Chương 20: Chia Ly

"Cái chết cũng chỉ có thể lấy cái chết mới có thể bù đắp được"



Rill và Linbel trở về làng, cùng lúc Angela và Lack cũng vừa về tới.

- Mọi việc ổn chứ?

Linbel vội hỏi khi trông thấy họ. Lack nhẹ gật đầu, Angela không nói. Cô bỏ đi vào trong trước, một nét gì đó khó hiểu hiện lên trên gương mặt cô, Linbel có thể nhận ra điều đó.

- Có chuyện gì xảy ra với cô ấy khi ở Chanry sao?

Linbel hỏi Lack khi Angela đã đi. Lack nhún vai tỏ vẻ không liên can.

- Làm sao tôi biết được.

Cả ba im lặng nhìn theo Angela trong chốc lát, Rill bỏ đi vào trong, Lack cũng thế mà theo sau. Linbel thì vẫn đứng đó suy nghĩ.

- Lạ nhỉ? Mình không tin là cô ấy vẫn bình thường.

Rill và Lack đã hoàn thành công việc một cách thuận lợi. Chỉ còn chờ đợi sự trở về tốt đẹp của Shel và Linux. Có lẽ lúc này họ đang trên đường trở về và đó là suy đoán của Eris.

Trong khi đó thì Shel và Linux vẫn còn trong thị trấn Koala. Họ không thể trở về sớm hơn vì gặp một số rắc rối. Rắc rối là theo những gì Linux nghĩ. Shel có vẻ như muốn nương ná lại đây một thời gian, mặc dù công việc đã ổn thỏa nhưng anh ta hình như chưa muốn trở về.

- Tại sao chúng ta không trở về ngay chứ?

Linux hỏi khi Shel đang ngắm nhìn mặt biển từ căn cứ Koala trên đồi cao.

- Về ư? Lâu lắm rồi tôi mới được ngắm nhìn quê hương mình thế này chẳng lẽ lại rời khỏi đây sớm vậy sao?

Shel nói, ánh mắt vẫn không thay đổi hướng nhìn, có đôi chút gì đó chứa đọng bên trong. Mông lung, mơ hồ, như muốn tan chảy dưới ánh nắng hoàng hôn đỏ rực kia. Ngay lúc này đây, Linux vẫn không thể hiểu vì sao cô lại nhìn thấy những điều ấy, ẩn hiện phía sau đôi mắt kia.

Con người này... hắn có thật sự chỉ vì những điều ấy? Linux nhìn Shel. Đôi mắt ấy, cảm xúc ấy... chưa bao giờ lại trở nên chân thật đến thế. Nhưng Linux nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. Không! Cô không tin con người này. Dù đây có là quê hương của hắn thì đã sao chứ, chắc chắn hắn ta còn có nhiều dự định khác chứ không đơn giản vì lí do ấy.

Shel bỗng quay sang nhìn Linux, anh bước lại gần hơn. Cái vẻ mặt lúc nãy cũng không còn, nó thay đổi một cách lạ kì, bỗng dưng trở nên sắc lạnh... anh bước tới, mỗi lúc một gần hơn... gương mặt kề sát làm Linux càng nhìn rõ hơn ánh mắt đó... cảm thấy lấn áp, nghẹt thở, một làng khí dữ dội bao quanh Linux. Ánh mắt Shel đang rực cháy như muốn thiêu đốt và đâm thủng trái tim cô...

- Một ngày nào đó... tôi sẽ gϊếŧ cô...

Gằn trong cổ họng, Shel nói, đủ để Linux nghe thấy. Lời nói và ánh mắt đó như một vật thể dội vào cô, khiến cô bước lui vài bước. Sắc mặt Linux tái lại, ánh mắt có đôi chút gì đó của sự kinh hoàng. Có lẽ cô nghe nhầm, nhưng không. Shel vừa thốt nên những lời đó. Hắn vẫn còn ngay trước mặt cô, nhìn cô với ánh mắt của loài quỷ dữ, như muốn nuốt lấy tim, muốn sở hữu linh hồn, và tóm gọn thể xác cô...

