực. Đôi mắt cô căng ra, một cảm xúc choáng ngợp... hóa ra là cảm giác này, cảm giác của Rill. Phải chăng cảm thấy bản thân quá bé nhỏ? Con người... liệu có mấy ai đủ niềm tin đứng vững trước vũ trụ bao la? Bầu trời ấy là tất cả niềm khao khát và ước vọng, nó lôi kéo những trái tim tuyệt vọng, muốn được vươn lên, muốn được bay tới... họ muốn được tự do.

Angela nhìn Rill, khuôn mặt anh kéo cô về thực tại.

- Anh đang lo lắng về vấn đề của Nyala sao?

Angela hỏi, và đó cũng chính là vấn đề mà Rill đang bận tâm. Không nói gì, anh chỉ nhẹ gật đầu. Nyala! Cái tên đó thật khiến Rill không thể ngủ yên được. Chuyến đi lần này liệu có phải tự đâm đầu vào chỗ chết? Bản thân anh không thể lường trước hậu quả. Chỉ là anh cảm thấy sợ, sợ rằng biết thêm về một sự thật nào đó. "Những sự thật luôn đáng sợ" đó là tất cả Rill tin với những gì đã trãi qua.

- Mọi chuyện sẽ ổn thôi! Hãy tin tưởng vào lượng thông tin lần này.

Angela tiếp tục nói. Không có gì để chắc chắn cho những lời cô nói cả, nhưng cô mong muốn niềm tin này của cô sẽ giúp Rill được phần nào. Rill nhìn cô, nhẹ cười.

- Cũng phải, nếu mọi thứ thuận lợi thì xem như chúng ta đã gần đi tới đích rồi.

Angela im lặng. Gương mặt của Rill, ánh mắt ấy, nụ cười ấy... mọi thứ mới ấm áp làm sao, Rill lúc này đây đang dần mở lòng đối với cô, bên cạnh anh cô cảm thấy mọi thứ như dần ấm lên. Angela thấy thời gian như đang trôi ngược, trước mặt cô lại là cậu bé Rill với gương mặt và nụ cười ấm áp của khi nào, thời gian có phải đã trôi đi quá nhanh? Trước đây cô chỉ biết than trách về sự thay đổi của Rill, chưa một lần nào cô nhìn nhận rõ những vấn đề đang xảy ra, chưa một lần nào cô chấp nhận rằng hoàn cảnh đã khiến Rill thay đổi... nhiều đến như thế. Nhưng rồi đến hôm nay cô mới nhận ra một điều rằng: Rill thì vẫn cứ mãi là Rill mà thôi.

Cô quay đi, hướng mắt cùng tầm nhìn với Rill, trên bầu trời rộng lớn ấy, chỉ cần một ngôi sao rơi cũng khiến nó thay đổi. Và có lẽ con người cũng như thế, sẽ thay đổi khi điều ấy thực sự là cần thiết. Vậy nên cô phải biết trân trọng những phút giây này, khi mà anh vẫn còn là anh của hiện tại.

...

Rill đừng ngựa tại một ngôi làng nhỏ. Mệt nhòa bởi đường dài, hơn nữa anh cần cho ngựa được nghĩ ngơi để hồi sức. Anh thuê một căn phòng nhỏ, Rill rời phòng lúc quá nửa đêm, anh ra sân lấy chút rơm chăm sóc cho ngựa của mình. Nó cần được ăn uống đầy đủ sau những chuyến đi xa, nếu không sớm mai nó sẽ không thể tiếp tục đi tiếp được. Rill biết, chính anh cũng cần phải nghĩ ngơi nhưng tâm trí anh không cách nào có thể thư giản được. Bản thân anh cứ mãi lo sợ rằng một điều gì đó sẽ ập đến... trong lúc anh chìm đắm trong giấc ngủ liệu anh có lại mất đi những thứ quan trọng của cuộc đời?

