Chương 41: Kẻ Thế Thân

"Vận mệnh là do đất trời sắp đặt... nhưng lựa chọn cuối cùng thì vẫn ở chính con người"



Rill và linbel trở về Malia, nhìn Rill có vẻ gì đó khác lạ.

- Có chuyện gì xảy ra à?

Angela hỏi. Rill ngước mắt nhìn... vẫn giữ im lặng.

- Chúng tôi phát hiện hình như có ai đó theo dõi chúng tôi trong khu rừng, nhưng lại bị mất dấu ngay sau đó.

Linbel trả lời.

- Chân cô đã đỡ rồi chứ?

Rill quay sang hỏi. Linbel khẽ gật đầu.

- Không sao, nó đã đỡ nhiều rồi.

Angela nhìn Rill và Linbel... vẫn thế. Rill khá là quan tâm đến Linbel. Dẫu vậy Angela vẫn thấy khó tin vào điều đó, khó tin rằng Rill là một con người dễ thay đổi. Dễ dàng có thể quên được Linux khi cả hai đã từng có những tình cảm đặc biệt. Trước giờ Rill là một con người hoàn toàn khác vậy, việc anh chờ đợi sự trở về của Linux khi xưa cho thấy điều đó.

Sau giờ nghỉ trưa Angela tình cờ gặp Rill ở phía sau khuôn viên. Nhìn Rill có vẻ đang suy nghĩ buồn phiền chuyện gì đó.

- Đang nghĩ gì thế?

Angela chợt hỏi, ngồi xuống cạnh Rill. Rill quay sang nhìn rồi lại quay đi.

- Không có gì.

- Anh nghĩ đến Linux ư? Hay về Linbel?

Angela hỏi thẳng làm Rill hơi bất ngờ. Anh im lặng trong chốc lát.

- Cả hai...

Angela mỉm cười.

- Như vậy không phải quá tham lam sao?

Rill ngạc nhiên với câu nói của Angela. Anh và cô đang đề cập đến hai vấn đề khác nhau.

- Cô có nghĩ giữa Linbel và Linux có mối quan hệ nào không?

Angela cũng ngạc nhiên với câu hỏi của anh.

- Họ... thì có mối quan hệ gì đến nhau?

- Tôi không biết... cô là người duy nhất biết đến Linux, và là bạn của Linbel... cô nghĩ họ có thể là... một không?

Rill tiếp tục hỏi. Bây giờ Angela mới hiểu ra vấn đề của anh. Rill đang nói đến Linux trước đây chứ không phải là của hiện tại. Hóa ra là thế, sự thay đổi của Rill. Thật là ngu ngốc, anh vẫn ôm cái hi vọng đó, vẫn chờ đợi cô bé ấy mặc dù trước đây Angela đã khẳng định với Rill về cái chết của Linux. Một chút buồn nhưng cũng xen lẫn cả niềm vui. Angela vui vì Rill vẫn luôn thế, vẫn không hề thay đổi. Chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi...

- Vì...vì sao anh lại nghĩ thế?

- Tôi không chắc... nhưng dường như Linbel... cô ấy biết điều gì đó về quá khứ của tôi.

Angela im lặng trong chốc lát. Nói về Linux, những lời cô từng nói với Rill quả đúng là sự thật. Linux thật sự đã được đưa lên đài tế lễ, chỉ là sau quân đội triều đình ập tới, cô vẫn không đoán chắc được rằng cô bé còn sống hay không.

- Việc này em cũng rõ. Em quen Linbel khi còn trong đội huấn luyện. Đó là một quãng thời gian dài khi rời khỏi Malia nên em không thể đoán biết được điều gì.

- Không sao... cám ơn cô vì đã nói chuyện cùng tôi.

Rill nói, Angela nhẹ cười.

- Không có gì. Em sẽ ghé chỗ Linbel thăm cô ấy, anh có muốn đi cùng không?