- Anh...anh vừa nói gì?!...

Linux hỏi một cách ngắt quãng, tâm trí cô vẫn đang cuốn sâu vào dòng xoáy từ mắt Shel. Anh chớp đôi mắt quay đi.

- Tôi đùa đấy!

Không nói thêm một lời nào, lẳng lặng cho đến khi khuất dần. Linux vẫn đứng đó - bần thần, sau một lúc mới lấy lại bình tĩnh.

- Tôi đùa đấy! - Lời nói ấy lại một lần nữa vang lên, thật vô cảm trong đầu Linux.

...

Đêm khuya ở Koala thật yên bình. Từ căn cứ có thể nhìn ra biển, làng sóng lăng tăng nhẹ tung bọt trắng xóa. Cảm giác vô cùng dễ chịu, Linux đứng cạnh lang cang nhìn xuống. Trăng sáng, khẽ in bóng trên mặt nước rồi bất chợt vỡ tan bởi những đợt sóng. Làn nước chuyển động, ánh lên trong mắt cô thứ ánh sáng lunh linh huyền dịu, mang sắc màu của đêm hè gió lộng.

Dưới khung cảnh yên bình, Linux thấy thời gian trôi qua thật nhanh và có lẽ quá vội vàng. Đã gần một năm, kể từ khi cô bắt đầu làm quen với cuộc sống này, mặc dù rất khó khăn, nhưng cô cũng đã cố học cách thích ứng và tồn tại được với nó. Nhưng rồi chính sự tồn tại đó cũng khiến bản thân cô thay đổi... một cách tự nhiên mà tự cô không thể nhận biết được.

Linux đã từng là một kẻ vô tư, mang nụ cười thuần khiết khiến bao người ganh tị. Nụ cười ấy nhanh chóng trở thành sự sợ hãi, lo lắng với cuộc sống đầy cam go, cạm bẫy. Sót thương cho những số phận không may trong thời loạn lạc. Dằn xéo với những tình cảm khó nói. Mọi cảm xúc trong cô... cứ ngày một nhiều, lớn dần và lấn áp bên trong. Vẫn chưa đầy một năm, mà mọi thứ xung quanh và trong cô đã thay đổi quá nhiều, quá nhanh, đến mức cô chưa từng có thời gian nghĩ về điều ấy.

Nếu thời gian kéo dài thêm nữa, thì liệu trong cô còn nhiều thay đổi? Về lí trí, tình cảm, hoặc chính thân phận và con người của cô.

- Hãy ở bên tôi... mãi mãi.

Lời nói ấy bỗng lướt qua trí óc Linux. Tình yêu của Rill, thật nhẹ nhàng và ấm áp. Thế nhưng trong Linux vẫn còn một bức rào cảng vô hình và cô không thể vượt qua nó. Nỗi ám ảnh đó, về thân phận, về quá khứ của chính cô. Giá như cô đừng rung động trước Rill thì mọi việc đã không đến nỗi rắc rối thế này. Phải! Giá như trái tim cô đừng yêu anh nhiều đến thế.

- Có lẽ cô cũng thích nơi này chứ đâu riêng gì tôi nhỉ?

Tiếng Shel bất chợt vang lên giữa không gian yên tĩnh khiến Linux giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ hiện tại. Cô quay lại. Shel mỉm cười bước đến gần cô hơn. Linux bỗng dưng bước lui, cô vẫn còn nhớ đến cái ánh mắt và những lời nói ban chiều của anh, nó khiến cô cảm thấy có một điều gì đó rất đáng sợ. Nhưng Shel có vẻ phớt lờ đi những gì đã gieo rắc vào tâm trí cô.

- Có chuyện gì không ổn sao?

Shel hỏi khi thấy sắc mặt của Linux. Cô quay đi, lại hướng ánh mắt ra biển. Không nói.

Shel vẫn đứng cạnh, im lặng trong chốc lát.

- Những thứ bản thân mong muốn không hẳn sẽ thực hiện được đúng không?