Khi sương đêm còn đọng trên những mặt lá xanh mướt thì Rill đã chuẩn bị mọi thứ sẵng sàn cho chuyến đi tiếp theo. Anh dẫn ngựa đi bộ ra khỏi làng để tránh gây ảnh hưởng đến người khác. Chuyến đi của anh kéo dài cho đến gần hết ngày, Rill dừng lại bên cạnh một con sông, anh cần một ít nước cho cả anh và ngựa của anh. Rill nghe thấy tiếng ngựa đang chạy tháo từ xa, trên dưới cũng phải 10 con. Có lẽ đoàn thương buôn nào đó đang vội, suy nghĩ vậy nhưng Rill cũng lánh mặt vào một góc khuất. Lại là một cuộc truy đuổi, Rill nhìn và tròng mắt anh như căng lên khi nhận ra kẻ đang bị truy đuổi là ai.

Mỗi lúc những kẻ truy đuổi một gần phía sau lưng. Linbel biết dù cô có cố sức thế nào thì cũng khó có thể thoát khỏi. Một mũi tên xuyên ngang bắp chân con ngựa của cô khiến cả hai ngã nhào.

- Bắt sống cô ta!

Kẻ cầm đầu hạ cán cung xuống. Linbel gượng dậy và không thể tin vào mắt mình, cô thấy Rill đang phóng ngựa lao đến, anh đưa tay.

- Đưa tay đây!

Rill hét to. Linbel cũng chỉ kịp đưa tay đến, Rill bắt chặt lấy tay cô, kéo mạnh lên ngựa và cả hai lao đi. Những kẻ truy đuổi cũng không buông tha, vẫn duổi theo ngay phía sau, Rill băng vào rừng, đó là cách duy nhất có thể cắt đuôi được chúng... tiếng truy đuổi xa dần và mất hút, cả hai vẫn tiếp tục đi cho đến khi cảm thấy thực sự an toàn thì Rill mới dừng lại. Anh đưa tay đỡ Linbel xuống.

- Anh... sao lại ở đây?

Linbel hỏi.

- Tay cô bị thương rồi.

Rill nói. Lúc này Linbel mới để ý, có lẽ là do lúc ngã ngựa. Nhưng việc đó lúc này đối với cô chẳng quan trong bằng việc Rill đang ở trước mặt cô. Thật chẳng ngờ có thể gặp anh tại một vùng hẻo lánh thế này. Đã thế còn được anh giúp đỡ trong cảnh hoạn nạn. Anh đỡ cô nhẹ nhàng ngồi xuống. Linbel khẽ nhăn mặt vì đau.

- Không sao chứ?

Rill hỏi, nhìn thẳng vào mắt cô và chính cô đang bị cuốn vào đôi mắt ấy. Cô chẳng thể rời mắt khỏi anh một giây nào, cũng chẳng thể thốt nên lời, chỉ khẽ lắc đầu.

- Ngồi đây đợi tôi một chút.

Rill nói như ra lệnh, rồi anh nhanh chóng đi hái một chút thảo dược, nghiền nát rồi đắp lên vết thương, Rill xé một mảnh vải và băng lại cho cô. Rill chẳng nhắc gì đến chuyện trước đây, cũng chẳng hỏi gì về hiện tại... anh chỉ chăm chăm vào vết thương của cô. Linbel biết nếu giờ anh có hỏi về điều gì thì cô cũng khó có thể trả lời. Có lẽ Rill cũng biết điều đó, nên anh đã không đề cập đến bết kì điều gì khiến cô phải khó xử.

- Cứ ở đây nghĩ ngơi đi. Trời cũng đã tối, di chuyển sẽ rất bất tiện, sáng mai chúng ta sẽ đi tiếp.