Cả hai cùng nhau đến phòng Linbel, khi đến cửa phòng cô chỉ khép hờ. Khi trở về phòng vì quá mệt mỏi Linbel muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, tuy nhiên mọi cảm xúc nơi cô mơ hồ mông lung khó tả. Linbel đưa tay lấy chiếc hộp gỗ đầu giường, trong đó là một sợi dây chuyền với mặt đá màu xanh dương, cô đã giữ nó từ rất lâu rồi. Mọi thứ liên quan đến nó chẳng có gì là tốt đẹp, vậy mà cô vẫn giữ nó, đã 12 năm trôi qua.

Rill đưa tay cầm lấy sợi dây chuyền lên nhìn.

- Vật này...

Phải, cả anh và Angela đều nhận ra nó, đó là sợi dây chuyền được trao cho những bé gái trong ngày lễ rửa tội. Linbel giữ nó, những gì cô ấy nói là sự thật, cô ấy thực sự là Linux trước đây?

- Hai người đến có chuyện gì sao?

Linbel hỏi, Angela hướng mắt nhìn Rill, anh chăm chú quan sát sợi dây chuyền trong chốc lát rồi lại đặt nó vào chiếc hộp, ánh mắt có điều gì đó thay đổi, anh nhìn Linbel.

- Tôi đến thăm cô, vết thương sao rồi.

Bất giác Linbel quay đi, không dám nhìn vào mắt anh.

- Không sao, tôi ổn.

Angela cảm nhận được bầu không khí gượng gạo giữa hai người, cô vội ngồi xuống cạnh Linbel, đưa tay nắm lấy tay Linbel.

- Không sao là tốt, dạo này tôi thấy vận đen đang đeo đuổi cậu đấy, chỉ toàn bị thương thôi.

- Nếu vậy tôi ra ngoài trước, không phiền đến hai người nữa.

Rill nói và quay đi. Trong phòng phút chốc trở nên im lặng.

- Cậu thực sự là Linux trước kia sao?

Angela hỏi, Linbel vẫn giữ im lặng. Cô không hiểu vì sao bản thân lại tự đẩy mình vào tình huống trớ trêu như vậy. Tấm lòng cô dành cho Rill là thật, nhưng mọi thứ đang diễn ra cũng chỉ như quá khứ lặp lại, cô vẫn chỉ mãi là một kẻ thế thân mà thôi.

...

Khi ấy Linbel chỉ là một cô bé lên 8 tuổi, cũng như bao đứa trẻ khác tại đền Malin. Cô bé cũng chỉ tồn tại với một mục đích là trở thành thánh nữ. Lần đầu tiên gặp Rill là ở lễ rửa tội, lần đầu tiên con bé trông thấy một cậu con trai cũng trạc tuổi, con bé tò mò, đôi mắt không rời khỏi cậu nhóc ấy. Tuy nhiên, cậu nhóc ấy dường như không màn đến thế sự xung quanh, ánh mắt vô hồn dường như không chứa đọng bất cứ điều gì.

Khi lễ rửa tội kết thúc cô bé lại bắt gặp Rill và Linux trò chuyện nơi hành lang. Thời gian đầu chỉ là sự tò mò bởi một điều mới lạ, Linbel dõi theo họ. Rồi những tình cảm nơi họ làm trỗi dậy trong Linbel những ham muốn kì lạ. Khi thấy nụ cười nơi Rill và Linux, cô bé thầm ao ước có thể như họ, cô muốn được như Linux, cũng được quan tâm và chăm sóc bởi ai đó.