Shel bỗng hỏi. Một câu hỏi lạ kì, Linux nghĩ.

- Ý anh là sao? Tôi không hiểu?

Shel nhìn Linux.

- Vậy sao? Tôi thì lại nghĩ cô hiểu điều đó hơn ai hết chứ?

Linux nhìn lên, bất giác nhận ra ý nghĩa lời nói của Shel.

Shel tiến lại gần hơn nữa tới Linux. Đưa hai tay nắm lấy vai cô. Ánh mắt không rời khỏi cô.

- Cô đối với Rill...

Linux nhìn vào mắt Shel - Ánh mắt đó... lời nói đó...

- Cũng như việc tôi đối với cô... không thể thay đổi được.

Linux không phản ứng gì trước hành động của Shel. Hay chính anh đã kiềm chế được phản ứng của cô. Anh làm cho cô cảm thấy một cảm xúc rất thật... trong anh. Cô vẫn đang nhìn vào đôi mắt đó. Đôi mắt đang nhìn cô bằng những cảm xúc chân thành nhất.

- Sáng mai... chúng ta sẽ trở về.

Câu nói của Shel làm Linux chợt tỉnh. Đó là điều cô đang mong đợi, nhưng có một điều gì đó hụt hẫn trong cô. Trở về? Đó là những gì Shel nói. Không giống anh khi chiều chút nào, điều gì đã khiến Shel thay đổi nhanh đến thế? Linux suy nghĩ, dáng người từ phía sau của Shel dần lẫn vào bóng tối. Rốt cuộc Shel là một người như thế nào? Mưu mô? Độc đoán? Hay bí ẩn như chính cái màng đêm bao quanh hắn?

...

- Anh Rill! Nhanh lên nào! Bên này nè!

Tiếng gọi trong trẻo của Linux đang gọi tên Rill, đã rất lâu rồi anh không được nghe thấy giọng nói ấy. Điều ấy thúc đẩy bàn chân anh bước đi, về phía những âm thanh thân thương vang vọng... mờ ảo và huyền hoặc, những cánh hoa tím lại bay đến theo từng cơn gió, mang hương vị quen thuộc đến nổi không thể nhầm lẫn... Vừa dễ chịu lại vừa đau đớn xót xa. Rill là thế mỗi lần đứng trước cánh đồng hoa Linux, anh cảm thấy dễ chịu bởi hương hoa nhẹ nhàng và những quá khứ ngọt ngào khi ở cạnh Linux, cảm thấy xót xa đau đớn vì sự rời xa không trở lại của cô bé. Cái quá khứ ấy, nơi mà Rill luôn chôn chặt chính mình, nơi mà anh không thể tự thoát ra...

Không phải Rill không thể tự thoát ra mà anh không hề muốn bước ra khỏi cái quá khứ ấy. Chưa một lần nào anh muốn quên đi nó cả, những giây phút hạnh phúc cũng như đau khổ. Tất cả về Linux, anh muốn mãi mãi giữ lấy những hình ảnh đó... nhưng... có phải khoảng cách thời gian lại không cho phép? Hình ảnh về Linux vẫn nhạt nhòa, và anh gần như không thể nhớ nỗi gương mặt ấy. Trong Rill lúc này chỉ còn những âm thanh vang vọng, tưởng gần nhưng lại rất xa, như hối thúc Rill, khiến anh không thể dừng bước... bàn chân anh cứ đuổi theo một thứ mơ hồ, nửa tồn tại, nửa không... vực thẳm, Rill trông thấy vực thẳm, bóng tối sâu hun hún bên dưới đáy vực, anh muốn dừng lại, nhưng không... những âm thanh đó như thôi thúc anh, những bàn tay vô hình trong bóng đêm đang nắm lấy chân anh, không muốn buông ra... Rill không thể chống lại, anh thả người... rơi xuống vực... anh đưa tay với lấy, nhưng không thể... ánh sáng giờ chỉ còn là một thứ xa vời đối với anh, anh đã hoàn toàn bị bóng đêm nuốt gọn...