Rill nói, anh đứng lên, đi tìm một ít củi khô để có thể sưởi ấm cho đêm tối. Đến giờ phút này Linbel vẫn chưa thể nào tin được rằng Rill đang ở ngay trước mắt cô. Anh vẫn như ngày nào, bề ngoài lúc nào cũng tỏ ra là một người vô tâm, lạnh lùng. Nhưng bên trong lại là một con người vô cùng ấm áp. Anh cứ quan tâm cô thế này thì cô làm sao có thể rời xa anh thêm một lần nữa chứ? Cô dường như đã từ bỏ mọi hi vọng, vậy mà khi gặp lại anh như thế này lại khiến mọi khát khao trong cô bùng cháy. Cô cũng chỉ là một cô gái, mà một cô gái thì cũng luôn mong ước bản thân được hạnh phúc mà thôi. Linbel bất chợt mỉm cười, bởi cô biết... ngay lúc này đây có lẽ là niềm hạnh phúc cuối cùng mà cô có được từ Rill...

Linbel nhìn Rill, anh đang ngồi tựa vào một gốc cây lớn, mắt nhắm nghiền đã ngủ. Có lẽ anh đã quá mệt mỏi cho ngày hôm nay. Cô không biết vì sao anh lại có thể xuất hiện ở một nơi xa xôi như thế này, cô cũng không màn hỏi đến, vì tất cả những điều đó chẳng còn có chút ý nghĩa nào đối với cô. Trong cuộc đời cô... có lẽ điều sai lầm nhất mà cô mắc phải là rung động trước Rill, nhưng đó là điều mà bản thân cô chưa một lần nào ân hận hay hối tiếc.

Linbel đứng lên, cô cứ thế nhìn Rill, lâu hết mức có thể rồi cô quay đầu bỏ đi. Tình yêu luôn khó hiểu như thế... tạo cho con người ta những những xúc cảm chẳng thể nói thành lời, mâu thuẫn, khi bước qua để lại những hồi ức chẳng thể nào quên.

Rill mở đôi mắt, vẫn cứ lặng im như thế nhìn theo cho đến khi Linbel biến mất trong bóng đêm. Cứ để cô ra đi như thế có lẽ là cách tốt nhất cho cả anh và cô. Trái tim anh không lựa chọn cô, vì vậy anh không có lí do gì để giữ cô lại.

Có những cuộc chia tay chỉ đơn thuần là một đi không trở lại. Có những cuộc hội ngộ đôi khi là điều bất ngờ.

...

(Tại lâu đài)

Đó là đêm thứ hai ngày Naron rời đi. Linux bước chân lên những bậc thang tòa tháp của nhà nguyện. Qua khung cửa lớn, trăng tròn lờ mờ xuất hiện sau đám mây mù, gió thổi tung chiếc váy lụa hé đôi bàn chân đang từng bước chậm rãi tiến về phía khung cửa. Từ vị trí này, có thể nhìn thấy toàn bộ khu cung điện của cô. Trong lòng bỗng có chút bi thương khi nhìn cảnh vật trước mắt, có lẽ cô vẫn không thể hình dung được cảm giác của ai đó vẫn thường đứng tại nơi đây. Cô lặng im ngắm nhìn đêm dần tàn, gió làm mắt cô buốt rát, làm bóng trăng trên mặt hồ nước vỡ tan, mảnh trăng vỡ khơi gợi nỗi niềm khó hình dung. Có điều gì đó quá xa, quá mờ mịt khiến cô không thể chạm tới. Khi tiếng chuông điểm giữa canh đêm cái tên Naron bỗng nhiên hiện lên trong đầu. Không hiểu cảm xúc trong cô là gì, nhưng nước mắt bất chợt nhẹ tuôn trên mi mắt. Cô đưa tay chặn dòng nước mắt, bất ngờ trước cảm xúc lạ lẫm của chính bản thân. Cô không hiểu vì sao? Vì sao nước mắt lại bất chợt rơi khi nghĩ đến cái tên ấy?

- Công chúa, Người cảm thấy bất an điều gì sao?

Giọng nói của Niels vang lên, Linux vội lau đi nước mắt.

- Người đang cầu nguyện đó à?

Niels tiếp tục hỏi và đứng bên cạnh cô. Cô nhìn anh, chốc lát rồi lại quay đi.

- Ta... đã quên điều gì sao?