Những đứa trẻ được sinh ra tại đây đều giống nhau. Họ không có người thân, được sinh ra và nuôi dạy như những kẻ vô hồn, Linbel vốn dĩ là một cô bé không mang nhiều cảm xúc. Nhưng từ khi con bé trông thấy Rill và Linux con bé mới biết được rằng hoá ra trên thế gian này còn có những điều mà con bé chưa từng được trải nghiệm. Thi thoảng con bé đứng trước gương, nó đưa tay khẽ kéo hai khoé môi lên rồi ngắm nhìn. Hoá ra nó cũng biết cười, nụ cười này khi nào mới thực sự trở thành của chính nó, khi mà hiện tại mọi thứ nơi con bé chỉ là sao chép lại từ một người khác.

Khi Linux trốn khỏi đền Malin, các quan tư tế bàn luận với nhau và quyết định chọn Linbel là người thay thế cho Linux. Con bé bị giam giữ lại một căn phòng riêng biệt, để tránh trường hợp nó lại biến mất như Linux. Trước ngày nghi lễ phong thánh nữ bắt đầu Rill bất ngờ xuất hiện, cậu nhóc cảm thấy có lỗi vì cậu và Linux mà một người vô tội khác phải làm vật thế thân. Vì vậy khi được Angela giúp đỡ cậu cũng không đi ngay mà đã tìm cách đưa Linbel ra khỏi đền Malin.

Linbel khi ấy đã rất cảm kích tấm lòng của Rill, tuy nhiên mọi sự hi vọng của cô bé chưa kịp nhen nhóm đã bị Rill dập tắt khi cậu từ chối đưa con bé đi cùng. Từ khi gặp Rill cô bé đã luôn mong ước rằng mọi sự quan tâm, chăm sóc nơi cậu thuộc về nó. Khi Rill đến giúp, nó đã nghĩ rằng điều nó mong ước đã trở thành hiện thật. Sự thẳng thắng của Rill khiến bản thân nó nhận ra rằng nó mãi vẫn không thể thay thế Linux được. Đối với Rill, cậu nhóc chỉ muốn đưa Linbel thoát ra khỏi số phận trở thành vật hiến tế, vì cậu biết Linux cũng sẽ không muốn một ai đó sẽ trở thành vật thế thân cho mình, vậy nên khi Linbel ngỏ ý muốn đi cùng cậu nhóc đã từ chối.

Nhìn theo bóng lưng Rill, Linbel bất giác bật cười. Trên thế gian này, liệu còn có ai cần đến nó, nếu bước ra khỏi nơi này nó chẳng là ai cả, không người thân và không một ai quen biết. Linbel trở về đền Malin vì nơi đó ít ra còn có người cần đến nó, cho dù nó chỉ là một vật thế thân, cho dù đó là cái chết thì ít ra nó vẫn là thứ mà những quan tư tế cần tới. Nhưng Linbel không ngờ Linux cũng đã quay trở về, cô bé trở lại tìm Rill và may mắn đã không đến với con bé lần thứ hai.

Khi Linbel về tới đền Malin cũng là lúc con bé thấy Linux bị đưa đi. Sự có mặt của Linux khiến Linbel trở thành kẻ vô hình, không còn ai quan tâm đến sự có mặt của nó. Linux được đưa lên đài tế lễ, mặc dù chưa đến giờ cử hành nghi lễ nhưng các quan tư tế đã quyết định sẽ cử hành việc hiến tế ngay lập tức. Có lẽ họ có thể đoán biết được rằng nếu không thực hiện việc ấy ngay thì sẽ không còn cơ hội nào khác.