Rill giật mình tỉnh giấc, mồ hôi nhễ nhãi trên tráng. Anh ngồi bật dậy, thì ra đó chỉ là một giấc mơ. Anh thừ người trong chốc lát. Mấy hôm nay, những giấc mơ kì quái cứ bám lấy Rill, có lẽ anh đã suy nghĩ quá nhiều về chuyện của Linux trước đây. Đưa tay với lấy cái áo khoác, Rill bước ra khỏi phòng... trăng sáng lôi kéo ánh mắt anh. Mọi thứ vẫn mơ hồ, lòa nhòa như ánh sáng mờ đυ.c của ánh trăng. Trong đầu anh lúc này là những suy nghĩ hỗn độn, không nơi bắt đầu, không điểm kết thúc, sợi dây thời gian xuyên qua từng mảnh ghép hình ảnh vụn vỡ của quá khứ, dài đến vô tận mà anh không thể hướng mắt tới được.

Nhẹ thở một tiếng nặng nhọc Rill quay đi, thôi không nhìn ánh trăng nữa. Ngay lúc này đây, anh chỉ muốn nhìn thấy nó, và muốn bản thân thuộc về nơi ấy mãi mãi... cứ thế bàn chân anh bước đi.

...

Angela đứng nhìn Rill và Linbel từ xa. Có điều gì đó rất lạ, Rill có vẻ quan tâm đến Linbel nhiều hơn bình thường. Thật không giống anh hằng ngày chút nào. Linbel thì có điều gì đặc biệt khiến anh quan tâm? Câu hỏi đặt ra trong đầu cô. - Cuối cùng thì cũng không phải là mình.

Angela buồn bã quay đi, cô biết bản thân không thể hi vọng điều gì hơn ở Rill. Cô ngước mắt lên bất chợt trông thấy Linux. Ánh mắt đó... Angela hiểu. Linux cũng như cô, một thắc mắc khó giải đáp. Điều gì đã xãy ra với Rill? Cô lướt qua khỏi Linux.

- Đôi khi cũng cần nếm thử cảm giác của kẻ thua cuộc nhỉ?

Câu nói của Angela như lưỡi dao cứa vào tim Linux. Cô không nghĩ nó lại đau đến thế, chỉ vì tình cảm cô dành cho Rill quá nhiều. Cố gắng như không để tâm đến, không quan tâm đến những hành động khác lạ của Rill. Vì anh vốn là một con người tự do, không thuộc về ai, không thuộc về cô. Có lẽ đúng như thế, vì anh chưa từng nói yêu cô, dù chỉ một lần.

Linux cũng quay đầu bỏ đi, trên môi cố gắng nở một nụ cười. - Phải! Có lẽ như thế mình sẽ không còn phải lo lắng, hay sợ hãi về thân phận của bản thân nữa.

Còn về Rill, sau khi biết được sự thật phía sau Linbel thì anh đã hoàn toàn thay đổi. Cô là Linux trước đây, anh cần phải có trách nhiệm. Đối với anh bất kì ai cũng có thể bỏ mặc được nhưng là Linux thì không thể, anh quan tâm, chăm sóc cho Linbel cũng chỉ là một lẽ đương nhiên. Là một điều bình thường. Nhưng đó chỉ là theo suy nghĩ của riêng anh. Rill không biết được điều ấy đã vô tình khiến cho Linux hiểu lầm và có những suy nghĩ khác về anh.

...

Sau cuộc gặp giữa Linux và Niels, Linux đã quyết định ở lại cùng mọi người. Nhưng mọi chuyện không vì đó mà kết thúc, mà nó chỉ là sự khởi đầu cho một biến đổi lớn...