- Quên? Không phải Người đã quên rất nhiều thứ sao?

Neils thắc mắc, Linux đưa tay như đón lấy gió về phía mình. Ánh mắt vẫn luôn là nỗi buồn vô tận, cô xoa lòng bàn tay vào nhau như cảm nhận được cái lạnh thấu của sương đêm. Đôi môi cô bất chợt mỉm cười, nụ cười còn buồn hơn cả đôi mắt.

- Nếu một ngày Ta nhớ ra tất cả... liệu có tốt không nhỉ? Liệu Ta có hối hận với những quyết định của bản thân?

Không biết từ khi nào... trong mắt Linux đã chẳng còn mang một tia cười nào? Ánh mắt của cô làm Niels cảm thấy xót xa. Liệu việc anh đưa Linux trở về có phải là sai? Nếu không phải do anh đưa cô trở về, hoặc nếu như Linux vẫn ở bên cạnh Eris và những người bạn của cô ấy... thì trong mắt Linux lúc này liệu có là một cảm xúc khác? Niels nhớ đến những ngày tháng ấy, khi trông thấy Linux anh đã không nghĩ nhiều đến như vậy, đã không quan tâm đến ánh mắt luôn hấp háy tia hi vọng và niềm hạnh phúc trong cô. Anh không quan tâm đến tương lai sẽ ra sao, không quan tâm đến cảm xúc hay tình cảm của Linux như thế nào. Lúc đó anh chỉ biết rằng anh đang rất cần sự trở về của cô. Anh quá cứng nhắc và kiên định, để rồi chính sự kiên định ấy lại bóp nghẹt trái tim của anh như ngày hôm nay. Nếu như biết trước được mọi thứ sẽ như hiện tại, liệu ngày đó anh có quyết tâm đưa cô trở về hay không? Con người là thế, khi hiện tại khổ đau thì luôn nhìn về quá khứ, đặt ra muôn vàn câu hỏi không câu trả lời. Nếu thay đổi được những quyết định ở quá khứ thì chẳng việc gì họ cứ luôn nhìn lại, luôn muốn sửa chữa những lỗi lầm... muốn những người bên cạnh sẽ được hạnh phúc.

Neils khoác chiếc áo choàng của mình cho Linux. Cô ngước mắt nhìn anh, anh cũng nhìn cô, trên môi anh là một nụ cười thật ấm áp. Cho dù quyết định của anh có là sai lầm, cho dù tương lai có ra sao đi nữa thì cô và anh vẫn đang đứng đây, vẫn đang tồn tại song song bên cạnh nhau, vậy nên anh muốn tin vào bản thân mình, và muốn truyền một chút sự ấm áp cho Linux trong đêm tối lạnh ngắt này.

- Hãy cứ làm những gì bản thân cho là đúng nhất vào hiện tại này. Tất cả rồi sẽ qua đi, không phải sao?

Linux thấy mình trong đôi mắt ấy, đôi mắt thật ấm áp và như tiếp thêm một phần niềm tin cho cô. Thứ mà bản thân cô cần nhất vào lúc này. Linux là cô gái kiên cường bất khuất, đôi khi lại yếu ớt muốn được trở che. Trước mặt kẻ thù cô vô cùng kêu hãnh, nhưng khi bên cạnh Niels lúc này, sự tin tưởng khiến cô trở nên yếu mềm, cô cần một ai đó để giải tỏa, cần một người bạn đúng nghĩa để có thể tựa vào.

Cả hai im lặng nhìn từng đám mây trôi qua, lấp lửng khiến bầu trời lúc sáng lúc tối. Con người mới bé nhỏ làm sao, tồn tại hay biến mất cũng chỉ là vấn đề thời gian. Thời gian nhiều hay ít họ cũng không thể nắm giữ, họ chỉ biết đâm đầu đi tìm kiếm tia hi vọng mà mắt thường không thể thấy được. Phải cẩn thận trong từng bước đi, bởi một bước đi sai lệch có thể cướp đi sự sống của họ bất cứ lúc nào.

...