Chính vua Aftiji là người dẫn binh tiêu diệt thế lực tại Malia. Ngài đã kịp lúc cứu lấy Linux - đứa con gái bé bỏng trong những giây phút cuối cùng. Chỉ vì Ngài là một vị vua mới, chỉ vì sợ tiếng đời khi làm trái chỉ định của thần linh, mà Ngài suýt nữa mất đi đứa con gái của người mà Ngài yêu thương nhất. Hoàng hậu từ khi sinh hạ công chúa trở về, cơ thể trở nên yếu ớt, nỗi buồn u uất khi mất con. Trong tám năm dài đằng đẵng ấy, cung điện không một tiếng cười, cho đến khi hoàng hậu mất đi, nhà vua mới nhận ra rằng không gì có thể thay thế được tình yêu của Ngài dành cho hoàng hậu, và cả đứa trẻ chưa một lần gặp mặt kia. Sự lo lắng sợ hãi trong Ngài lúc này không còn tồn tại. Ngài là vua một nước, mọi luật lệ do Ngài đặt ra, Ngài mới là kẻ được thần linh lựa chọn, vì sao Ngài lại phải nhún nhường những kẻ giả danh thần linh đó cơ chứ. Ôm đứa trẻ trong tay, đôi mắt Ngài đong đầy tình thương, đứa trẻ đặc biệt giống mẹ, nhất là đôi mắt, người mà Ngài yêu thương có đôi mắt của bầu trời.

- Bảo vệ nhà vua và công chúa.

Prusal hô to. Linbel đứng trong một góc nhìn theo, con bé không ngờ Linux lại là một công chúa. Vì sao kẻ đó lại có tất cả còn nó thì không?

Linbel cứ thế mà lưu lạc, chẳng biết nơi nào thuộc về nó. Bao nhiêu khổ đau, điều mà một đứa trẻ không nên nếm trải, vậy mà con bé đều phải trải qua. Vào một buổi sáng bên bìa rừng tại một nơi xa xôi, bà lão phát hiện ra một bé gái thoi thóp. Bà cô độc, không có lấy một mụn con, vậy nên bà đã đưa đứa bé về, yêu thương và chăm sóc hết lòng.

Linbel bước qua cánh cửa tử thần như thế, dần trưởng thành và dần gặp lại những người mà cô từng biết. Đầu tiên là Angela, tiếp đó là Rill và Linux. Cô biết họ vì họ từng tồn tại trong kí ức của cô, tuy nhiên với họ thì cô dường như chưa từng tồn tại, không ai biết rằng cô cũng từng tồn tại, từng sống trong kí ức của họ. Khi gặp lại Rill, ban đầu cũng chỉ là sự tò mò. Cô muốn biết rằng sau ngần ấy năm anh sẽ trở nên như thế nào, vậy nên cô đã tìm cách tiếp cận và dò xét anh. Nhưng cô không ngờ rằng, khi cô đặt chân lên con thuyền ấy lại không cách nào có thể xuống được. Tình cảm nơi cô, từ sự giả dối đã biến thành hiện thật lúc nào mà chính cô cũng không hay.

Điều đáng cười nhất trong mắt Linbel chính là Linux, sau nhiều năm xa cách cô ta lại trở về bên Rill. Linbel cuối cùng cũng không hiểu ý đồ của cô ta là gì khi dùng một thân phận giả tiếp cận Rill, rồi lại trở về với vị trí của chính mình. Từ khi biết cô ta thực sự là Linux trước đây, trong lòng Linbel lại càng khao khát trở thành kẻ thế thân, cô muốn Rill nghĩ rằng cô mới chính là Linux trước đây, không một ai khác - chính cô mới là người bấy lâu nay anh chờ đợi và tìm kiếm.

Vận mệnh là do đất trời sắp đặt... nhưng lựa chọn cuối cùng thì vẫn ở chính con người.

...

Từ khi đến Fances, Uri được sắp xếp hầu cận riêng tại thư phòng cho Shel. Trong mắt Uri, Shel là một người đầy quyền lực, cách anh đối xử với cô có đôi phần dịu dàng, nhưng khi muốn đến gần thì anh lại trở nên vô cùng xa cách. Cũng không hiểu vì sao từ khi gặp con người đó cô lại mang lòng cảm mến sâu sắc đến như vậy. Uri cũng không biết rằng chính sự cảm mến đó sẽ đẩy cô đến bờ vực của sự tuyệt vọng.