Cũng trong cái bóng tối bao trùm, đêm không trăng khiến mọi thứ càng trở nên tĩnh lặng. Đêm nay, Rill, Shel và một số người không ở căn cứ, đêm muộn họ trú trân tại một gốc cây lớn trong rừng. Mưa lất phất nhè nhẹ rơi, mọi người không chút mảy may lo lắng bên dưới tán lá xòe rộng cản bớt cơn mưa nhỏ. Họ tranh thủ chợp mắt để lấy lại sức. Chỉ riêng Linux cảm thấy có điều gì đó không ổn. Không thể nào ngủ được Linux đi loanh quanh ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, tiếng côn trùng rả rích bên tai. Trong bóng đêm, mọi thứ luôn chứa đựng một điều gì đó bí ẩn, khiến cho người ta muốn khám phá, tìm hiểu. Một bóng người bất chợt xuất hiện, tiến lại gần hơn với Linux. Không thể thấy rõ mặt nhưng làm dâng lên trong cô cảm giác lo lắng, sợ hãi. Linux đứng lại, bước lui vài bước khi trông thấy Niels.

- Anh... là anh? Anh đến đây làm gì?

Niels mỉm cười tỏ vẻ đắc chí trước lời nói của Linux.

- Tôi đến đây để đón Người về. Công chúa Neor!

Nghe thấy thế Linux bật cười.

- Một mình anh ư? Anh nghĩ anh là thánh chắc? Nên nhớ chúng tôi đông hơn anh. Chỉ cần tôi lên tiếng mọi người sẽ tỉnh lại ngay lập tức, lúc đó tôi nghĩ anh có muốn thoát cũng không được.

Niels tỏ vẻ đắc chí hơn. Cái cười nửa miệng khiến Linux thoáng rùng mình.

- Cứ tự nhiên, tôi nghĩ họ không còn đủ sức để bảo vệ bản thân nữa chứ đừng nói đến người khác.

Linux nhìn tay của Niels, một cành thảo dược.

- Đó... đó là...

Niels nhếch môi.

- Tôi nghĩ họ có thể ngon giấc đến lúc mặt trời lên cao.

Linux chạy lại lay mọi người, nhưng tất cả đã chìm trong giấc ngủ không hề biết mối nguy hiểm đang đến gần. Niels cũng tiến lại gần.

- Thế nào? Công chúa, Người theo tôi chứ?

- Nếu tôi... nói không?

Linux hỏi, dù biết đó là một câu hỏi thật ngớ ngẩn. Niels lại mỉm cười, xong thay đổi thái độ một cách nhanh chóng, gương mặt, ánh mắt dường như đóng băng. Phán một câu quả quyết.

- Tất cả bọn chúng sẽ phải chết.

Linux suy sụp quỵ xuống. Cô nắm chặt con dao trong tay. Cô có thực là quan trọng đến mức Niels phải làm như thế sao? Cô sẽ chiến đấu? Dù biết rằng sẽ không bao giờ có cơ hội thắng Niels. Nhưng rồi con dao buông lõng trong tay, cô nhìn Rill đáp lại lời Niels.

- Được! Tôi sẽ theo anh. Nhưng anh hãy cho tôi ít thời gian, tôi chỉ cần vài phút.

Niels đồng ý, đi xa dần. Linux nhìn mọi người, cô không thể liều mình được, cô không thể bỏ mặc an nguy của họ. Thắng niels? Một điều hoàn toàn không thể, điều đó sẽ khiến Niels nổi điên lên và tính mạng của mọi người... Linux không thể nghĩ thêm những điều tiếp theo. Cô bước lại gần Rill, nhìn thật kĩ lần cuối. Cô quỳ xuống gần với anh hơn, đôi tay nhẹ chạm vào gương mặt anh, những ngón tay lướt nhẹ trên gương mặt góc cạnh, hàng chân mày rậm, chiếc mũi cao, lẫn đôi môi ấy. Đến bây giờ cô vẫn không thể nào quên đêm hôm ấy... khi mà anh trao cho cô nụ hôn - thật ấm áp và ngọt ngào biết bao. Linux ngã người, tựa đầu lên l*иg ngực rộng lớn của Rill. Trong cái lạnh lẽo của màn đêm cô có thể cảm thấy được điều đó, vẫn thế, không thể nhầm lẫn hay khác hơn được. Hơi ấm từ trên cơ thể anh... nước mắt Linux đột nhiên rơi xuống, mặc dù đã cố kiềm nén nhưng không thể. Cô nghĩ đến Linbel, phải chăng Rill cần Linbel hơn cô? Con gái của kẻ mà anh luôn căm thù. Rill đã thay đổi, và nơi đây không còn điều gì khiến cô phải luyến tiếc nữa. Trong làng nước mắt, hình ảnh của Rill trở nên nhạt nhòa. Có lẽ mọi thứ chỉ là hư ảo, một ảo ảnh mong manh và dễ tan biến, dễ vỡ như trong mắt cô lúc này. Chỉ là một hình ảnh mờ nhạt và cô cần phải gạt bỏ nó ra khỏi tâm trí của mình.