Fances có đôi khi là những đêm dài của sự chờ đợi, đã hơn hai ngày Uri không thấy sự xuất hiện của Shel. Cô đi dọc theo hành lang, thử cảm nhận cái lạnh của sương đêm, thử ngắm nhìn bầu trời ấy. Cô luôn nhớ cái dáng vẻ đó của Shel, trong đôi mắt anh là một nỗi buồn sâu thẳm, nỗi buồn mà có lẽ chỉ mỗi Uri mới có thể nhìn thấy được.

Cùng khi ấy, Shel và Linux trở về, Uri đứng đó quan sát họ, khi Linux ngước mắt lên, bốn mắt chạm nhau, cảm xúc trong cô gái nhỏ như tan vỡ. Khi nhìn thấy đôi mắt ấy Uri bất giác thấu hiểu, cô hiểu lí do vì sao trước giờ Shel chưa từng để một cô gái nào tiếp cận ngoại trừ cô. Phải chăng Shel đang cố tìm kiếm bóng hình kẻ khác từ cô? Đó là lí do vì sao anh đôi lúc lại dịu dàng, đôi lúc lại quá xa cách.

Khi nhìn thấy Uri, Linux cũng có chút bất ngờ. Mặc dù trước mặt cô Shel là một kẻ bông đùa, nhưng Linux biết đó chỉ là lớp vỏ nguỵ tạo của hắn. Thực chất hắn lại là một kẻ hiểm độc và bên cạnh hắn chưa từng có sự xuất hiện của bất cứ nữ nhân nào.

- Hình như người của anh ra đón thì phải. Tôi cũng nên rời đi rồi nhỉ?

Linux nói và quay lưng bỏ đi. Shel im lặng, anh chỉ đưa mắt nhìn theo cho đến khi cô khuất dần. Và khi nhìn thấy ánh mắt đó của Shel, trong Uri cũng đã chẳng còn tia hi vọng nào. Cuối gầm mặt, nỗi lòng này liệu anh có thấu hiểu. Trông thấy thế, Shel vội lại gần.

- Uri, em sao thế?

Uri ngẩng mặt lên, đôi mắt lúc này đã đẫm lệ. Nhìn thấy nước mắt của người con gái trước mặt, lòng Shel bất giác thắt lại, cảm giác tội lỗi xâm chiếm lấy anh, đưa tay giữ lấy đôi vai run rẩy của Uri.

- Ta nên để em đi thôi. Em hãy trở về nơi thuộc về em.

Nghe Shel nói thế Uri càng không thể kiềm nén cảm xúc, chỉ một lần thôi, liệu cô có thể một lần được yêu thương. Shel kéo Uri vào lòng, bàn tay đôi chút vỗ về.

- Ở bên ta lúc này chỉ khiến em thêm tổn thương thôi.

Nhấc bổng Uri lên, anh ôm cô trở về phòng. Để cô nằm lên giường, anh cẩn trọng và nhẹ nhàng. Anh đưa tay vén nhẹ những lọn tóc phủ xuống mặt cô, nhìn vào đôi mắt ấy một cách triều mến.

- Nghỉ ngơi sớm đi, mai ta sẽ cho người đưa em trở về.

Shel nói và đứng dậy qua đi. Cánh cửa đóng lại và không gian trở nên tĩnh lặng. Uri đã không níu kéo anh, bởi cô biết bản thân chỉ là một kẻ tầm thường. Nếu cố gắng níu kéo những thứ không thuộc về mình sẽ khiến trái tim trở nên đau hơn mà thôi.

Trái tim nàng trinh trắng quá đơn thuần

Không biết rằng có lúc cũng phải đau

Người xuất hiện phải chăng là vô tình?

Gợi cảm xúc chưa một lần nếm trải

Làm rung động một trái tim thơ ngây

Duyên chưa đến lại vội vàng ra đi

Vì chưa giữ nên cũng chẳng cần buông

...