Dòng lệ đầu tiên cũng như cuối cùng của một Linux dành cho Rill. Bởi sau đêm nay thì cô mãi không còn là Linux nữa, mà là một Neor thực sự. Công chúa Neor - Một người không có cùng bầu trời với Rill...

Vì sự an toàn của mọi người Linux đành gạt nước mắt phân li. Mưa vẫn cứ thế, nhẹ rơi chậm rãi, não nề hòa chung với dòng nước mắt. Linux bước đi, đôi chân nặng trĩu nhấc từng bước về phía Niels. Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng đè nén nỗi đau trong lòng, cùng Niels bước đi trong bóng đêm một cách trầm lặng. Càng lúc càng xa dần mọi người, xa dần một nơi vốn không thuộc về cô, đặc biệt là không thuộc về Neor. Và xa dần người... cô yêu...

...

Shel ngồi bật dậy trông theo hướng của Niels và Linux. Anh cuối xuống nhả ra một vài chiếc lá bị nghiền nát – loại cỏ có thể chống lại được chất gây ngủ trên cây thảo dược mà Niels mang lại. Anh đưa mắt sang Rill, khóe môi nhẹ thay đổi.

- Cuối cùng thì ngày này cũng đến, để xem ngươi làm sao để có thể chấp nhận sự thật này?

Trong cái bóng tối thẫm một màu ấy, Shel dần mất hút trong rừng sâu. Mọi thứ tĩnh lặng dưới sự rũ rượi của hạt mưa li ti rơi xuống. Lất phất như một tấm màng mỏng, lòe nhòe trong cảnh vật hoang tàn, trên gương mặt sắc lạnh của Shel, trong ánh mắt đầy vẻ căm thù của loài thú dữ. Shel đứng trước một ngôi mộ hoang sơ, đặt xuống đó một cành hoa dại, màu trắng tinh khiết. Loài hoa mà chủ nhân ngôi mộ yêu thích nhất. Ánh mắt của Shel lúc này mới thực sự nhòe đi mà không phải do những hạt mưa kia... nhưng rồi trên môi bất chợt nỡ một nụ cười mãn nguyện.

- Cuối cùng thì hắn cũng đã cảm nhận được điều mà em từng cảm nhận.

Với vài phút ngắn ngủi, Shel đứng lên bỏ đi. Anh quay lại nhìn ngôi mộ lần cuối, ánh mắt lại ánh lên sự hoang dại căm hận.

- Nhưng như thế là quá dễ dãi đối với hắn. Cái gì cũng có cái giá của chính nó...và cái chết cũng chỉ có thể lấy cái chết mới có thể bù đắp được...

Chỉ là tiếng thì thào thật nhỏ từ Shel, nhưng những âm thanh đó như vang vọng trong những giọt nước bám trên môi anh, chảy xuống cằm, rơi xuống mặt đất và thấm sâu vào nó...

Mang đến nụ cười mãn nguyện, âm hưởng của lòng thù hận, và bất chợt khơi dậy một gúc mắc trong quá khứ đã qua... Cũng như lúc đến, âm thầm và lặng lẽ. Shel biến mất trong cái màu đυ.c của thực tại. Trả lại sự tĩnh mịch nặng nề, âm u và cô quạnh trong cái đêm dài tưởng chừng như vô tận đó...